8/31/22

Lỡ Tôi Có Hỏi

Dạo: 
 Tưởng rằng tha thiết yêu nhau,
 Ngờ đâu thù ghét ngập đầu nào hay. 
 Cóc cuối tuần:

 Lỡ Tôi Có Hỏi

Nếu ba em có hỏi
Lòng em đối với tôi,
Cứ thẳng thắn trả lời,
Đừng lôi thôi giải thích:

"Cái anh chàng bị thịt,
 Tướng cục mịch ù lì,
 Quê mùa chẳng biết chi,
 Con khi nào để mắt."

" Nếu me em thắc mắc,
 Em cứ việc lắc đầu Thỏ thẻ:
"Nước qua cầu, 
 Hơi đâu mà để ý;

 Gia đình mình quyền quý,
 Họ địa vị thấp hèn,
 Dù cố gắng bon chen,
 Chỉ bày thêm cách biệt."

 Nếu bạn bè muốn biết,
 Hãy tình thiệt bảo ngay:
 "Cứ mặc gã ườn thây
 Ngày ôm cây đợi thỏ."
 
Nếu người quen hỏi dọ,
 Em cứ tỏ thật lòng
 Rằng tôi dẫu đèo bòng,
 Chỉ uổng công lặn lội.
     Nhưng lỡ tôi có hỏi,
     Em đừng nói năng chi,
     Để tôi mãi ngu si,
     Li bì lăn gối lẻ.

     Tình gì rồi cũng sẽ
     Lặng lẽ lướt trôi qua,
     Chỉ còn nỗi xót xa
     Trong tim là vĩnh viễn.

     Khắp năm châu bốn biển,
     Người diễn giải chữ "yêu",
     Chỉ nhắm mắt nói liều,
     Toàn những điều xưa xửa.

     Nào "ba sinh", "hương lửa",
     Nào hứa hẹn nhì nhằng,
     Chỉ là chuyện lăng nhăng
     Đi mò trăng đáy huyệt.

     Tình yêu hay thù ghét,
     Nào khác biệt, em ơi:
     Đồng tiền sấp ngửa rơi,
     Một trò chơi khốc liệt!

 
    Trần Văn Lương
     Cali, 8/2022

8/24/22

PHO TƯỢNG ĐỒNG ĐEN TRONG GARAGE

 Nguyễn Thị Thanh Dương


Chị Bông ra ngoài sân trước cắt cỏ đã thấy garage nhà hàng xóm bên canh mở toang ra và ông Bill ngồi đấy như thường lệ.
Hai vợ chồng ông Bill chỉ có một chiếc xe, họ đậu xe ngoài sân, trong garage xử dụng như một nhà kho để đồ đạc và giữa garage luôn kê một chiếc ghế làm chỗ riêng cho ông Bill ngồi, ông ngồi đấy chỉ để uống một hai lon bia và nhìn ra ngoài. Thế thôi.<!->
Lần này chị Bông vội bước sang để hỏi thăm ông:
- Chào ông Bill, tôi nghe vợ ông nói ông bị bệnh, hôm nay trông ông đã khỏe rồi, chúc mừng ông.
Ông Bill gượng mỉm cười, giọng nói khàn khàn :
- Cũng không hoàn toàn là khỏe nhưng bác sĩ nói tạm được và cho tôi về nhà trong khi chờ đợi những lần tái khám..
Chị Bông nhìn ông Bill, quả là ông đã gầy đi, gương mặt với hai gò má hóp và đầu ông thì nhẵn nhụi không còn tóc.
Ông Bill chậm rãi kể:
- Thật kinh khủng, tôi bị chẩn đoán ung thư cuống họng sau những lần ho khan khó nuốt và khó thở. Hiện nay tôi đang hoá trị
- Dù sao cũng chúc mừng ông được trở về nhà và ngồi đây, vắng bóng ông cửa garage luôn khép kín tôi như thấy thiếu thiếu một cái gì đó
- Chị nói đúng như tôi đã nghĩ, những ngày nằm trong bệnh viện tôi cũng thấy thiếu vắng một điều gì và trống trải vô cùng. Thì ra tôi nhớ chỗ ngồi này của tôi.
Chị Bông và ông Bill cùng mỉm cười cảm thông nhau.

Ngày vợ chồng chị Bông đến chọn lô đất xây nhà chị đã thích địa điểm này, kiểu nhà này, vợ chồng chị chọn màu gạch đỏ vì màu đỏ luôn làm mới căn nhà hơn những màu khác, cũng như khi mua xe hơi chị Bông thích những màu trắng hay đỏ thì dù sau này đời xe đã cũ nhưng trông vẫn sáng sủa hơn các màu khác dù xe cùng thời.
Khi căn nhà chị đang xây thì ông Bill đến chọn mua lô đất bên cạnh nhà chị Bông, trái ngược với căn nhà màu gạch đỏ tươi nhà chị, nhà ông Bill màu gạch xám đen.
Chị Bông đã thất vọng vô cùng vì nhà hàng xóm sẽ “lây lan” cái màu tối xầm sang nhà chị, làm mất đi vẻ đẹp của dãy phố và chị càng thất vọng hơn khi chủ nhân ngôi nhà ấy là vợ chồng người da đen..
Người da đen thích màu xám có lẽ cho đồng điệu với màu da của họ? một ngôi nhà thờ lớn của người da đen trong thành phố này cũng là màu xám từ vách tường cho tới màu mái nhà, y như màu gạch tường và màu mái nhà ông Bill.
Khi chị Bông và ông Bill dọn vào nhà mới tình hàng xóm chỉ là con số không to tướng, mỗi lần ra sân trước chị Bông đều quét ánh mắt cau có liếc sang nhà hàng xóm với vẻ ác cảm và khó chịu, chị chỉ mong vài ba năm sau sẽ thấy cái bảng “For sale” cắm trước nhà ông Bill cho rảnh mắt..
Anh Bông nói cho chị vừa lòng:
- Người Mỹ có nhiều lý do để dọn nhà, nay mai nhà ông Bill cũng thế. Vậy em đừng “mặt sưng mày xiả” với họ nữa.

