3/29/21

Cái ấm đất

Khái Hưng

Ngày xưa có một người cự phú xứ quê ốm nặng và biết mình thế nào cũng sẽ từ trần liền gọi ba con trai đến bên giường mà bảo rằng:

– Cha sinh được ba con, nhờ trời cùng khỏe mạnh và nết na. Đó là sự quý báu nhất và sung sướng nhất trong đời cha. Trong đời cha, cha đã làm nhiều điều ác, nhiều sự bất công, cha xin thú thực thế trước khi nhắm mắt vĩnh biệt các con.

Nhưng đối với các con thì cha chỉ có một lòng thương mến, chiều chuộng. Có lẽ cũng vì quá thương mến chiều chuộng các con, và quá nghĩ đến tương lai tốt đẹp của các con mà cha đã ác nghiệt, bất công đối với kẻ khác.

Trong khoảng bao nhiêu năm cha đã bòn chắt làm giàu, cha đã hà hiếp bóp hầu bóp họng người ta để có được cái tài sản ngày nay mà cha sắp đem chia cho ba con, chia một cách thực công bằng, nghĩa là chia ra ba phần thực ngang nhau.

Khái niệm thực dụng về tiếng và chữ Hán

3/28/21

Bức tranh Hạnh/Phúc

Bức tranh Hạnh/Phúc

 

Đi chùa

Bức tranh  vẽ bà xã đi lễ chùa Quang Minh ở Melbourne.

 

Đàn hát / Nhảy múa



Đàn hát / nhảy múa trên cánh đồng đất đỏ ớ Dunkeld dưới chân núi Grampians thuộc tiêu bang Victoria




 

3/27/21

Nhớ cây tre

Võ Hương An

Nhà tôi ở trong Thành Nội, còn quê nội tôi là làng An-Ninh nằm bên bờ sông Bạch Yến; hai bên bờ bóng tre xanh mát suốt dòng sông.

Photo Thanh Tiên

Hồi còn bé, xe đạp đang còn hiếm — nói chi tới xe gắn máy hay hệ thống xe bus từ trung tâm thành phố tỏa ra vùng phụ cận như từ 1955 trở đi — mỗi lần có giỗ lớn, tôi theo thầy tôi hay mạ tôi cuốc bộ về quê dự đám giỗ.

 Chúng tôi ra cửa Hữu, qua đò Kẻ Vạn, qua chợ Kẻ Vạn, rồi từ đó băng qua các làng Phú Xuân, Phú Mộng để về làng. Những rặng tre hai bên đường giao ngọn, tạo thành một tàn lá che nắng tuyệt hảo.

 Ngày hè, sau khi phải đội nắng hanh hao qua những con đường sỏi đá không bóng cây, rồi được đi trong những con đường làng rợp bóng tre như thế, tự nhiên thấy tươi tỉnh ra.

Những lúc đó mà được mạ ghé vào một cái quán bên đường để tạm nghỉ chân, lại cho thêm cái kẹo gừng hay miếng kẹo đậu phụng kèm đọi nước chè xanh thì cuộc đời thấy đáng yêu ngay và hành trình lội bộ mất non nửa ngày thấy không còn đáng ghét nữa.

Một người bạn thủy chung

Cây tre của Việt Nam có mặt khắp nơi, không chỉ tạo nên cảnh quang điển hình của làng quê Việt Nam mà còn gắn chặt vào mọi mặt sinh hoạt của người dân từ lúc mới oa oa chào đời cho tới khi trăm tuổi giả từ trần thế.

3/26/21

Đà Lạt : Nơi Duy Nhất ở Việt Nam Chào Hè với 5 Sắc Hoa Phượng !

 Đỏ thắm, tím biếc, vàng kiêu sa, hồng trang nhã và trắng tinh khôi : 5 sắc hoa phượng cùng tụ hội ở thành phố Đà Lạt làm say lòng người yêu hoa mỗi dịp hè về.
Phượng vàng (có nguồn gốc từ Brasil) là một trong những loài cây khá hiếm ở Việt Nam, đã thích nghi với điều kiện khí hậu, thổ nhưỡng của Đà Lạt – Lâm Đồng. Loài phượng vỹ này cùng họ với cây phượng đỏ; thân, lá, hoa gần giống như phượng đỏ; thời gian nở hoa cũng vào mùa hè.

ZHANG JING - NGƯỜI ĐẸP PHIÊN DỊCH

Phiên dịch viên nổi nhất Trung Quốc sau bài dịch dài 15 phút

Nữ phiên dịch Zhang Jing (張京 Trương Kinh) vào top tìm kiếm trên mạng weibo khi xuất hiện tại hội đàm Mỹ - Trung tại Alaska.

Zhang Jing (張京 Trương Kinh)

Zhang Jing trở thành tâm điểm chú ý khi phiên dịch trơn tru bài phát biểu dài 15 phút của ông Dương Khiết Trì - Ủy viên BCT Trung Quốc tại cuộc họp giữa giới chức Mỹ và Trung Quốc tại Alaska, Mỹ hôm 18/3. Video về Zhang được xem hàng triệu lần trên mạng.

Tô Vũ chăn dê - 蘇武牧羊

Hello các Bạn, hi anh X.,

Anh X. thông thạo lịch sử văn hóa Trung Quốc, anh quả là một người Trung Quốc thông. "Tô Vũ chăn dê" (蘇武牧羊) là điển tích cũng là thành ngữ, nhờ câu hỏi của anh nên tôi đọc lại Sử Ký và biết thêm về Tô Vũ.

Tô Vũ, người Tây Hán, vào khoảng năm 100 trước Công nguyên. Hán Vũ Đế phái Tô Vũ đi sứ Hung Nô, đem theo cờ tiết của triều Hán. Sang bên Hung Nô, vì làm nghịch ý vua Hung Nô (thiền vu), nên Tô Vũ bị thiền vu bắt giữ và khuyên đầu hàng. Tô Vũ thà chết chứ không mất khí tiết. Thiền vu nổi giận và lưu đày Tô Vũ đến cánh đồng hoang vu chăn dê, 19 năm chịu đủ mọi khổ cực mới trở về Hán.

3/25/21

Tiết Lập Xuân





Tiết Lập Xuân

Trở trời vào tiết lập xuân,
Tôi nghe đầu óc tay chân rã rời.
Bao nhiêu thương tích trên người,
Tươm tươm như rịn máu tươi ra ngoài.

Gối chăn bọc những chông gai,
Từng cơn nhức nhối kéo dài đêm đen.
Vục đầu tìm phút lãng quên,
Nhưng nguồn dĩ vãng lênh đênh lại về!

Lại nhìn thấy mảnh trời Quê,
Ở trong cùng cực não nề bi thương!
Núi sông qua một chiến trường,
Bạn bè gục ngã trên đường hành quân.

Những trang Liệt sĩ tuẫn thân,
Và bao chiến hữu chết dần trong lao.
Riêng mình ôm giấc chiêm bao,
Chợt mê chợt tỉnh đi vào cô đơn!

Tâm tư đối diện linh hồn,
Màn đêm trải xuống nỗi buồn dâng lên.
Cơn đau nhức đã triền miên,
Thấm vào xương tủy hiện trên thân mình!

Bả vai ghim đạn Gio linh,
Cạnh sườn còn giữ mảnh mìn Pleime,
Gẫy chân ở chiến khu Đ,
Lốt đâm cận chiến đường về Bồng sơn.

Hình hài như một quái nhơn,
Trong tôi thua thiệt uất hờn mang mang!
- "Tàn binh, bại tướng . . .
… đầu hàng !!!"
Vết thương ô nhục lại càng đau thêm!

Cõi ngoài tăm tối hơn đêm!
Xót xa thắt chặt vòng tim lần lần,
Trở trời vào tiết lập xuân,
Tôi nghe đầu óc tay chân rã rời !

