5/18/21

Nghĩa tình chia cách

 thy lan thảo


Một chút hương xuân còn rơi rớt,
Gió se se lạnh mỗi đầu ngày,
Kỷ niệm theo thời gian trôi hết
Chờ đợi gì? Nắng sớm buổi mai…

Bây giờ không còn phải vướng víu
Bận bịu với thời gian hàng ngày
Không còn phải canh giờ báo thức
E mưa ngại gió, xe kẹt đầy …

Mơ ước cuối đời

Thy Lan Thảo

Vô cảm bàn tay run run cởi
Tháo bỏ giày saut bỏ nhung y
Trời trưa tháng hạ đầy trên lối
Đoàn người lầm lủi bước chân đi

Có mấy giọt mưa về khác lạ
Mới chớm hè sao lại có mưa
Lệnh đầu hàng mọi người vội vã
Tìm hướng đi, trời đã xế trưa…

Tiếng súng vẫn còn vang đâu đó
Nhà nhà cửa đóng dáng thập thò
Bàn tán tụ cùng nhau to nhỏ
Mặt buồn ủ dột nặng lòng lo…

5/13/21

Đái Thạch Bổ Thiên

Dạo:
Vênh vang đội đá vá trời,
Nào hay sức mọn đá rơi nát đầu.
Cóc cuối tuần:

戴 石 補 天

長 空 一 破 禍 聯 翩
戴 石 狂 蛙 欲 補 天.
志 大 可 憐 才 力 淺,
石 沉 勁 竭 便 歸 仙.

陳 文 良

Âm Hán Việt:


Đái Thạch Bổ Thiên

Trường không nhất phá, họa liên phiên,
Đái thạch, cuồng oa dục bổ thiên.
Chí đại, khả liên tài lực thiển,
Thạch trầm, kính kiệt, tiện quy tiên.

Trần Văn Lương

Dịch nghĩa:

Đội Đá Vá Trời (*)

Trời xanh vừa mới vỡ, tai họa kế tiếp nhau,
Đội đá, con ếch ngông muốn vá trời.
Chí thì lớn, (nhưng) đáng thương tài sức kém,
Đá nặng, sức kiệt, lập tức bỏ mình.

Ghi chú:

(*) Theo thần thoại Trung Hoa, thì câu chuyện vá trời (Luyện Thạch Bổ Thiên 煉石補天) đại khái như sau:

Nơi thượng giới, một ngày kia thủy thần Cung Công (共工) làm phản đem quân gây loạn. Hỏa thần Chúc Dung (祝融) bèn đưa quân ra đánh dẹp, cuối cùng đã thắng. Cung Công bị thua, tức giận va đầu vào núi Bất Chu (不周) ở phía Tây. Núi này là một trong mấy cây trụ chống trời nay bị Cung Công đụng gãy, làm một góc trời bị vỡ. Do đó, nước của dòng Thiên Hà theo chỗ vỡ đó chảy xuống trần, gây nên bao thảm họa.

Trước cảnh tai ương nước lửa, bà Nữ Oa (女媧) không nỡ nhìn dân chúng khổ, bèn quyết chí vá lại trời. Bà bay đi khắp nơi, tìm đá ngũ sắc để làm vật liệu và cuối cùng đã vá lại được bầu trời. Nhưng núi Bất Chu đã bị đổ, bầu trời thiếu chân chống nên Nữ Oa lại lấy chân của con rùa lớn (ngao 鰲) để thế vào.

Từ đó nước của Thiên Hà không còn chảy xuống trần để gây họa cho dân nữa.

Phỏng dịch thơ:

Đội Đá Vá Trời


Chín tầng chợt vỡ, khổ nơi nơi,
Đội đá, ếch toan chuyện vá trời.
Mộng lớn, nhưng tài hèn đức mọn,
Đá chèn, sức mỏn, xác thân phơi.

Trần Văn Lương
Cali, 5/2021



Lời than của Phi Dã Thiền Sư:


Thương thay con ếch muốn làm bà Nữ Oa đội đá vá trời!

Mộng thì lớn, nhưng than ôi, tài hèn đức bạc nên cuối cùng đành phải mất mạng dưới tảng

đá mình đội!

Chữ danh cùng tham vọng làm hại con người đến thế ư?

Biết sáng suốt để tự lượng sức mình quả thật khó thay, hỡi ơi!

******



Dạo:

Phải đâu đáy giếng nghếch trời,

Chẳng qua mệnh số xô rơi xuống trần!