Nhưng điều ấy chắc chẳng bao giờ đến vì càng ngày ông Bill càng o bế nâng niu căn nhà màu xám xịt của ông. Trước sân ông trồng một cây Maple và một cây hoa Crape Myrtle, hai năm sau cây Maple ra lá đỏ vào mùa Thu thật đẹp và cây Crape Myrtle ra hoa màu tím đậm suốt mùa hè cho đến mùa Thu thật quyến rũ làm chị Bông cũng phải ghen tị.. Chị thích hoa lá nhà ông Bill chứ nhất quyết không cảm tình với vợ chồng ông ta.
Ông Bill có vẻ hạnh phúc vì chúng lắm, ngày nào ông cũng mở cửa garage lên, ông ngồi trên ghế và ngắm nhìn những tác phẩm của ông trồng đã lớn nhanh và ra hoa ra lá..
Đôi khi chị Bông bắt gặp ông Bill ngồi đấy trong một buổi chiều tà, người đàn ông da đen trong khung cửa màu xám đen trông ông như một bức tượng đồng màu đen huyền bí.
Chị Bông đã có lần lẩm bẩm:
- Người đã đen lại ngồi trong garage màu xám trông thấy mà ghê !
Bây giờ thì chị Bông thầm công nhận bề ngoài căn nhà màu xám của ông Bill … đẹp hơn nhà chị, mỗi khi tới mùa Thu màu lá đỏ và màu hoa tím nổi bật bên màu tường xám thành một bức tranh linh động hài hoà, thành sắc.màu thâm trầm sâu lắng, u ẩn nên thơ..
Vườn sau nhà ông Bill trồng hai cây lê, cây mới trồng một năm quả đã treo lủng lẳng trên cành. Sao mà ông mát tay đến thế, trồng hoa hoa đep, trồng lá lá xinh, trồng cây ăn trái thì trái ra nhiều như con heo mẹ đẻ trúng lứa ra đàn con lố nhố đáng yêu.
Chị Bông muốn bắt chước nhà ông Bill, nhưng anh Bông gàn bướng không chịu trồng cây bóng mát trước sân vì sợ rễ cây to làm hư foundation, còn trồng hoa thì anh bảo chỉ rước nợ vào thân, cả hai vợ chồng cùng bận thì giờ đâu mà ngắm hoa hoét lại còn phải quét rác nhặt hoa rơi phí cả thì giờ vàng ngọc...Với lại anh Bông bảo để vườn trống cho dễ cắt cỏ, hai vợ chồng thường cãi nhau vì chuyện này, chị Bông thua cuộc nhưng chị tin là sẽ thắng cuộc trong một dịp khác. Hai vợ chồng chị như hai đội bóng giao đấu có lúc phe này thắng phe kia thua..

Ông Bill là người làm quen chị Bông trước, khi có một ngày cả hai đều không hẹn mà cùng cắt cỏ nơi sân trước nhờ thế chị Bông biết nhiều về ông Bill hơn, ông là cựu chiến binh Việt Nam, có 2 con gái đã lập gia đình, hai ông bà mua căn nhà này ở dưỡng gìa vì cả hai cùng về hưu, đến tuổi này ông Bill mới lần đầu tiên mua được một căn nhà nên ông vui lắm, ông hãnh diện nói đây là căn nhà lý tưởng của ông nên ông thích mở cửa garage để nhìn ra ngoài cũng đủ vui rồi, chỉ khi nào thời tiết qúa nóng hay qúa lạnh ông mới chịu thất hứa với chính mình không mở toang cửa và ngồi giữa garage làm pho tượng sống trong mắt chị Bông nữa.
Ông Bill hào hứng phân tích:
- Căn nhà chúng ta nơi khu phố này càng ngày càng có gía trị vì…gần sân vận động football của đội bóng Cowboy, mà đội bóng Cowboy của Dallas Texas nổi tiếng cả nước, gía trị đội bóng này rất cao.
Chị Bông đã nói một câu vô duyên :
- Tôi có thấy đội bóng Cowboy tài tình gì đâu, năm nào cũng ra rìa. Họ có cho tôi vé tôi cũng không đi xem.
Ông Bill hơi cụt hứng:
- Tại chị chưa hiểu rõ về môn thể thao này, vé bán không đủ ai có mà cho không chị.
Chị Bông càng vô duyên:
- Mà mỗi lần có sự kiện tại sân football thành phố Arlington tràn đầy du khách, lại bị kẹt xe. Tôi chán lắm.
- Vui chứ sao và du khách đến là mang lợi nhuận cho thành phố chúng ta. Chị không thấy thành phố Arlington đang từng bước đổi mới để làm đẹp mắt du khách à.
- Ôi giời, cái thư viện ở đường Abram ngay trung tâm downtown của Arlington to đẹp thế mà họ đập đi chắc để xây cái mới. Thật là lãng phí....

Người Mỹ thích môn football và hãnh diện vì nó qúa nhiều, ngày thành phố Arlington tiểu bang Texas này được chủ nhân đội Cowboy chọn là nơi xây sân vận động cả chính quyền thành phố và cư dân đã vui mừng hớn hở đến sôi sục, đi đâu ở đâu cũng nghe người ta bàn về sân vận động Cowboy tương lai, sân vận động đang xây cất mà thành phố đã countdown từng ngày, rồi từng giờ từng phút ngày hoàn tất, gía nhà đất gần khu sân vận động đã tăng nhanh tăng vọt, một cái duplex cũ mèm xây từ đời tám hoánh nào bỗng được chủ nhân hét gía tận mây xanh làm như mua miếng đất gần sân thể thao này sẽ hái ra bạc khạc ra vàng. Chẳng thế mà căn nhà màu xám của ông Bill ở cách xa sân vận động mấy miles cũng được ông …tự động đánh gía cao cho là sẽ càng ngày càng đắt gía.
Ông Bill mỗi ngày hoặc đôi ba ngày vẫn ngồi ngoài sân thưởng thức những hương vị cuộc đời.
Chị Bông đã quen mắt nhìn pho tượng đen ngồi trong garage, ông Bill thường ngồi từ buổi chiều cho đến chập tối. Chị Bông thấy yên tâm khi đi đâu về vào buổi tối, coi như ông Bill đã ngồi “canh gác” cho nhà chị chẳng lo kẻ xấu nào bén mảng tới gần nhà
Hai garage ở cạnh nhau mỗi khi thấy chị Bông bên này ông Bill bên kia lại giơ tay chào, pho tượng sống kể ra cũng lịch sự lắm, dĩ nhiên chị Bông cũng vui vẻ giơ tay chào lại. Chị Bông hối hận vì thời gian đầu đã ghét ông Bill, nhà ông xây gạch màu gì là quyền của ông cũng như chị thích xây nhà màu đỏ là quyền của chị, ông Bill có ghét cũng chẳng làm gì được chị và màu da đen của ông nào có tội tình gì. Chị đã giận đã ghét người ta vô cớ, tính nết chị anh Bông bảo là đành hanh không sai tí nào.
Biết ông Bill từng chiến đấu tại Viêt Nam chị Bông đã cảm tình ngay, người ta đã hi sinh thời gian của tuổi trẻ, hi sinh mọi thứ tiện nghi của đời sống văn minh tại Mỹ để đến đất nước nghèo khổ và chiến tranh của mình.
Bao nhiêu ác cảm tan biến hết, chị Bông thực sự cảm mến ông bà Bill và ước muốn ông bà mãi là hàng xóm của chị.
Khi thấy cửa garage nhà ông Bill một thời gian dài đóng kín chị Bông ngạc nhiên hỏi thăm bà Bill chị Bông mới biết ông bị bệnh và nằm bệnh viện.
Hôm nay ông đã trở về nhà, pho tượng đồng đen lại xuất hiện nơi giữa garage.như một lời thề bất di bất dịch.