Trần Quốc Bảo

Suốt 17 năm ngủ vùi trong lòng đất, hàng tỷ con ve sầu chuẩn bị "trỗi dậy"

Suốt kỳ ngủ đông kéo dài tới 17 năm, các chuyên gia dự báo hàng tỷ con ve sầu Magicicada chuẩn bị "trỗi dậy".

Hàng tỷ con ve sầu đã trải qua kỳ ngủ đông kéo dài 17 năm dưới lòng đất, chuẩn bị "nổi dậy" trên khắp các khu vực rộng lớn ở miền đông nước Mỹ, kéo theo những tiếng ồn tới nhiều thị trấn và thành phố lớn.

Đó là loài ve sầu Magicicada - một loại côn trùng có mắt đỏ, thân đen, cánh màu cam. Chúng ở sâu dưới lòng đất, hút chất dinh dưỡng từ rễ cây để sinh trưởng. Nhưng khi đạt tuổi trưởng thành, chúng sẽ đồng loạt "trỗi dậy" lên mặt đất.

Dự kiến hàng tỷ con ve sầu Magicicada sẽ "trỗi dậy"

3/22/21

Enya - Nghệ sỹ bí ẩn dòng nhạc New Age

 

Enya, ca sĩ người Ailen biểu diễn tại lễ trao giải Echo Music tại Berlin, Đức,
ngày 07/04/2016.
 AP - Markus Schreiber

Nghe Phần âm thanh:

Enya là nữ nghệ sỹ đem lại tiếng tăm cho dòng nhạc New Age đặc trưng của xứ sở Ailen. Khác với các nghệ sỹ khác, nữ danh ca chọn một cuộc sống cách biệt, xa rời truyền thông, các tour lưu diễn. Vậy làm sao Enya có thể cân bằng một cuộc sống khác biệt đến vậy ?

Diva bí ẩn nhất làng âm nhạc

Bốn thập kỷ ca hát, Enya có thành tích đáng nể : hơn 80 triệu album tiêu thụ khắp toàn cầu. Album đầu tay Watermark(1988) thành công về thương mại làm bệ phóng cho tên tuổi Enya. Đặc biệt, bản hit Orinoco Flow có âm hưởng dạt dào với điệp khúc “Sail away, sail away” (Ra khơi mãi, ra khơi mãi). Cô từng chia sẻ : “Người ta nói rằng tôi có sức hút xuyên thế hệ. Những người yêu thích ca khúc Orinoco Flow của tôi giờ đang phát ca khúc cho con họ nghe. Tôi quả thực may mắn”.

Những người sáng lập Biontech hy vọng việc phong tỏa sẽ sớm chấm dứt

 TS Özlem Türeci (bên trái) và vợ TS U'your'ahin
 

"Không có vấn đề gì để tiêm vắc-xin 80 triệu người mỗi năm một lần" - những người sáng lập Biontech hy vọng chính sách phong tỏa sẽ sớm kết thúc.

Những người sáng lập của nhà sản xuất vắc-xin có trụ sở tại Mainz Biontech, Özlem Türeci và U'your'ahin, hy vọng chính sách phong tỏa ở Đức sẽ kết thúc vào cuối mùa thu năm nay. Đây là những gì họ đã nói trong một cuộc phỏng vấn Mathias Döpfner, Giám đốc điều hành của Axel Springer SE, do tạp chí "Welt AM SONNTAG" thực hiện. "Ở nhiều quốc gia ở châu Âu và Hoa Kỳ, việc lockdown có thể sẽ chấm dứt vào cuối mùa hè," U'your'ahin nói.

"Virus sẽ không biến mất và sẽ mất ít nhất một năm để nhân loại kiểm soát tình hình", ông nói . Özlem Türeci nói thêm: "Rõ ràng là trong một cuộc khủng hoảng như vậy, mọi thứ đều diễn ra không suôn sẻ. "

"Tình hình trở nên dễ quản lý hơn khi 70 phần trăm người dân ở Đức được tiêm vắc-xin"

Các bác sĩ nhấn mạnh tầm quan trọng của nhân viên y tế trong tình huống này. Aahin nói: "Nếu bạn liên hệ với các bác sĩ gia đình và nhân viên y tế, sẽ không thành vấn đề khi tiêm vắc-xin cho 80 triệu người mỗi năm một lần. " Ngay khi khoảng 70 phần trăm người dân ở Đức được tiêm vắc-xin, tình hình trở nên dễ quản lý hơn. Sau đó, các đợt bùng phát và đột biến tại địa phương "gần như chắc chắn không lây lan đáng lo ngại".

Tuần trước, cặp vợ chồng y tế U'your 'ahin và Özlem Türeci đã được trao tặng huy chương Chữ thập công trạng liên bang cho các công lao của họ trong cuộc chiến chống lại virus Corona. Ngay trước đó, họ cũng đã được trao giải thưởng Axel Springer.

3/21/21

單純的快樂

   


三十年前我皈依三寶,受五戒 (不殺,不盜,不淫,不妄,不酒),希望自己能走上清淨覺悟的修行路.

十五年前, 因為涉法未深,故而隨波逐流的做了一些細想下仍未合乎道理的事情.

及後, 多聽法, 多讀聖賢書, 漸漸懂得一點做人的道理,也藉此糾正一些似是而非的觀念以及不合情理的行為.

犯了過失, 認錯容易啟齒難,因為公開過失使自己蒙羞.

古人云: "惡忌陰,善忌陽".

朱子家訓更云: "惡恐人知乃為大惡".

自己的缺點, 自己的弊病, 不要怕人知道, 越多人知道越好.别人批評責罵一句, 業障就消了. 但如果隱藏起來,就會因循苟且, 一旦遇惡緣,惡因便會起現行.

有基於此, 十五年前一段本欲深藏内心的憾事,將之發露懺悔,祈各位善知識及有緣人作為鑒證及指導.

"讀聖賢書, 所學何事".

修行就是每天都在反省, 慚愧 ,懺悔. 一個人在走向完美,理想的道路上, 必然遇上生命許多困境, 凢夫的禀性,迷覺兩面,迷時造業,覺時悔改, 人在其中徬徨,挣扎, 奮鬥, 追求才使生命的意義閃閃生光.

紅塵的修行就是迷情的修行.

了凡四訓曰: "過去種種譬如昨日死, 現在種種譬如今日生."

每一次從困境中走出來, 就是紅塵中的菩提!


單純的快樂

2006年夏,     我開始入禀申請美國聯邦政府的房屋租賃輔助 (Section 8 Program). 方案最基本的要求準則是限制個人在銀行户口的資金.為了能夠符合方案的條件, 我時常挪動銀行户口的現金,東收西藏.

在盜帥走紅的年代,把錢放在家中, 就擔心宵小會登堂入室, 再來個翻箱倒篋, 大肆搜刮,將我的積蓄殺個片甲不留.

在撲朔迷離的社會中, 將錢寄存於親人或朋友, 卻顧慮到人性錯綜複雜,世情巧合多變,一旦陰差陽錯,錢財失去事小, 情誼虧損則大矣,屆時情財兩空,徒增煩惱.

多年以來, 我為這樁事情計算度量, 費煞心思, 時常把自己弄得灰頭土面, 草木皆兵.

後來在聽法和書本中接觸到一些做人的道理, 恍然棒喝 .體會到一飲一啄, 莫非前定.一個人一生的福祿, 資源是有其定量的, 不如法如理的謀求, 非但不能多加毫釐,反而徒增罪業. 所以, 六年前,在没有任何挣扎和痛苦的狀況下, 我自動放棄了等待多年的房屋租賃輔助資格面談.雖然往後每個月我需要多繳近千美元的租金, 可是我心甘情願,我覺得我已經勝過了從前, 我不再是一個表裡不一的人了.