Vịnh Cậu Ông Trời

Gặp thời điên đảo khắp muôn nơi,

Dẫu trót mang danh Cậu của Trời,

Lạc giọng giữa cuồng phong bão loạn,

Uềnh oang, ồm ộp, ruột gan phơi.

AiCơ HoàngThịnh
Melb, 5/2021

5/11/21

Đăng lại thơ Đường chọc giận lãnh đạo, tỷ phú TQ bị 'thị trường phạt'

BBC tiếng Việt

Vương Hưng, sinh năm 1979, quê Phúc Kiến, đã tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa và hiện là tỷ phú với tài sản 28 tỷ USD vào đầu 2021

Cổ phiếu tập đoàn chuyên bán lẻ trao tay đồ ăn Meituan sụt giảm mạnh vì bài thơ Phần Thư Khanh thời Đường.

Chỉ vì chia sẻ lại trên mạng xã hội một bài thơ Đường chỉ trích Tần Thủy Hoàng, ông chủ tập đoàn Meituan, Vương Hưng đã khiến cổ phiếu của công ty khổng lồ này bị sụt giảm.

Từ một startup gọi đồ ăn, công ty Meituan 美團 (Mỹ Đoàn) có sự hỗ trợ của Tencent, đã vươn lên thành nhà khổng lồ cung cấp dịch vụ ăn uống và lối sống (lifestyle services) hàng đầu Trung Quốc.

Sáng thứ Hai tuần này (10/05), cổ phiếu của họ bị sụt 14 % vì ông Vương Hưng chia sẻ bài Phần Thư Khanh của thi sĩ Chương Kiệt (836-905). 

Lời Hứa - 諾言

Tựa

Cuộc sống thiên hình vạn trạng, tôi thường có nhiều cảm xúc trước những sự vật thay đổi nhanh chóng của đời người. Trải nghiệm những sinh hoạt, hồi ức những chuyện xưa, giống như phấn hoa bay trong mùa thu, lượn theo cơn gió, luồn vào ý thức, rồi chuyển hóa thành những tư duy, những câu chuyện. Trước sự hoành hành của cơn đại dịch COVID, tôi viết bài "Sống Và Chết"; trước những tư tưởng ấu trĩ và mê muội của người đời, tôi viết bài "Bao Dung"; nghĩ đến vận mệnh gian truân của đất nước quê nhà, tôi viết bài "Chuyện Xưa Biết Bao Nhiêu?".....

Tôi viết với tấm lòng chân thành và mong ước hai điều, thứ nhất hy vọng các bạn có niềm vui dù là nho nhỏ khi đọc bài, thứ hai hy vọng các bạn tìm được sự thanh tịnh trong cõi hồng trần tục lụy và sự cảm thông với chúng sinh ngang ngạnh.

Giá trị của văn chương là nhằm giúp ích cho người đọc đồng thời khiến người viết trải lòng mình trước những thăng trầm trong cuộc sống. Trí óc tôi thường lóe sáng lên với những lời dạy của Thánh Hiền và tâm được an trú trong thanh tịnh với lời dạy của Đức Phật, cảm giác như đèn được bật sáng trong đêm tối; như tiếng chuông chùa văng vẳng bên tai trong lúc mê man; như khi đang vùi đầu bên bàn sách bỗng nhiên ngẩng đầu trông thấy núi non trước mắt.

5/9/21


Mỗi lần con ngắm nhìn di ảnh
là nhớ khi xưa rộn tiếng cười
Ngày đó Má ngồi bên cửa sổ
Sáng, chiều hai buổi..."Vậy mà vui!".

Cuộc đời Má trải bao cầu ván
đóng đinh vào mọi lối thăng, trầm
Theo chồng dầu dãi qua năm tháng
Lo con từng đứa được ấm thân.

Má là gương sống đời đạm bạc
từ thuở thanh xuân đến sau này
Có chút tiền còm là đem cất
cắc củm để dành "... Đếm đã tay!".

Người xưa ví Mẹ như cò, vạc
Với con Má là sợi dây trầu
ôm thân cau giữa vườn xanh mát
là trăng huyền diệu sáng canh thâu.

Con biết Má thường dâng kinh nguyện
cầu xin ơn phước cho mọi người
Trái tim hiền mẫu như trời biển
bao la hơn cả mấy trùng khơi!

Má đã theo Ba vào miên viễn
Tiếng cười sảng khoái biết tìm đâu?!
Lâu lâu con đứng nhìn di ảnh
nhớ giọng Ầu Ơ, tiếng Ví Dầu!

HUY VĂN
( Để nhớ Maria Nguyễn Thị Thương R.I.P )