***************************
Bây giờ đã vào mùa Thu của Texas, cây Maple trước sân nhà ông Bill lá đã lác đác chuyển sang màu đỏ, cây Crape Myrtle cuối mùa vẫn xum xuê hoa tím đẹp não nùng, chị Bông thầm cám ơn ông Bill đã trồng hoa cho chị ngắm, còn anh Bông nhà chị tên là “Bông” mà chẳng thích…bông hoa gì cả.
Chị Bông đang lái xe về nhà, chiều nay chị đi dự một buổi họp mặt tại nhà một người bạn đồng môn thời trung học khi có vài bạn từ tiểu bang khác đến,.lâu ngày bạn cũ gặp nhau cả bọn đã ăn uống và chuyện trò không ngớt mãi gần khuya mới chia tay. Ngày mai là cuối tuần nên ai cũng thoải mái bất kể giờ giấc
Xe vào đến sân nhà chị Bông nhìn đồng hồ trên xe đúng 11 giờ 30 khuya, chắc là anh Bông chồng chị đang ngủ say ngon lành và ngáy khò khò, người dễ ngủ thế mà lúc nào cũng than mất ngủ.
Chị bước ra khỏi xe và khi vô tình nhìn sang garage nhà ông Bill chị bỗng giật mình thấy cửa garage vẫn mở, ông Bill vẫn đang ngồi thù lù ở ghế giữa garage như thường lệ. Ông không mở đèn.
Chị Bông đã quá quen thuộc với hình ảnh ông Bill ngồi đây nhưng sao tối nay chị cảm thấy rờn rợn người, pho tượng đen ngồi trong bóng đêm thầm lặng càng thêm huyền bí.
Hình như sự im lặng của ông Bill, hình như trong bóng đêm mập mờ đã làm chị nghi ngại và hoảng sợ vu vơ, chị muốn cất tiếng chào mà không thốt nên lời.
Còn hai tuần nữa mới đến ngày Halloween để ông Bill ngồi đây nhát ma chị Bông.
Nhớ mùa Halloween đầu tiên làm hàng xóm với nhau ông Bill đã cho chị Bông một phen khiếp đảm, buổi chiều đi làm về chị Bông thấy trong garage nhà ông Bill mở cửa một bóng ma choàng đồ đen ngồi chình ình trên ghế, gương mặt nó thì trắng bệch như sáp trắng lạnh lùng với hai hố mắt sâu hoắm đen ngòm và hàm răng dài trắng ởn nhọn nhe ra quái đản.. Bóng ma đang nhìn trừng trừng vào chị Bông và không hề nhúc nhích động đậy. Sau vài phút giây toát mồ hôi lạnh chị Bông mới nghĩ ra đấy là trò chơi Halloween
Những năm sau, mỗi mùa Halloween chị Bông lại …hồi hộp và len lén nhìn sang garage bên cạnh để thấy ông Bill ngồi đó với những gương mặt và trang phục kinh dị làm chị điếng hồn, Mỗi năm ông “diện” một trang phục và đeo bộ mặt ma quái khác nhau, lần nào chị cũng có cảm giác rợn người dù biết chắc là ông Bill bằng xương bằng thịt chứ ma qủy nào dám bước vào garage tranh chỗ ngồi cuả ông.
Hôm nay ông Bill ngồi khuya thế, mọi khi ông có ngồi đến tối muộn lắm cũng chỉ 8-9 giờ tối là cùng. Hay là ông muốn hóng những cơn gió mát của mùa Thu? Hay là ông có chuyện gì buồn nên ngồi một mình trong bóng đêm cho tâm tư lắng đọng sầu vơi??
Ông đã quên không giơ tay chào chị, thì thôi chị cũng tôn trọng sự riêng tư của ông. Ngày mai ngày mốt thế nào gặp chị ông Bill cũng sẽ kể chị nghe, ông thường chia sẻ với chị những lặt vặt buồn vui, những trở ngại thường tình trong cuộc sống. Chị Bông đã hài hước nghĩ thầm chị và ông Bill là “Tri kỷ garage” vì hai người chỉ gặp nhau tại đây, trò chuyện tại đây.
Chị Bông bước nhanh vào phía cửa nhà mình, chị tưởng như có một luồng hơi lạnh sau lưng, có tiếng động nhẹ sau lưng y như ông Bill đã đứng dậy bước sang sân nhà chị và đi lẽo đẽo theo chị.làm chị không dám quay đầu lại chỉ sợ những ý nghĩ trong đầu mình là đúng.
Chưa bao giờ chị Bông thấy cái sân nhà mình dài đến thế, cái cửa xa đến thế, chị đi nhanh đến nỗi muốn vấp ngã mà cái cửa nhà hình như cứ lùi xa, lùi xa càng làm chị cuống lên, càng làm chị không dám quay đầu nhìn lại phiá sau..
Khi vào trong nhà chốt cửa lại chị Bông mới yên tâm. Chị bật đèn lên, đứng tưa lưng vào cưả và hít thở thật sâu cho mọi căng thẳng tan biến hết.
Chị tự trách mình giàu tưởng tượng, ông Bill đi theo chị làm gì, ông vẫn ngồi bên đó nhưng chẳng biết đến khi nào ông mới vào nhà đi ngủ?
Trách mình xong chị lại trách ông Bill sao ông không mở đèn garage lên làm cho chị vốn nhát gan phải lo sợ vu vơ.