人能單純,表裡如一真的是滿好,滿快樂的一件事,人往往是自己把自己弄複雜了,而忽略自己以外的别人,以及自己和别人,和社會的關係.

十八歲那年, 中了秀才, 負笈遠地念大學. 我和兩位同學租了一間簡陋的小房間共賦同住, 寒窗苦讀. 那年越戰正酣, 民生窘厄. 幾乎每個異地學生都要省吃儉用. 我們三人常到平民飯堂吃飯, 每人五文錢一餐(當年五文錢是很少很少的), 粗吃淡啜, 一碗米飯, 少許荳芽, 幾片薄肉, 一夥兒吃得津津有味, 樂在其中. 當年生活雖不盡善盡美,  但常在粗茶淡飯,簡單純樸的日子裡自得其樂.

那個年代的學生知書識禮, 在清貧的日子中相濡以沫. 處於現今人心不古, 勾心鬥角的社會裡, 那些單純清淡, 分甘共樂的日子, 格外令人懷念.

1975年越南淪陷, 共軍大舉進駐都城, 全面封鎖財政經濟,民生百業凋零. 當時我的結婚儀式一切從簡. 没有大事張羅, 没有懸燈結綵, 連我在迎娶時所穿的西裝, 也是同學把唯一的西裝借給我的.那時大家所擁有的都很少, 可是那種彼此相助的友誼, 卻超過一切.雖然大家都很窮, 可是口袋裡如果有十塊錢, 有人需要的話, 恨不得把十塊都給對方.

1978年秋, 因為受不了共黨的鬥爭, 我大海逃亡, 船隻不幸意外翻沉, 部份獲救的人被送到臨時集中營, 隨後再被安排登上一艘破舊的大貨輪. 因為臨時調動, 我没有準備乾糧零食, 故而第二天便缺糧挨餓, 好幾天都饑腸轆轆. 幸而船上一些有緣人分給少許因久存而變硬的乾麵包, 咬得嘎嘎響. 當時覺得滿香,滿好吃, 吃得很歡喜.

我時常記得在家鄉受書時, 在故國淪陷裏, 在大海逃亡中所走過的日子, 是那麼的艱苦,但我並不感覺到有什麼遺憾. 坎坷多舛的人生使我更感恩知足.故而到現在我也不敢奢侈.雖然在美國我已有足夠的條件去享受, 但一直以來習慣了單純節儉的生活,我已無法為了個人的貪愛而去追求物質享受. 安貧樂道也不等於窮.

1979年夏定居北加州, 四十多年前這處民風淳樸, 在人地生疏, 言語不通的社會裡, 時常見到一些温情的相助. 大家雖然素昧平生, 但彼此關懷之心 ,見義勇為之舉, 常令人胸中熱流滾滾, 蕩氣迴腸.

公車上, 謙讓的年青人都會自動禮貌起立讓座給耆老長者.

公路上, 熱心腸的車主都會毫不猶豫地給素昧平生的過路人搭個順風車.

銀行帳户上, 不用擔心自己的資料會被别人覬覦盜用.

以上的日子,  點滴在心頭.

可是現在完全不一樣了, 以前很多房子是没有圍牆的, 漸漸的, 有用竹籬笆圍起來, 後來是豎起木板, 砌成磚牆, 再後來木板磚牆越砌越高. 人與人之間的關係, 好像也隨著這些藩籬圍牆, 距離越來越遠, 隔閡越來越深, 感情越來越冷, 人越来越不快樂了.

已是耄耋之年, 後頭的日子對我而言, 我有責任要説, 人要活得快樂, 活得有意義. 並不是要做什麼大事, 而是讓自己的生命有内容. 什麼是内容? 放下計較, 生活從容一些, 思想單純一些, 追求減少一些, 就是一個好内容.

記得有一首流行歌中的一句: "留一點自己給自己."

然而, 是不是也願意: "留一點自己給别人" 或 "留一點别人給别人"呢?

家鄉古早有一首偈: "一枝草, 一點露; 一個人, 一片天".我願為草而有露, 也願草草皆有露; 我願為人而有天, 也願人人頭頂一片青天.

留一點單純給自己 ,留一些快樂給别人, 何妨?

清祥感恩合十

04-20-2021

Quảng Châu vì sao được gọi là "Dương Thành"


Quảng Châu 廣州 vốn được xưng là “thành phố hoa viên quốc tế”, nằm gần đường Hồi quy (1), nhiệt độ trung bình hàng năm sai lệch rất ít. Quảng Châu khí hậu bốn mùa khí mát mẻ, trăm hoa đua nở, nhân đó mà có mĩ xưng là “Hoa Thành” 花成, nhưng Quảng Châu còn được mọi người gọi là “Dương Thành” 羊 城, tên gọi này khiến nhiều người bỏ công tìm hiểu, Quảng Châu với kinh tế mậu dịch lẽ nào còn có chăn nuôi dê?



Quảng Châu được gọi là “Dương Thành” đã có hơn 2000 năm lịch sử. Tương truyền vào thế kỉ thứ 9 trước công nguyên, Quảng Châu chỉ là một thành ấp nhỏ của Tây Chu, tên gọi là “Sở Đình” 楚庭. Cuối thời Tây Chu, vùng Quảng Châu liên tiếp bị tai hại, đất đai hoang phế, nông dân không có lấy một hạt gạo. Trời cao nghe thấy tiếng oán than của bách tính đầy đường, liền phái 5 vị tiên nhân cưỡi 5 con dê tiên ngũ sắc, đạp 5 đám mây lành xuống cứu. Tiên nhân làm phép, rảy nước cam lộ xuống nhân gian, mỗi con dê ngậm một bông lúa. Sau khi tiên nhân làm mưa đã đem 5 bông lúa ấy tặng cho nhân gian để mọi người vĩnh viễn không còn đói khát. Sau đó, 5 vị tiên nhân cưỡi mây mà đi, 5 con dê hoá thành đá lưu lại bên sườn núi ở Quảng Châu. Từ đó, Quảng Châu mưa thuận gió hoà, nhân dân cơm no áo ấm, trở thành nơi phì nhiêu sung túc của vùng Lĩnh Nam 岭南. Người dân có cuộc sống an lành, không quên ơn huệ của tiên nhân, họ đã xây dựng “Ngũ Tiên Quán” 五仙观 phụng thờ 5 vị tiên nhân, Quảng Châu cũng từ đó có những tên gọi khác là “Dương Thành” 羊城, “Ngũ Dương Thành” 五羊城, “Tuệ Thành” 穗城. (Thành phố con Dê, TP 5 con Dê, TP Bông lúa)

3/20/21

CHIẾC ĐÀN PIANO MÀU GỤ ĐỎ.


Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano ở St. Louis. Một lần, chúng tôi lại nhận được một “đơn đặt hàng” là một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri. Trên bưu thiếp đó có viết: “Xin hãy mang một chiếc đàn piano màu gụ đỏ tới cho cháu tôi. Tôi sẽ trả góp 10 đôla mỗi tháng bằng tiền bán trứng gà”.

Sự công hiệu của Lá xanh Barley ((Green Barley)

BS. Ðặng Vũ Thúy Ðoan

Barley, tên khoa học là Hordeum vulgare, được sách Trung Hoa gọi là Ðại Mạch , không phải là bo-bo.Hạt bo-bo chúng ta thường thấy trong chè sâm bổ lượng có tên khoa học là Coix lacryma-jobi, sách thuốc Tầu gọi là Ý dĩ, tiếng Anh gọi là Job's Tears, hay Coixseed.


Trong bài này, tác giả có nhắc đến chứng thống phong (Gouty Arthritis) mà khá nhiều người đàn ông VN bị chứng này hành hạ. Những người quan niệm "nam vô tửu như kỳ vô phong" hay chén thù chén tạc (nhất là thời gian trong quân ngũ) chừng vào tuổi trung niên hay bị Uric Acid quá nhiều trong mau', đóng thành crystal tại khớp xương nhất là ngón chân cái và gây đau nhức. Có người đã dùng bột Green Barley được khỏi đau.
Quyển sách "Green Leaves of Barley" do bác sĩ Mary Ruth Swoth và bác sĩ David Darbo viết, tôi may mắn được đọc nhờ mượn được từ bà cụ người Úc. Theo lời bà cụ thì ông cụ bị bệnh đường ruột (inflammatory bowel disease), đau bụng, đi cầu nhiều lần trong ngày, sụt ký. Thuốc do các bác sĩ cho không giúp được ông cụ. Thời may có người bạn cho bà cụ mượn quyển sách về Green Barley. Bà cụ cho biết ông cụ dùng Green Barley đã 10 tháng và nay thì cụ hoàn toàn khỏe mạnh, đã lên ký trở lại. Bây giờ chúng ta cùng tìm hiểu về Barley.

3/19/21

CÂU CHUYỆN ĐẪM NƯỚC MẮT TRONG KIỆT TÁC "ĐÔI BÀN TAY NGUYỆN CẦU" của Albrecht Dürer

Đường Trung Nguyên dịch.

Dẫn:
Albert lau những giọt nước mắt trên đôi gò má xanh xao, cậu nhìn mọi người khắp một lượt, rồi run rẩy áp đôi bàn tay của mình lên bên má phải và nghẹn ngào nói: “Anh ơi, em không thể! Em không thể tới học ở Nuremberg, đã quá muộn rồi anh ạ. Anh nhìn đôi tay em này”…

✪ Chuyện kể rằng vào thế kỉ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần thành phố Nuremberg (tiếng Đức: Nürnberg) của nước Đức có một gia đình nghèo khó và rất đông con. Trụ cột trong gia đình – người cha là một thợ kim hoàn có tiếng thuộc dòng họ Albrecht. Ông phải làm việc quần quật suốt 18 tiếng một ngày, từ sáng sớm đến tối khuya trong nhà xưởng và đi làm thuê làm mướn bất cứ công việc gì cho người dân trong vùng để nuôi đàn con khôn lớn.

Mặc dù sống trong gia cảnh nghèo khó, nhưng hai cậu con trai đầu lòng nhà Albrecht luôn ấp ủ một ước mơ trở thành một nghệ sỹ tài ba. Tuy vậy chúng cũng hiểu rằng cha mình chẳng bao giờ có đủ tiền để chu cấp cho một trong hai đứa tới học tại trường nghệ thuật ở Nuremberg.

3/18/21

Lá số tử vi

Phạm Thành Châu

"Bạn tin có số mạng không". Người tin thì bảo "Giày dép còn có số, huống gì con người" Người không tin, quạt lại "Mấy thầy tướng số có biết được tương lai bản thân mấy thầy không" Hay chỉ nói phét kiếm tiền"" Người tin với người không tin, cãi nhau, có ai chịu thua ai! Nay tôi xin kể, một chuyện về chính bản thân tôi, để nhờ bạn phán xét, rằng con người có số phận hay không"

Ông nội tôi là người cựu trào. Sách chữ nho ông để đầy một tủ. Ông là người nghiện sách nên suốt ngày cầm quyển sách trên tay. Khi về hưu, ông tôi làm thầy thuốc nam, thuốc bắc kiêm cố vấn cho bà con chòm xóm trong các vụ quan, hôn, tang, tế. Ngay cả khi sinh con, họ cũng đến nhờ ông tôi một lá số để biết tương lai đứa bé ra sao" Dĩ nhiên con cháu trong nhà, ông tôi đều chấm cho mỗi người một lá số, hễ người nào gặp một biến cố gì lớn trong đời, ông tôi lại đem lá số đó ra chứng minh. Ngay cả bố tôi mất tích, ông tôi cũng đã phân tích sẵn trong lá số của bố tôi nhưng không nói ra trước mà thôi. Bố tôi là con út của ông tôi, tôi lại là con út của bố tôi, là đứa cháu nhỏ nhất trong gia đình nên trong nhà, tôi muốn gì được nấy. Thời Pháp thuộc, bố tôi làm "Jeunesse", là làm việc làng nhàng gì đó ở ty thanh niên, thể thao của thị xã. Đến thời kháng chiến chống Pháp, bố tôi theo kháng chiến và mất tích. Khi kháng chiến bùng nổ thì mọi người phải tiêu thổ và tản cư về vùng nông thôn, ít lâu sau chúng tôi hồi cư về lại thành phố. Đó là một thị trấn miền biển, cách Nha Trang không xa lắm. Khi lên trung học, tôi ra Nha Trang học đệ Nhị và đệ Nhất trường Võ Tánh, vì thị trấn tôi ở không có trường trung học đệ nhị cấp.

Buồn Trang Cáo Phó

Dạo:

Bao người thiên cổ ra đi,
Sao mình vẫn mãi sống lì dưới đây.
Cóc cuối tuần:

Buồn Trang Cáo Phó

Tần ngần lật từng trang cáo phó,
Xem tên mình có đó hay không,
Thẫn thờ khi đã đọc xong,
Mình còn, người mất, chạnh lòng xiết bao.

Thầm hổ thẹn mình sao chưa chết,
Vẫn miệt mài lê lết dưới đây,
Toi cơm tốn gạo mỗi ngày,
Sống vô tích sự, uổng thay khí trời.

Trong khi đó bao người đáng sống,
Vì số trời thoắt bỗng ra đi,
Bất ngờ, gấp gáp nhiều khi
Còn chưa kịp nói từ ly một lời.

Cơn đại dịch khắp nơi tàn phá,
Người theo nhau gục ngã đêm ngày,
Trên manh đất tạm dung này,
Cũng bao kẻ đã không may mãn phần.

Nhìn cáo phó, toàn thân lạnh ngắt,
Thương người vừa nhắm mắt xuôi tay,
Đơn côi cuối nẻo lưu đày,
Vật vờ trung ấm, lất lây mộ phần.

Công việc chốn dương trần còn đó,
Định mệnh sao bắt họ lên đường,
Tro tàn ủ đất tha phương,
Mộng xưa trải lối đoạn trường xót xa.

x

x x

Kìa cha mẹ tuổi già sức yếu,
Bao năm dài bận bịu vì con,
Niềm vui cuối kiếp chưa tròn,
Gập ghềnh thiên cổ, mỏi mòn lối chung.

Nọ người lính anh hùng thuở trước,
Đã âm thầm vì nước xông pha,
Góp xương máu giữ quê nhà,
Nay đành ôm hận làm ma xứ người.

Đấy là đấng trọn đời bươn chải,
Vì từ bi bác ái hy sinh,
Bỏ quên hạnh phúc riêng mình,
Giúp người bạc phước linh đinh không nhà.

Thương trai trẻ đường xa mới tỏ,
Mộng chưa thành đà bỏ dở dang,
Trong cơn hấp hối vội vàng,
Con tim hụt hẫng ngỡ ngàng héo hon.

Xót xa kẻ, đàn con nheo nhóc
Còn cần cha đùm bọc cưu mang,
Bỗng dưng gãy gánh giữa đàng,
Làm sao nhắm mắt cho đang phút này.

Xin Chúa Phật dang tay chờ đón
Những người đi đã trọn lối trần,
Và ban xuống vạn hồng ân,
Cho vong linh được vững chân qua đò.

x

x x

Lòng dẫu biết toàn do số mệnh,
Nhưng vẫn nghe buốt lạnh trong hồn.
Đời đà hút bóng hoàng hôn,
Còn chi đâu nữa mà nôn nao chờ.

Ngậm ngùi gấp lại tờ báo chợ,
Nợ đời này biết thuở nào xong.
Nhạt dần tiếng sóng biển Đông,
Cánh chim lưu lạc hết mong ngày về.