Sáng hôm sau chị Bông thức dậy trễ, vừa làm món ăn sáng chị Bông vừa phơi phới niềm vui nhớ lại lúc vui đùa cùng các bạn tối qua, chị quên hẳn ông Bill.
Chị Bông ra sân để nhặt tờ báo Dallas Morning News xem quảng cáo cuối tuần có gì vừa rẻ vừa đẹp là chị có lý do đi shopping ngay, chị đặt mua báo giấy này từ lâu nay, báo càng ngày càng ế vì bị internet chiếm lĩnh, anh Bông đòi cancel không mua báo nữa vì tin tức gì đọc trên net có ngay, nhanh chóng và nóng hổi nhưng chị Bông không chịu, chị bùi ngùi:
- Mua ủng hộ, tội nghiệp báo giấy đã hết thời vàng son của nó, Báo Dallas Morning News đang xuất bản 500 ngàn số mỗi ngày dần dần tụt xuống chỉ còn 250 ngàn số..Em sẽ là người đọc đi theo tờ báo đến ngày cuối cùng nếu nó mạng yểu chết sớm.
- Hừm, em bao la từ tâm ghê nhỉ, thương cả các đại công ty tư bản. Hãy thưong chính thân mình đi, vợ hay chồng chẳng may bị mất việc là mất nhà mất cửa đấy.….
- Anh à, em thương là thương tờ báo chứ không phải thương các ông bà chủ của nó, tờ báo là tâm hồn là người bạn chia sẻ với chúng ta biết bao nhiêu điều..Tờ báo gần gũi, ta cầm nó được, cất nó được, còn internet đọc xong là gió thoảng mây bay.
Hai vợ chồng cãi nhau cuối cùng chị Bông chiến thắng vẫn tiếp tục mua báo Dallas Morning News. Nếu ông bà chủ báo biết được tấm lòng chung thủy của chị Bông chắc ông bà sẽ cảm động rơi nước mắt..
Khi cầm tờ báo định quay vào nhà chị Bông mới nhớ đến ông Bill tối qua, chị nhìn sang garage nhà ông và ngạc nhiên vì đã mở từ lúc nào, chiếc ghế sắt giữa garage không người chỉ có chiếc áo jacket của ông khoác trên lưng ghế, hai tay áo lòng thòng như dáng người ngồi.buông tay hững hờ.
Tối qua ông đã ngồi đây, tối qua ông đã quên đóng garage xuống hay sáng nay ông đã dậy sớm và lại mở cửa??
Chị Bông đang ngẩn ngơ thắc mắc thì bà Bill từ trong nhà đi ra, chị Bông cất tiếng chào:
- Chào bà Bill…
Người đàn bà da đen gương mặt buồn bã khác hẳn mọi ngày:
- Chào chị.
Chị Bông ngạc nhiên bước đến gần bà, bà Bill bỗng oà khóc:
- Ông nhà tôi vừa qua đời đêm qua tại bệnh viện.
Chị Bông tưởng tai mình nghe lầm, chị ngạc nhiên hỏi lại:
- Bà nói sao? Ông Bill vừa qua đời đêm qua? Tại bệnh viện?
Bà Bill xác nhận:
- Đúng thế, ông ấy mất lúc 11 giờ đêm, tôi đã ở bên ông ấy trong phút giây cuối cùng này, gần sáng tôi mới về nhà ngủ một chút lấy sức rồi bây giờ lại phải đi ngay để liên hệ với nhà quàn.
Chị Bông lẩm bẩm bằng tiếng Việt Nam như một con mẹ dại:
- Ông Bill qua đời lúc 11 giờ đêm qua, lúc mình mới về đến nhà là 11 giờ 30…Thế là thế nào?
Bà Bill không hiểu chị Bông nói gì, bà chỉ bết kể lể:
- Từ khi biết mình mắc bệnh hiểm nghèo ông Bill nhà tôi đau đớn lắm, tiếc không còn được ra ngồi ở garage nữa, một thú vui tầm thường, một cuộc sống nhàn hạ tuổi về chiều mà khó khăn lắm chúng tôi mới có được ngày này.
Chị Bông thất thần nhìn về phía garage nhà ông Bill, nhìn chiếc ghế có chiếc áo jacket, bây giờ bà Bill mới hiểu nỗi lo sợ trong đôi mắt nhà hàng xóm:
- Không phải ông Bill nhà tôi mở cửa garage này đâu, tôi mở đấy mà, chiều qua tôi có ghé về nhà lấy ít đồ trong garage rồi vội vàng vào bệnh viện ngay mà quên không đóng xuống cho tới tận bây giờ.
Bà Bill than thở:
- Tội nghiệp chồng tôi, lần cuối cùng ngồi ở garage vẫn để lại chiếc áo khoác tưởng rằng chiều hôm sau lại ra đây ngồi, thế mà ông vào bệnh viện và mãi mãi không trở về nhà..
Chị Bông lấy lại chút bình tĩnh và hỏi:
- Vậy là cả ngày hôm qua ông Bill không về nhà?
- Dĩ nhiên, vì ông đã nhập viện khẩn cấp từ ngày hôm kia và hôn mê sâu cho tới khi qua đời..
Chị Bông lạnh toát cả người, chị cố gắng lắm mới thốt ra được:
- Xin chia buồn cùng bà và gia đình. Chúng tôi cầu nguyện cho linh hồn ông Bill nơi mảnh đất bình yên vĩnh cửu.
Buổi sáng giữa ban ngày ban mặt mà chị Bông đi vội vào nhà như bị ma đuổi, chị quẳng tờ báo ra bàn và ngồi phịch xuống ghế sofa kinh hãi.
Rõ ràng đêm qua chị đã thấy ông Bill ngồi giữa garage, không thể nào chị trông gà hóa cuốc được vì dáng ông to cao, ngồi mà vẫn sừng sững chứ có phải nhỏ bé như một món đồ chơi đâu mà chị có thể nhìn lầm?
Hay là bóng ma ông Bill đã hiện về ngồi đấy đợi chị Bông để gặp chị lần cuối cùng, để vĩnh biệt chị?
Chị Bông đã tin vào điều này khi mẹ chị qua đời. Năm ấy mẹ ốm phải nằm bệnh viện, chị và bố thay phiên nhau ở bệnh viện chăm nom người bệnh
Đến lượt bố ở lại bệnh viện. Ở nhà lúc nửa đêm về sáng chị Bông mơ thấy mẹ về, mẹ mặc chiếc áo dài màu dưa cải mẹ yêu thích, đầu mẹ vấn khăn chỉnh tề. Chị Bông đã mừng rỡ kêu lện:
- Mẹ ơi, mẹ khỏi bệnh về với chúng con à?
Nhưng mẹ chị chưa kịp nói gì thì chị Bông nghe tiếng gọi cổng, chị Bông tỉnh giấc vùng dậy ngơ ngác biết mình vừa mơ và tiếng gọi cổng là thật, chị chạy ra mở cổng, bố chị từ bệnh viện trở về ông buồn bã :
- Mẹ con vừa mất sáng nay rồi, bố về báo tin ngay đây.
Thì ra mẹ chị đã hiện về ngay sau khi hồn lìa khỏi xác, chắc mẹ muốn gặp chị Bông đứa con gái lớn nhất để báo tin, để nhắn nhủ chị em đùm bọc nương tựa lẫn nhau?
Thấy anh Bông từ sân sau vào nhà chị Bông vội báo tin:
- Anh ơi, ông Bill bên cạnh chết rồi.
Anh Bông không ngạc nhiên cho lắm:
- Thì bệnh ung thư mà phát hiện trễ làm sao chữa khỏi.. Hôm kia anh đã thấy xe cấp cứu đến đưa ông Bill đi mà.
- Sao anh không kể em nghe, em cứ tưởng ông Bill vẫn đang ở nhà và hồi phục .
- Ôi, chuyện mình cũng lu bu anh đâu nhớ chuyện ai, sáng sớm nay anh thấy bà Bill vừa lái xe về tới nhà anh định hỏi thăm thì bà đã vào trong nhà nên đành thôi.
- Anh như ma xó toàn bắt gặp những tình huống đặc biệt của nhà hàng xóm thế mà khi em nhờ anh đi tìm món gì trong nhà anh đều nói không biết ở đâu
- Thì tình cờ thôi. Thế em vừa gặp bà Bill à?
- Vâng, bà ấy mới nói em biết.
Chị Bông kể tỉ mỉ chuyện đêm qua thấy ông Bill ngồi trong garage cho anh Bông nghe. Anh Bông thắc mắc:
- Em có nhìn xớn xác không? chiếc áo jacket của ông khoác trên ghế em tưởng người ngồi, hình ảnh ông Bill quen thuộc mà em từng nhìn thấy bấy lâu nay đã ám vào đầu óc em rồi.
- Lúc em bước xuống xe là phải đối diện xéo xéo khá gần garage nhà ông Bill rồi làm gì mà xớn xác cho được, cánh cửa garage mở rộng toang hoác mà ông thì ngồi ngay giữa garage, chỉ có điều về muộn nên em nhìn vội và bước vội thôi..
Anh Bông nửa đùa nửa thật::
- Một là em hoang tưởng hai là ông Bill…hiện về thăm nơi chốn quen thuộc của ông lần cuối, ba là ông Bill muốn…gặp em để từ gĩa bà hàng xóm nhiều chuyện..
- Gớm, đoán ba điều, ba phải như anh thì ai cũng đoán được..
Hoang mang và tò mò một lát sau chị Bông lại bước ra sân trước, chị đứng bên sân nhà mình nhìn sang sân nhà ông Bill, bây giờ cửa garage đã đóng kín, bà Bill đã rời khỏi nhà lo chuyện ma chay cho chồng.
Chị Bông nhìn cánh cửa garage đóng kín mà vẫn rùng mình, vẫn tưởng như ông Bill còn đang ngồi trong đó, pho tượng màu đen vẫn sừng sững trong đó.
Chị tự hỏi không biết đến ngày lễ Halloween sắp tới này những hình ảnh ma quái cũ, những hồn ma bóng quế mùa Halloween cũ mà ông Bill đã hoá thân vào, chúng có nhớ ông Bill mà trở về ngồi trong garage không?
Ngoài sân cây Maple lá đỏ bỗng rưng rưng buồn và cây Crape Myrtle hoa tím bỗng u uẩn như để tang cho ông Bill, người đã mua chúng về trồng, đã vun bón tưới nước và đã từng hạnh phúc ngắm chúng suốt mấy mùa hoa lá
Đêm qua người ấy đã qua đời.