Trần Văn Lương
Cali, 3/2021

3/15/21

NGAO NƯỚNG XĂNG: MÓN NHẬU LẠ MIỆNG CỦA TRIỀU TIÊN

Món ngao nướng bằng xăng có độ ngọt tự nhiên, thường dùng kèm với rượu soju thành món nhậu lạ miệng


Xuất hiện trong một phân cảnh của tập 4 bộ phim "Hạ cánh nơi anh" khi nhân vật Yoon Seri (do nữ diễn viên Son Ye Jin) thủ vai, được Ri Jeong Hyuk (Hyun Bin đóng) và đồng đội mời thưởng thức món ngao nướng xăng. Theo lời giới thiệu, đây là món đặc sản nổi tiếng ở đập Nampo, nơi cách thủ đô Bình Nhưỡng, Triều Tiên, chừng 45 phút lái xe.


Cảnh quay khá ngắn nhưng cũng khiến nhiều khán giả thích thú và tò mò trước món ăn lạ miệng - ngao nướng xăng. Thậm chí, có người cho biết, đây là món ăn nhất định phải thử nếu được đặt chân tới Triều Tiên.

Tiếng Thơ


 

Thức Tỉnh

Một hôm, thiền sư Phật Ấn (*) thả thuyền trên sông, vừa hưởng gió mát, vừa trà đàm với thi sĩ Tô Đông Pha (**), bỗng có tiếng kêu cầu cứu: "có người nhảy sông! có người nhảy sông!....."

Nhìn thấy một người đang ngụp lặn trên dòng nước, tình hình rất nguy ngập.

Phật Ấn liền nhảy xuống sông cứu người ấy lên thuyền, người muốn tự tử là một thanh niên.

Khi đã qua khỏi cơn nguy hiểm, Phật Ấn nhẹ hỏi: "bạn còn trẻ tuổi, tại sao lại muốn kết liễu đời mình."

Chàng thanh niên vuốt đi những giọt nước trên mặt rồi nói với giọng bi đát: "vợ tôi mới mất cách đây mấy hôm, vợ chồng chúng tôi gắn bó với nhau được mười năm, nay sống cô đơn một mình, tôi cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nên mới quyên sinh."

Phật Ấn hỏi: "mười năm trước đó bạn sống thế nào?"

Anh chàng như chừng sực tỉnh: "khi đó tôi còn rất trẻ, thiếu niên đâu có điều gì là sầu não, bởi thế, sống tự do vô tư lự."

"Lúc đó bạn có vợ chưa?"

"Đương nhiên là chưa."

"Như thế bạn chỉ là bị vận mệnh đẩy lùi về mười năm trước, bây giờ bạn lại có thể sống tự do vô tư lự."

Chàng thanh niên đăm chiêu suy nghĩ một hồi, rồi như chợt tỉnh, chấp tay cúi chào ơn cứu mạng, rồi giã từ thiền sư Phật Ấn. Từ đó về sau, chàng thanh niên không còn có ý nghĩ tự tử nữa.

"Tự tại bổn phù kỳ tâm, tâm pháp bổn phù vô trú." (自在本乎其心, 心法本乎無住)

Dịch ý: "An nhiên tự tại tùy theo nội tâm của mình, mọi việc trên đời vốn dĩ vô thường, sinh diệt tự nhiên."

Kinh nói: "Duy tâm sở biến, duy thức sở hiện." (唯心所變, 唯識所現).

Có nghĩa là tâm thức là cội nguồn của mọi hiện tượng hữu hình và cảm giác vô hình. Vì vậy, nếu tâm được an trú, không chấp chước, sẽ ý thức mọi việc trên đời đều thay đổi thường xuyên, biến chuyển tự nhiên như hoa nở hoa tàn.

Trăng có sáng mờ tròn khuyết, người có sống chết tụ tan, đó là quy luật bất biến của vũ trụ.

"Vạn Sự Tùy Duyên"

Khi duyên đến, trân quý nhưng không tham luyến.

Khi duyên mất, thản nhiên không luyến tiếc.

Vận mệnh như đang bỡn cợt với chúng ta, mình cũng không cần quá câu chấp. Vả lại, chúng ta đâu có mang theo cái gì lúc đến cõi đời, danh lợi, địa vị, quyền thế ngay cả tình thương, thân xác, cũng chỉ là tạm bợ mà thôi, lúc buông tay ra đi, mình có mang theo được gì?

Trước sự vô thường, ái hận tình thù, được mất khen chê, vinh nhục quý tiện, tất cả đều quá nhỏ nhặt và sẽ tan theo mây gió.....

Trường
03-14-2021


(*) Thiền sư Phật Ấn Liễu Nguyên (佛印了元, Butsuin Ryōgen, 1032-1098) là thiền sư Trung Quốc thuộc Vân Môn Tông, đời thứ 5. Sư là đệ tử đắc pháp của thiền sư Khai Tiên Thiện Xiêm. Đời sau vẫn còn nhớ đến sư qua những câu chuyện đối đáp thấm đẫm tinh thần Thiền tông với thi sĩ Trung Quốc nổi tiếng là Tô Đông Pha.
(**) Tô Thức (Chữ Hán: 蘇軾(Phồn thể),苏轼(Giản thể), phiên âm: Sū Shì, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm (子瞻), một tự khác là Hòa Trọng (和仲), hiệu Đông Pha cư sĩ (东坡居士) nên còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống. (mạng: internet)

3/14/21

Vẫn Thèm Món Quê

 


Lang thang … góc bể, đầu non,
Đã từng nếm thử miếng ngon xứ người.
Dẫu rằng thấm đậm bờ môi,
Nhưng nghe mùi vị xa xôi lạ lùng.

Vẫn thèm, vẫn nhớ vô cùng,
Món ăn đặc sản ở vùng Quê tôi.
Nào là: Cá lóc nướng trui,
Cá trê kho tộ, cơm vùi bếp tro!


Bánh xèo, bánh tét, bánh bò,
Xôi dừa, xôi gấc, xôi vò, cơm chiên.
Bê thui, bò bía, bò viên,
Heo quay, nem nướng, tôm xiên, chả giò


Mỳ Quảng; Hủ tíu Mỹ Tho,
Nào là món Huế, Bún bò giò heo!
Đơn sơ, là miếng bánh bèo.
Thịt ba rọi luộc, dưa leo quấn trần!

Tuyệt vời phở bắc hành chần,
Thịt bò xào với rau cần, tỏi tiêu.
Canh điên điển ở Bạc Liêu,
Nem chua Thủ Đức, Ninh Kiều trứ danh!


Long Xuyên đặc biệt bánh canh!
Cần Thơ: ghẹ hấp, cua đinh, tôm càng.
Đầu non, góc biển … lang thang,
Bỗng thèm hương vị xóm làng Quê tôi!

Trần Quốc Bảo

Thịt cấy ở phòng thí nghiệm giúp chống biến đổi khí hậu?

BBC tiếng Việt

Người chăn bò ở Himalayas: 'Tôi là người du mục cuối cùng của gia đình'

BBC tiếng Việt

Covid: Mỹ và các đồng minh hứa một tỷ liều vaccine cho Đông Nam Á

13 tháng 3 2021
Hội nghị thưng đỉnh nhóm họp qua mạng hôm thứ Sáu, 12/3/2021, do Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden chủ trì

Các nhà lãnh đạo của Mỹ, Úc, Ấn Độ và Nhật Bản đã đồng ý cung cấp một tỷ liều vaccine chống virus Corona cho phần lớn châu Á vào cuối năm 2022.

Cam kết chung được đưa ra sau cuộc họp đầu tiên của các nhà lãnh đạo của nhóm được gọi là Quad - một nhóm bốn quốc gia thành viên được thành lập vào năm 2007.

Các loại vaccine, mà dự kiến là sản phẩm Johnson & Johnson liều đơn, được chuẩn bị để sản xuất tại Ấn Độ.

'Ban đầu tập trung cho Đông Nam Á'

Mỹ nói "cam kết chung lớn" ban đầu sẽ tập trung vào việc cung cấp các liều thuốc cho Đông Nam Á.

3/13/21

Tam Nhân Đối Ẩm

Lá Thư Thụ Nhân

*
Tam Nhân Đối Ẩm

Anh Nguyễn Thanh Nhàn mến,

Nhận được thư anh là tôi trả lời liền. Trước hết, tôi cám ơn anh về một món nợ cũ : anh đã đến thăm anh Nguyễn Tường Cẩm lúc còn tỉnh. Trước khi đi, anh hỏi trên diễn đàn có ai muốn nhắn nhủ gì không ? Tôi nhờ anh hỏi Cẩm còn nhớ hay đã quên tôi. Anh cho biết là Cẩm gật đầu. Lúc sinh tiền, năm nào Cẩm cũng gửi cho tôi tấm thiệp xuân chụp cả đại gia đình, mỗi năm con cháu thêm đông.

Trong điện thư gửi trên Diễn Đàn bữa qua, anh nhắc lại hồi còn đi học, anh thấy tôi bên kia đường. Tôi chỉ là một học trò bình thường. Giá có phép thần thông, biết được tấm lòng của anh, tôi đã chạy sang để nói chuyện rồi.

Anh quê ở Mỏ Cầy, quê hương của mấy câu ca dao :

Bến Tre giàu mía Mỏ Cầy
Giàu nghêu Thanh Phú, giàu xoài Cái Mơn
Bình Đại biển cá sông tôm
Ba Tri ruộng muối, Giồng Trôm lúa vàng.

Nói như vậy để thấy anh là người chân thật. Anh lại có trí nhớ tuyệt vời. Anh kể giai thoại bầu cử Tổng Hội Sinh Viên giữa anh Hồ Văn Nhựt và tôi.

Cũng trong trí nhớ mênh mông của anh mới có câu chuyện tình cảm giữa anh và ‘‘một em gái học Văn khoa’’. Em Văn khoa hỏi anh xuất xứ bài thơ ‘‘Nguyệt Hạ Độc Chước’’ của Lý Bạch lúc anh chị ‘‘còn nằm trên giường’’.

Tôi có giỏi giang gì đâu. Chẳng qua tôi là người ngoài cuộc nên có ý kiến khách quan. Chỉ có vậy thôi. Anh hỏi thì tôi xin góp ý :

‘‘Trên giường’’ là không gian tình tứ, thơ mộng. Cô gái văn khoa chọn không gian này nói chuyện thơ chỉ là ‘‘tức cảnh sinh tình’’ mà thôi. Anh học CTKD. Cô nàng Văn khoa. Anh không trả lời được không có gì là đáng trách. Trong môn ‘‘Tu từ Văn thể’’, giáo sư có nói gì về Lý Bạch đâu. Chỉ vì không trả lời được mà anh tự cho mình là ‘‘một thứ lường gạt’’ là không đúng. Tôi thiết nghĩ người con gái Văn khoa yêu anh ở chỗ anh rất mực thành thực:

Tu thân rồi mới tề gia
Lòng ngay nói thật gian tà mặc ai.

Nhận được thư anh, tôi bỏ cả bữa ăn tối, trả lời tức thì.

Nhân đọc lại bài thơ Lý Bạch, tôi chuyển thể lục bát, viết tặng riêng người bạn chân thật mà tôi quý mến : anh Nguyễn Thanh Nhàn.


























Chuyển thể lục bát :

Ngắm trăng bình rượu còn đầy
Vườn hoa thơm ngát mê say một mình
Hằng Nga cùng bóng với hình
Tam nhân nhấm nháp một bình rượu cay

Chị Hằng ở tận cung mây
Bóng không biết uống, ta say một mình
Cùng trăng ta kết nghĩa tình
Niềm vui xuân mới có mình có ta

Nghe ta hát khúc xuân ca
Hằng Nga không muốn lìa xa cõi trần
Ta say múa với cung đờn
Nhịp nhàng nhảy múa bóng vờn cung mây

Khi say bè bạn ngất ngây
Còn khi tỉnh giấc đông tây giao hòa
Tình thân mãi mãi chẳng nhòa
Thề non hẹn biển Thiên Hà gặp nhau.

dịch thơ (11/03/2021)

3/9/21

7 bài tập massage mặt từ Nhật Bản khiến bạn trẻ ra đến 7 tuổi

Khánh Linh
VietTimes – Tuổi tác ngày càng tăng khiến làn da cũng trở nên lão hóa theo thời gian. Các dấu hiệu lão hóa hình thành do quá trình sản xuất collagen và elastin yếu đi khiến làn da chảy xệ kém sức sống. Để giải quyết vấn đề này, một người Nhật Bản tên Chiyo Hayashi đã phát minh ra phương pháp massage Korugi nổi tiếng giúp cải thiện hệ tuần hoàn cơ mặt và khiến gương mặt thon gọn hơn.

Phương pháp này đem đến rất nhiều lợi ích cho làn da và cơ thể bạn. Các bài tập giúp loại bỏ sự mệt mỏi và quầng thâm mắt, làm cho khuôn mặt trông sáng hơn, tăng độ đàn hồi cho da và góp phần loại bỏ các nếp nhăn sâu. Bên cạnh đó, phương pháp còn giúp khuôn mặt thon gọn và tăng cường lưu thông máu khiến làn da tươi tắn và tràn đầy sức sống.

Hiểu biết về hiệu quả của thuốc chích ngừa/Get to grips with vaccine efficacy

3/8/21

PGS Nguyễn Thị Hiệp : Mang ý nghĩa của nghiên cứu khoa học vào đời sống

PGS-TS Nguyễn Thị Hiệp, trưởng Khoa Kỹ thuật Y sinh, Đại học Quốc tế thuộc Đại học Quốc gia thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh trên tạp chí Asian Scientist, ngày 13/11/2018. © Asian Scientist / Ảnh chụp màn hình

Năm 2019, phó giáo sư - tiến sĩ Nguyễn Thị Hiệp được bình chọn là một trong 100 nhà khoa học hàng đầu châu Á, theo tạp chí Asian Scientist của Singapore. Một năm trước, chị nằm trong số 14 nhà khoa học nữ xuất sắc dưới 40 tuổi được trao Giải thưởng Nhà khoa học trẻ tài năng của thế giới 2018, nằm trong khuôn khổ Giải thưởng Vì sự phát triển của phụ nữ trong khoa học của Quỹ L’Oréal và UNESCO.

Một điểm chung trong những công trình nghiên cứu kỹ thuật y sinh của chị, lần lượt được nhận giải thưởng quốc tế từ năm 2016 đến 2019, là có tính ứng dụng cao, đóng góp nổi bật cho cộng đồng: keo kháng khuẩn giúp làm lành vết thương - một giải pháp sơ cứu hữu hiệu cho người sống xa bệnh viện; nghiên cứu những phát hiện mới của loại vật liệu Titanium trong ngành nha khoa phục hồi; giải pháp giảm áp lực lên các thành phố đô thị hóa nhanh… và gần đây là sản phẩm Antiviral colloidal silver có thể phòng nhiễm virus trong bối cảnh dịch bệnh Covid-19, hiện được lưu hành trong nội bộ trường.

Gần 10 năm kể từ khi tốt nghiệp tiến sĩ về y học tái tạo ở Hàn Quốc và trở về nước năm 2012, chị có 107 công trình khoa học, khoảng 100 bài báo trên các tạp chí khoa học quốc tế và trong nước, đặc biệt là 4 bằng sáng chế.