8/12/22

Nancy Pelosi đi Đài Loan hay sự « lộn xộn » về chiến lược của Mỹ ?


Nghe phần âm thanh: 




Chuyến thăm Đài Loan của chủ tịch Hạ Viện Mỹ hồi đầu tháng 8/2022 đã khiến Bắc Kinh tức giận và tiến hành một cuộc tập trận không – hải quân hùng hậu chưa từng có. Nhiều nhà quan sát cho rằng sự việc còn làm lộ rõ những hạn chế, hay đúng hơn là một sự « lộn xộn » về chiến lược của Mỹ trước một Trung Quốc ngày càng hung hăng.

Tuy ngắn, nhưng chuyến thăm Đài Loan của Nancy Pelosi mang tính biểu tượng cao : Nancy Pelosi, chủ tịch Hạ Viện Mỹ là nhân vật quan trọng thứ ba của Nhà nước Mỹ. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên một nhân vật cao cấp như thế đến thăm Đài Loan. Năm 1997, chủ tịch Hạ Viện là Newt Gingrich cũng có chuyến thăm Đài Bắc, gặp tổng thống Đài Loan thời đó là ông Lý Đăng Huy (Lee Teng Hui).

Nhưng Trung Quốc của năm 1997 yếu thế hơn nhiều, nên đành phải « nuốt giận », dung thứ cho chuyến đi của Gingrich. Giờ đây, Bắc Kinh chỉ trích bà Pelosi đang mang lại hy vọng về quyền tự trị cho Đài Loan khi đến Đài Bắc và tuyên bố « sát cánh cùng nền dân chủ » của hòn đảo. Nhìn từ Bắc Kinh, đây không phải là chuyện bảo vệ « nền dân chủ » mà đúng hơn là một sự vi phạm quyền chủ quyền quốc gia và bản sắc lịch sử Trung Hoa. Để trả đũa, Trung Quốc tổ chức rầm rộ một loạt các cuộc tập trận quy mô lớn chưa từng thấy, bao vây đảo và thông báo một loạt các trừng phạt thương mại nhắm vào Đài Bắc.

Theo chuyên gia về an ninh Trung Quốc, Michael Swaine, giám đốc chương trình Đông Á, Viện Quincy của Mỹ, sự giận dữ này của Trung Quốc cũng là một điều dễ hiểu. Chuyến thăm này của chủ tịch Hạ Viện Mỹ đã vượt quá khuôn khổ những hiểu biết, quy định và quy trình, vốn là nền tảng cơ bản cho chính sách « Một nước Trung Hoa duy nhất » mà Mỹ đeo đuổi từ nhiều năm qua. Ông giải thích :

« Bà Nancy Pelosi bay đến Đài Loan trên một chiếc máy bay phản lực quân sự chính thức của Hoa Kỳ, trông giống chiếc Air Force One. Bà ấy mô tả chuyến đi Đài Loan của mình như là một chuyến thăm chính thức. Bà công khai chuyến đi này theo cách rất quan trọng, không giống như ông Newt Gingrich, người đã từng đến Đài Loan cách nay 25 năm cũng với tư cách là chủ tịch Hạ Viện.
Nhưng ông Newt Gingrich đến Bắc Kinh trước, và ông ấy chỉ dừng ở Đài Loan một thời gian rất ngắn và sau đó đi tiếp. Vào thời kỳ đó, Trung Quốc đã tỏ ra bực bội. Nhưng bây giờ bà Pelosi thực hiện điều này trên một quy mô lớn hơn rất nhiều, mức độ công khai cao hơn cả dấu hiệu của một chuyến thăm chính thức. Và điều này là một sự vi phạm thật sự nền tảng cơ bản của thỏa thuận mà Hoa Kỳ và Trung Quốc đã đạt được vào thời điểm bình thường hóa quan hệ. » (DemocracyNow ngày 03/08/2022)

Chiến lược « dân chủ chống chuyên quyền » và những hạn chế

Trên trang mạng của Viện Quincy, hai nhà nghiên cứu Sina Azodi1 và Christopher England2 cho rằng phản ứng mạnh mẽ của Bắc Kinh có một ý nghĩa quan trọng. Trung Quốc muốn chứng tỏ là một đối thủ ngang hàng với Mỹ và có khả năng trả đũa trên nhiều mặt. GDP của Trung Quốc giờ cao gấp 17 lần so với năm 1997. Chi tiêu quốc phòng của Trung Quốc cũng tăng gấp 15 lần, từ 15 tỷ trong năm 1997 lên 230 tỷ cho năm 2022, trong khi vẫn tăng đều đặn kho vũ khí hạt nhân để đạt mức 350 đầu đạn như hiện nay.