Trả lời phỏng vấn RFI Tiếng Việt ngày 04/03/2021, phó giáo sư-tiến sĩ Nguyễn Thị Hiệp, trưởng Khoa Kỹ thuật Y sinh, Đại học Quốc tế thuộc Đại học Quốc gia thành phố Hồ Chí Minh, cho biết thêm về hành trình từ “ba không” - không tài trợ, không dự án, không máy móc - đến những thành công hiện nay.

*****
Nghe Âm thanh phần phỏng vấn:

3/7/21

CHUYỆN CHÚ CHIM HOẠ MI CÒI CỌC

Đỗ Duy Ngọc

Linh bắt gặp nó rất tình cờ khi một buổi sáng rảnh rỗi ghé chơi gian hàng của người bạn bán chim cảnh. Nó như một miếng thịt bèo nhèo, tai tái. Hai khoé mỏ còn vàng ươm, hai mắt chưa mở, chỉ là hai đốm đen. Cái cổ ngẳng, quẹo một bên, thỉnh thoảng lại cố vươn lên, ngáp ngáp như người khó thở. Hai cái cánh bé xíu, cặp chân cũng nhỏ tí, co quắp lâu lâu lại giật giật như người mắc bệnh kinh phong.

Cả thân hình trơ trụi, lông chưa lún phún. Nó nằm trong thùng giấy, trên mấy cọng rơm khoanh vội, rải thêm mấy giấy vụn. Lại gần nghe mùi thum thủm của phân. Có cảm tưởng như nó đang đói, cái mỏ cứ mở ra, nhưng chắc không thấy gì, khép lại sau cái giẫy. Bỗng dưng Linh thấy nó tội quá, anh quay qua hỏi tay chủ tiệm:

- Con chim gì ghê thế?

- À! Hoạ mi con. Mới vào từ Lạng Sơn một ổ mấy con, người ta lựa hết

còn mình nó.

- Trông nó èo uột quá

- Ừ! Chắc không sống nổi đêm nay.

3/6/21

BÀI HÁT NÀO CHO BẠC

NGUYỄN NGỌC TƯ

Bạc là tên của thằng nhỏ sẽ trở thành thợ mộc. Tôi thích một cái tủ sách lớn đặt ở trên gác nhưng sợ cầu thang hẹp, di chuyển khó nên rước thợ về nhà.

Tốp thợ có bốn người, thằng Bạc đang học việc, lủn tủn chạy đi lấy cái bào này, cây thước kia cho mấy anh. Nó hay lục lọi đống sách của tôi nằm ngổn ngang trên sàn nhà, gặp cuốn dày, nó xoay đi xoay lại, chắc lưỡi, “trời ơi, cầm cuốn sách này là thấy buồn ngủ rồi. Toàn là chữ, không có hình gì hết vậy chị Hai?”.

Cũng may, không có hình mà nó không chỏng ngược sách xuống, chứng tỏ nó cũng biết chữ, chút ít.

Bên trong khu bảo tồn côn trùng ở Thái Lan

Hoài Anh - Theo Bangkok Post ngày 03.03.2021

- Dù mang vẻ ngoài xinh đẹp, nhiều loài côn trùng lại được mệnh danh là "kẻ ăn thịt" đáng sợ.

                
Khu bảo tồn côn trùng nhiệt đới ở Pak Chong, Thái Lan là một điểm đến thu hút khách. Khi tới đây, bạn sẽ được chiêm ngưỡng cận cảnh đủ loại côn trùng, từ những con hiền lành, dễ thương cho tới loài ăn thịt, hung hãn. Trong ảnh, hai con bọ ngựa công đang giữ khoảng cách với nhau. Con đực (bên phải) e sợ nó sẽ trở thành bữa ăn ngon cho con cái nếu lơ là vài giây.

3/5/21

Thơ: Vô Đề

 


NỘI CHIẾN CHƯA NGÃ NGŨ!

NỘI CHIẾN CHƯA NGÃ NGŨ!

Hoàng Ngọc Nguyên


Hội nghị Bảo thủ Hành động Chính trị (CPAC - Conservative Political Action Conference) năm nay đã được nhóm trong bốn ngày cuối tháng hai, địa điểm là Orlando, Florida, nay là quê nhà mới của Donald Trump, và diễn viên chính đương nhiên cũng là Trump. Nếu chẳng phải vì Trump thì chẳng có thời và địa này. Trump đang làm đủ mọi cách để cho mọi người hiểu rằng ông nay đang tìm cách trở lại cho dù tai tiếng đầy mình. Và ông muốn nhấn mạnh đảng Cộng Hòa vẫn là đảng của Trump, nằm trong tay Trump. Nhất là giữa khi người ta đang nhìn đến “di sản” của ông sau khi Tối cao Pháp viện đưa ra phán quyết bắt ông phải giao nộp hồ sơ thuế cho tòa án ở New York liên quan đến vụ án tham nhũng, lươn lẹo của Trump Organization.

Vòng Đai Xanh

3/4/21

Bao Dung

Lời Tựa

Vài tuần trước, bạn học cùng khóa Lý Nghiệp Minh khuyến khích tôi trình bày cảm nghĩ về bao dung. Bao dung là một đề tài rất hay, có ý nghĩa sâu xa khiến tôi suy nghĩ nhiều và từ đó hai chữ "bao dung" cứ lẩn quẩn trong đầu.

Gần đây, tôi đọc được một điển tích trong Sử Ký - "Quản Bào chi giao" (管鮑之交), câu chuyện xuất phát từ tình bạn tâm giao của Quản Trọng và Bào Thúc Nha, hai người bạn thân hiểu biết lẫn nhau, Quản Trọng tài ba lỗi lạc, nhưng không gặp thời, sống đời túng quẫn khó khăn, Bào Thúc Nha tận tình giúp đỡ, thậm chí sau này còn tiến cử Quản Trọng cho vua Tề đảm nhận chức vụ tể tướng. Lúc Quản Trọng lâm chung, vua Tề hỏi Quản Trọng: "Bào Thúc Nha có thể thay thế khanh tiếp nhận chức tể tướng không?" Mọi người đều nghĩ là đương nhiên, không ngờ Quản Trọng trả lời: "Không được, là vì Bào Thúc Nha có tánh thù hận tiểu nhân, không thể dung thứ kẻ xấu, nếu làm tể tướng, bất lợi cho Ngài cũng bất lợi cho Bào Thúc Nha."

Đọc Sử Ký, câu nói của Quản Trọng khiến tôi suy nghĩ rất lâu:

" Kỳ vi nhân hiếu thiện nhi ác ác dĩ thậm, kiến nhất ác chung thân bất vong, bất khả dĩ vi chính." (其為人好善而惡惡已甚, 見一惡終生不忘, 不可以為政). Có nghĩa là một người quá chấp về thiện ác, thấy một người xấu mà hận suốt đời, chắc chắn không bao dung được khuyết điểm và lỗi lầm của người khác, người như vậy không thể trị quốc làm đại sự.

Tôi liên tưởng đến hai câu: "Nước quá trong thì không có cá, người quá chấp thì vô tình".

Ý thức được một vài triết lý như vậy, tôi quyết định cầm bút viết bao dung. Luôn tiện kể thêm, tôi có một người quen tánh keo kiệt, thích so kè từng xu, vì vậy không ai thích y, tôi cũng thường cố ý tránh xa. Rồi một ngày, tôi tình cờ đọc được câu chuyện "hẻm sáu thước" (nội dung câu chuyện được viết trong bài văn dưới đây), tôi như chừng được mở lòng thoát trói, ý thức rằng khư khư câu chấp khuyết điểm của người khác là một điều không đạo đức, phiền não là lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình, nhận thấy như vậy, tôi thay đổi thái độ đối với người quen keo kiệt vừa kể trên, từ đáng ghét trở thành đáng thương hại, rồi từ từ chấp nhận khuyết điểm của người ấy.