Hơn nữa, chuyến đi này của bà Pelosi càng củng cố hơn niềm tin của người dân Trung Quốc, nhất là phe « diều hâu » trong nội bộ đảng Cộng Sản, rằng Mỹ và phương Tây đang nỗ lực « kềm chế » sự trỗi dậy của Trung Quốc, ngăn cản nước này trở lại trường quốc tế, và việc kêu gọi bảo vệ dân chủ đơn giản chỉ là một cách nói uyển chuyển để thay đổi chế độ.

Vẫn theo hai nhà nghiên cứu của Viện Quincy, chuyến thăm Đài Loan của bà Pelosi đã làm lộ rõ những hạn chế trong chiến lược « dân chủ chống chuyên quyền », mà ông Biden xem như là một cột trụ trong chính sách đối ngoại nhằm khôi phục lại uy tín của nước Mỹ. Một mặt, sự việc diễn ra vào lúc nội tình nước Mỹ rối ren và bị chia rẽ sâu sắc vì hậu quả của cuộc tấn công đồi Capitole ngày 06/01/2021 và những tranh cãi gay gắt cho cuộc bầu cử giữa kỳ mùa thu năm nay.

Mặt khác, chuyến thăm này đã không giải đáp được thắc mắc về thực lực của Mỹ khi đối mặt với những thách thức mới do những quốc gia muốn xem xét lại trật tự thế giới đặt ra, và điều đó có nguy cơ làm gia tăng các biến động toàn cầu qua việc đe dọa các lợi ích chiến lược của các đối thủ như Nga và Trung Quốc tại những khu vực mà những nước này có một số lợi thế quân sự. Việc thúc đẩy trở lại nền dân chủ cũng có nguy cơ gây phản cảm ở chính các nước đồng minh của Mỹ từ Ả Rập Xê Út đến Thổ Nhĩ Kỳ, những nước mà Mỹ rất cần đến sự ủng hộ trong tương lai.


Tập trận quy mô lớn : Một chuẩn mới cho Đài Loan ?

Nhưng nhà chính trị học, Dominique Moisi, cây bút bình luận của Les Echos có cái nhìn khắt khe hơn khi tự hỏi : Trong chính sách đối với Trung Quốc, phải chăng Hoa Kỳ dường như đang chuyển từ « mập mờ » sang « lộn xộn » về chiến lược ? Việc chủ tịch Hạ Viện Mỹ đến Đài Bắc không xóa tan được những nghi vấn trước khả năng Mỹ từ bỏ « chiến lược mập mờ, mơ hồ » sau những phát ngôn của Joe Biden thời gian gần đây liên quan đến Đài Loan.

Rồi bởi vì, chuyến đi Đài Loan của Nancy Pelosi diễn ra vào một thời điểm khá đặc biệt. Hoa Kỳ và phương Tây đang nỗ lực cung cấp vũ khí cho Ukraina chống lại cuộc chiến xâm lược do Nga tiến hành từ nhiều tháng qua, nên việc khiêu khích Trung Quốc của Tập Cận Bình lúc này là không cần thiết.

Thứ nhất, điều đó còn tạo thêm cớ cho Trung Quốc « bình thường hóa » các hành động hung hăng mới đối với Đài Loan. Chuyên gia về hải quân Collin Koh, thuộc S. Rajaratnam School of International Studies tại Singapore, trả lời AFP dự báo, Đài Loan kể từ giờ sẽ phải quen thuộc với việc Trung Quốc thường xuyên tổ chức những cuộc tập trận lớn như vậy. « Những bài tập gần đảo chính của Đài Loan sẽ trở thành một chuẩn mực » và việc « quân đội Trung Quốc tiến hành các cuộc tập trận lớn như thế đã tạo thành một tiền lệ ».

Cũng theo vị chuyên gia này, mức thang tập trận sẽ còn được nâng cao hơn cả trên quy mô lẫn cường độ. Khi có căng thẳng, Trung Quốc cũng sẽ thường xuyên đưa tầu chiến hay chiến đấu cơ vượt qua bên kia đường trung tuyến, đường biên giới không chính thức giữa hai bên ở eo biển Đài Loan. Chuyến thăm của bà Pelosi đã mang lại cho Bắc Kinh « một cái cớ hay lời biện minh để nói rằng trong tương lai, Trung Quốc có thể tiến hành một cách hợp pháp các bài tập trận ở phía đông đường trung tuyến mà không phải bận tâm ».

Và nhất là đây cũng là cơ hội để đảng Cộng Sản Trung Quốc còn có thể củng cố hơn nữa tính chính đáng của mình khi kích động tinh thần dân tộc chủ nghĩa như lưu ý của nhà chính trị học, Jean-Philippe Béja, chuyên gia về Trung Quốc, giám đốc nghiên cứu danh dự thuộc Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học Quốc Gia.

« Đảng Cộng Sản Trung Quốc xây dựng tính chính đáng dựa trên tinh thần chủ nghĩa dân tộc, sự trở lại của Trung Quốc trên trường quốc tế. Họ muốn chứng tỏ chính sách bất di bất dịch trong các vấn đề về quyền chủ quyền như đã cho thấy ở Hồng Kông, đương nhiên là họ đã thành công nhưng không chiếm được trái tim cử tri đặc khu hành chính. Và dĩ nhiên, đảng Cộng Sản Trung Quốc cũng chẳng bận tâm đến việc chinh phục tình cảm và trái tim người Đài Loan. Giờ chúng ta đang đối mặt với một đảng Cộng Sản Trung Quốc cực kỳ hung hăng, tìm cách áp đặt quan điểm của mình về quyền chủ quyền và cố kích động tinh thần chủ nghĩa dân tộc. » (France Culture ngày 03/08/2022)

Pelosi đi Đài Loan : Món quà tặng dành cho V. Putin và Tập Cận Bình

Thứ hai, sự « khiêu khích » này từ Mỹ có nguy cơ đẩy Trung Quốc của Tập Cận Bình ngày càng siết chặt hơn nữa mối liên minh với nước Nga của Vladimir Putin. Cho đến lúc này, Trung Quốc vẫn tìm cách tránh can dự trực tiếp và bắt đầu ngờ vực về sự thành công của chiến dịch quân sự của Nga.