Thiện ác, thị phi, đẹp xấu, được mất, sống chết..... đều là hai mặt của một vấn đề. Dưới góc độ sâu rộng thì không có vấn đề đúng hay sai, chỉ có sự khác biệt của cách nhìn.

Đã là người, chúng ta đều có khuyết điểm, nếu không thì tại sao phải đến cõi đời này để trả nghiệp chịu khổ? Vì vậy, tôi tự suy xét, hổ thẹn và sám hối mỗi ngày, có lỗi thì phải sửa ngay. Bài viết của tôi chủ yếu là để cảnh giác chính mình, đồng thời muốn tìm hiểu về thế giới tâm linh của con người, rút lấy phần chân thiện mỹ để chia sẻ và khuyến khích lẫn nhau. Trong lúc viết bài hay nghĩ đến lời dạy của các bậc Thánh Hiền, tôi có cảm giác như thi hào Đào Uyên Minh nói: "Hái bông cúc trong vườn, ngẩng đầu bỗng thấy núi xanh cao ngất."

Chia sẻ bao dung là một niềm vui lớn, muôn ngàn lời nói, chan chứa trong lòng, để làm tựa.

3/1/21

Ngủ Đò

Trần Khiêm Đoàn

Năm 1971, trong một dịp vào Sài Gòn chấm thi tại trường Gia Long, tôi có dịp quen biết với một cặp vợ chồng người Nam, quê ở Cần Thơ. Vì biết là người Huế, lại đang dạy học ở vùng giới tuyến Đông Hà-Quảng Trị, nên anh chị đã dành cho tôi mối cảm tình đặc biệt của người lính văn phòng dành cho người lính đồn xa. Dù chưa ra Huế lần nào nhưng sự hiểu biết của cặp vợ chồng nầy về Huế khá sâu sắc và tỉ mỉ như cách nhìn của một nhà khảo cổ nhìn lại thời xa xưa qua sách vở. Một trong những mong ước của anh chị là một ngày nào đó được ra thăm Huế.

Tôi mời anh chị mùa Hè năm sau ra Huế ở lại với gia đình tôi chơi để làm một chuyến du lịch vùng đất có nhiều vui buồn đầy huyền thoại nầy.

Sau hơn một tuần chu du hết các thắng cảnh, lăng tẩm, chùa chiền, núi rừng, sông biển của Huế, hai ngày trước khi rời Huế về lại Cần Thơ, anh chồng kéo riêng tôi ra quán cà phê, nhìn trước nhìn sau để yên chí là không có tai vách mạch rừng rồi mới trầm giọng nói nhỏ vào tai tôi:

– Mình muốn cậu cho mình biết cái “dzụ” đó.

Tôi nhớn nhác chưa rõ chuyện gì, thì thào hỏi lại:

– Cái “dzụ” gì vậy anh?

Anh trả lời hơi lắp bắp:

– Thì, thì… cái “dzụ”… ngủ đò ấy mà!

– Tôi vỗ đùi cười ngặt nghẽo:

– Chuyện dễ ợt nằm trong lòng bàn tay, muốn lúc nào cũng đuợc mà anh làm tôi hết hồn.

ĐÔI ĐŨA

Khuyết Danh

Có người nói tình yêu giống như nước, mềm mại tươi tắn; cũng có người nói, tình yêu giống như rượu, càng lâu càng nồng; có người nói, tình yêu giống như một ngọn gió, đến đi không ai hay biết. Còn với tôi, tình yêu giống như một đôi đũa.

Đàn ông là một chiếc đũa, phụ nữ là chiếc còn lại, hai chiếc đũa nhờ duyên phận mà trở thành một đôi, từ đó luôn ở bên nhau, đó chính là tình yêu.

Một đôi đũa, phải đồng tâm hiệp lực, mới có thể gắp được những ngày tháng hạnh phúc. Đàn ông và phụ nữ, thiếu một chiếc cũng không được, một chiếc đũa chỉ có thể nếm được một chút nước chấm, mà vĩnh viễn không thể nắm bắt được mùi vị thực sự của cuộc sống.

Một đôi đũa, nhất định phải có một chiếc làm điểm tựa. Người phương Tây cảm thấy rất khó khi dùng đũa, tại sao vậy? Là bởi vì họ không biết cách cầm đôi đũa sao cho cân bằng. Muốn dùng đũa gắp thức ăn lên mà không bị rơi, thì một trong hai chiếc phải chịu ở dưới thấp hơn, làm điểm tựa để tiếp thêm sức cho chiếc kia kẹp lấy thức ăn.



Sử dụng sức ở ngón tay chỉ là tiểu xảo nhỏ mà thôi. Quả thực, trong tình yêu luôn luôn cần một chút “tiểu xảo”, nhưng sự hòa hợp bên trong giữa hai tâm hồn mới là điều cốt yếu nhất, tình cảm thực sự mới là thứ quan trọng số một!

Để đôi đũa phát huy tác dụng thì luôn cần hai chiếc đũa phối hợp nhịp nhàng. Có người thắc mắc, nếu chức năng của đôi đũa chỉ là gắp thức ăn thôi, vậy sao không thiết kế một đôi đũa liền một đầu cho dễ thao tác?

Nhưng không, nếu đôi đũa mà liền nhau, thì nó lại trở thành một cái kẹp. Nó cũng có thể gắp được, nhưng khả năng của nó chỉ có hạn, không thể gắp được những thứ quá lớn.

Còn đôi đũa thì rất tự do, nó rất linh hoạt, có thể mở rộng miệng như một chú sư tử, thâu nạp hết thảy những thứ tốt vào bên trong. Đó chính là sức mạnh của tình yêu.

Vậy nên, xin đừng quên rằng, một đôi đũa lúc nào cũng phải thật cân bằng, một chiếc làm điểm tựa, còn chiếc kia cần có không gian tự do, không gian ấy càng lớn, thì gắp được càng nhiều, chỉ cần người kia vẫn là một chiếc trong đôi đũa.

BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ


Thơ Xuân buồn

BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ

Xuân lại về, tha hương sầu viễn xứ.
Miền đất cũ : niềm tâm sự nhớ nhung.
Đời quân ngũ biết nói mấy cho cùng,
Người nằm lại trải mấy Xuân hờn tủi.

Rừng vắng, đồi hoang cô đơn thui thủi.
Một thuở nào tình đồng đội bên nhau.
Từ chốn xa đốt nén hương nguyện cầu,
Để nhớ mãi tình đậm sâu chiến hữu.

Không biết Anh đã về miền vĩnh cửu,
Hay hương linh còn ẩn náu chốn xưa ?
Chờ mai nở, đoán Xuân đến hay chưa,
Để mong đợi cánh thư từ hậu tuyến.

Hoài niệm cũ vẫn vấn vương hoà quyện,
Của một thời trong cuộc chiến cùng nhau.
Nay Xuân đến mái tóc thêm bạc màu,
Vẫn nhớ : ngọn đỉnh sầu Anh nằm lại.

Bài hát cũ gợi nỗi buồn tê tái,
Nhiều đứa con: Xuân mãi mãi không về.
Vì nợ Nước, chưa vẹn được câu thề,
Nỗi oan khuất, tráng sĩ hề: uất nghẹn!

Nay tất cả chỉ còn là kỷ niệm,
Của một thời chinh chiến đã trôi qua.
Cố tìm quên…nỗi nhớ chẳng phôi pha,
Chung rượu nồng, uống mình Ta thấy nhạt.

Thời gian dài, kiếp tha hương lưu lạc.
Mỗi đầu năm nghe câu hát mừng Xuân,
Nhắc đời lính lại thấy lòng lâng lâng
Một nỗi nhớ bâng khuâng ngày tháng cũ.

Hàn Sĩ Phan, Florida mùa Xuân 2021