Điều này giải thích vì sao bộ Quốc Phòng Mỹ ban đầu đã phản đối chuyến thăm, theo như nhận định của Pascal Boniface, chuyên gia về địa chính trị, Viện Quan Hệ Quốc Tế và Chiến Lược : « Bởi vì ông Biden cho rằng trong hoàn cảnh hiện nay, thúc đẩy hơn nữa mối liên minh giữa Bắc Kinh và Matxcơva là không đáng, rằng vấn đề Ukraina mới là khẩn cấp. Do vậy việc chọc giận Trung Quốc lúc này là chưa vội, vào thời điểm mà Hoa Kỳ đang nỗ lực chia rẽ Bắc Kinh và Matxcơva, càng xa càng tốt. » (LCI ngày 03/08/2022)

Món quà này không chỉ dành riêng cho Vladimir Putin mà cả cho Tập Cận Bình, ngay trước thềm Đại Hội đảng Cộng Sản Trung Quốc. Trên nguyên tắc, kỳ Đại Hội thứ XX này sẽ cho phép ông Tập nắm quyền thêm một nhiệm kỳ thứ ba, nhưng điều đó vẫn không che giấu được ngày càng nhiều tiếng nói chỉ trích ông thâu tóm quyền lực.

Từ cách xử lý dịch bệnh, dẫn đến nhiều hệ quả kinh tế nghiêm trọng gây bất mãn trong dân chúng, cho đến việc danh sách các nước mắc nợ Trung Quốc với những khoản tiền vay lớn đến chóng mặt rơi vào tình trạng mất khả năng thanh khoản ngày một thêm dài. Thế nhưng, theo nhà chính trị học, Jean-Philippe Béja, lịch trình chuyến đi Đài Loan của bà Pelosi vô hình chung lại là một cơ hội để ông Tập Cận Bình củng cố thêm vị thế của mình.

« Bởi vì vào lúc này, người ta nhận thấy Tập Cận Bình ngày càng trong thế thủ trước những bất bình được thể hiện. Có nhiều đồn đoán cho rằng có một sự phản đối mạnh mẽ trong hàng ngũ chóp bu đảng Cộng Sản. Đương nhiên những đồn đoán này là khó kiểm chứng nhưng người ta có thể nói rằng việc ông tái đắc cử tại Đại Hội Đảng lần thứ XX bắt đầu gây ra vấn đề. Nhưng rủi thay, chuyến thăm của bà Pelosi lại củng cố vị thế của ông ấy đối với xã hội Trung Quốc. Và cũng không may là vì những lý do chính trị nội bộ tại Mỹ, bà Pelosi đã thật sự không đặt ra câu hỏi về những gì chuyến đi của bà có thể gây ra cho khu vực, cũng như là cho (tổng thống)Thái Anh Văn và Đài Loan. » (France Culture ngày 03/08/2022)

ASEAN kẹt giữa đôi đàng

Cuối cùng, như nhận định của chuyên gia Pascal Boniface, sự việc cũng đặt các nước trong khu vực, các nước đồng minh, đặc biệt là khối ASEAN rơi vào thế khó xử. Trong bối cảnh, Hoa Kỳ đang tìm cách ve vãn tìm kiếm sự hậu thuẫn của các nước ASEAN cho chiến lược Ấn Độ - Thái Bình Dương, chuyến thăm Đài Loan của Pelosi làm thổi bùng lên những căng thẳng, có nguy cơ gây tổn hại cho các lợi ích của những nước này, vốn dĩ cũng đang gặp khó khăn vì tình trạng lạm phát do đại dịch Covid-19 và chiến tranh Ukraina gây ra.

« Các quốc gia ASEAN bị giằng xé và không muốn chọn phe giữa Bắc Kinh và Washington. Họ cần sự bảo hộ của Hoa Kỳ và cũng cần có các mối quan hệ chặt chẽ với Trung Quốc. Thường các mối quan hệ thương mại của họ với Trung Quốc quan trọng hơn là với Mỹ như đã từng có cách nay 10 năm. Do vậy những nước này tự nhận mình như là những quốc gia thương mại, nên họ không thích có những căng thẳng chút nào đơn giản bởi vì điều đó chỉ bất lợi cho việc làm ăn và những nước đó biết rất rõ là họ cũng không thể tự mình bảo vệ cho an ninh đất nước nếu như căng thẳng giữa Bắc Kinh và Washington tăng thêm. Thế nên, tất cả những việc này chắc chắn là không làm cho các nước trong khu vực hài lòng và họ sẽ không phiêu lưu quy trách nhiệm cho bên này hay bên kia làm căng thẳng bùng lên. Họ muốn ở giữa hai phe và có những mối quan hệ với cả hai phía. Giờ thì những nước ASEAN đang trong một tình thế bất tiện nhất ». (LCI ngày 05/08/2022)


Nguyệt quế cho Pelosi, Đài Loan lãnh hậu quả

Tóm lại theo các nhà quan sát, bên lãnh hậu quả trước tiên của chuyến thăm « lịch sử » này không ai khác chính là Đài Loan. Trong một động thái mới nhất, Bắc Kinh hôm 10/8 công bố Sách Trắng mới, rút bỏ những lời hứa từng được đưa ra trong các phiên bản năm 1993 và năm 2000, theo đó, « sẽ không đưa quân đội hoặc nhân sự hành chính đến đóng tại Đài Loan » sau khi hoàn thành điều mà Bắc Kinh gọi là « thống nhất » Đài Loan, vốn bị Bắc Kinh coi là một vùng lãnh thổ không thể tách rời của Trung Quốc.

Trong sách trắng 2022, Bắc Kinh còn xóa bỏ những bảo đảm cho Đài Loan được hưởng quyền tự chủ sau khi trở thành đặc khu hành chính của Trung Quốc, hoặc cụm từ « bất cứ điều gì cũng có thể thương lượng được » miễn là Đài Loan chấp nhận chỉ có một Trung Quốc và không đòi độc lập…

Thế nên, ông Dominique Moisi cho rằng, một đại cường phải biết sắp đặt thứ tự của những ưu tiên. Liệu rằng Hoa Kỳ có đủ phương tiện và mong muốn để xử lý cùng lúc ba cuộc khủng hoảng gay gắt : Nga, Trung Quốc và Iran hay không ?

**********

Ghi chú:

(1) - Sina Azodi là Học viên sau Tiến sĩ về Quan Hệ Quốc Tế tại Đại học Nam Florida. Các lĩnh vực nghiên cứu của ông tập trung về an ninh quốc tế, không phổ biến vũ khí hạt nhân và quan hệ Mỹ-Iran.

(2) - Christopher England: Tiến sĩ Khoa học Chính trị tại Johns Hopkins, từng là giảng viên đại học Nam Florida.

8/7/22

Cáo phó - (Vũ Trung Hưng K2)



BĐD TN1-2 VN đã nhận được tin bạn Vũ Trung Hưng, K-2, vừa vĩnh viễn ra đi, vào ngày Thứ Bảy, 6 tháng 8 tại Sài Gòn. Tang lễ được tổ chức vào ngày Chủ Nhật và Thứ Hai 7- 8 Tháng 8 tại tư gia. BĐD đã gởi vòng hoa đến tang quyến. Đại Điện TN 1-2 Nam Cali cũng đã gởi vòng hoa phân ưu.
Anh chị nào muốn đến viếng, thắp nhang, cầu nguyện hay tiễn đưa linh cữu bạn Vũ Trung Hưng xin vui lòng liên lạc với Sơn Râu để biết thêm chi tiết.
Xin cầu nguyện cho linh hồn Gioan Baotixita.

ĐD TN1-2 VN
Tr V Hải
Trh H Tường.

8/6/22

Chương trình họp mặt Thụ Nhân 17-20/12/2022


Hãy về nơi ấy thời gian không còn dài
Để nhìn thấy nhau sau nỗi kinh hoàng Covid
Những người Anh Em Bạn lặng lẽ ra đi
Không đợi được đến ngày họp mặt Trường cũ
Đà Lạt ơi với muôn ngàn nỗi nhớ
Cây Thông già lặng lẽ đứng chờ mong.

Kính chúc Ngày Họp Mặt Truyền Thống năm 2022 đông vui.
(PHAN HÀ th5.2022).
****

CHƯƠNG TRÌNH SÀI GÒN - ĐÀ LẠT 3 và 4 NGÀY (17-19, 20/12/2022)

Thứ Bảy, ngày 17 tháng 12: Sài Gòn - Đà Lạt (ăn sáng/trưa/tối)
6:00 Xe đón tại phía đối diện cổng Công viên Lê Văn Tám đường Điện Biên Phủ, quận 1.
6:15 Khởi hành đi Đà Lạt
7:30 Dừng nghỉ 30 phút -Ăn sáng (bánh mì thập cẩm).
8:00 Tiếp tục hành trình. Dừng nghỉ Ma Đa Gui 15 phút.
12:30 Dừng ăn trưa tại Nhà hàng Hưng Thịnh, Liên Nghĩa.

Đến Đà Lạt, nhận phòng KS 4* Sammy số 1 Lê Hồng Phong Đà Lạt.
Buổi chiều xe đưa tham quan chụp hình vườn hoa hoặc khu trưng bày hoa Dalat.
18:00 Ăn tối tại nhà hàng cơm niêu Hương Việt.
19:30 Dạo chơi khu Hoà Bình
20:30 về khách sạn nghỉ ngơi.

Chủ Nhật, ngày 18 tháng 12: Đà Lạt (Ăn sáng/trưa/tối)
Từ 6:00 Điểm tâm buffet tại khách sạn.
8:30 Chụp hình lưu niệm trước khách sạn.
8:40 Vào thăm trường cũ (30')
9:40 Xe đưa đến Nguyện đường Don Bosco, B1_18 khu GOLF VALLEY, Phường 2, Đà Lạt (cổng sau).
10:00 Tham dự thánh lễ tưởng niệm các vị Viện trưởng, Thầy Cô và đồng môn đã qua đời.
11:30 Ăn trưa và sinh hoạt cùng sinh viên lưu xá Don Bosco tại Trung tâm mục vụ.
13:30 Xe đưa về khách sạn.
17:30 Tham dự tiệc Gala Truyền Thống Thụ Nhân 2022 tại Nhà hàng KS Sammy Dalat.
Chương trình văn nghệ với nhiều “ca sĩ" Thụ Nhân -Xổ số - Khiêu vũ…

Thứ Hai, ngày 19/12 Chương trình 3 ngày: Đà Lạt - Sài Gòn (ăn sáng, trưa)
Từ 6:00 Điểm tâm buffet tại khách sạn
8:30 Trả phòng, khởi hành về Saigon. Xe ghé chợ Đà Lạt nếu đường vào thoáng.
12:30 Ăn trưa tại Bảo Lộc hoặc MaĐaGui. Khoảng 16:30 về đến CV Lê Văn Tám SG. Kết thúc.
-Thứ Hai, ngày 19/12 Chương trình 4 ngày: (ăn sáng)
Từ 6:00 Điểm tâm buffet tại khách sạn
8:30 đến khu du lịch (tùy chọn) dạo chơi, chụp hình lưu niệm.
Cả ngày ăn uống tự túc và chiều, tối sinh hoạt nhóm hoặc dạo chơi tự do.

-Thứ Ba, ngày 20/12 Chương trình 4 ngày: Đà Lạt - Sài Gòn (ăn sáng, trưa)
Từ 6:00 Điểm tâm buffet tại khách sạn
8:30 AM Trả phòng, khởi hành về Saigon. Xe ghé chợ Đà Lạt nếu đường vào thoáng.
12:30 Ăn trưa tại Bảo Lộc hoặc MaĐaGui. Khoảng 16:30 về đến CV Lê Văn Tám SG.
Kết thúc.

Giá tour 3 ngày 2.500.000đ/người, tour 4 ngày 3.100.000đ/người.

Bao gồm:
- Phòng khách sạn 4* và buffet sáng tại Sammy số 1 Lê Hồng Phong Đà Lạt (Khách sạn có thang máy và máy điều hòa nóng, lạnh)
- Vận chuyển : xe đời mới 45 chỗ hoặc 29 chỗ
- Ăn uống, tham quan theo chương trình ghi trên.
- Chương trình tiệc Gala tại Nhà hàng KS Sammy số 1 Lê Hồng Phong Đà Lạt.
- Nước suối, khăn lạnh trên xe.

Không bao gồm: Chi phí phòng đơn và các chi phí phát sinh ngoài chương trình.

Chi tiết từng phần:
*Dalat 3 ngày: -Xe khứ hồi, đưa đón, tham quan, ăn sáng, 2 bữa trưa và nước uống theo xe: 850.000đ/người.
-2 đêm khách sạn 4* + buffet sáng 1.000.000đ/người.
-Ăn tối 17.12 tại Hương Việt Đà Lạt 150.000đ/người. Ăn trưa tại Don Bosco miễn phí.

*Dalat 4 ngày: -Xe đi, về, đưa đón, tham quan, ăn sáng, 2 bữa trưa và nước uống theo xe: 950.000đ/người.
-3 đêm khách sạn 4* + buffet sáng 1.500.000đ/người.
-Ăn tối 17.12 tại Hương Việt Đà Lạt 150.000đ/người. Ăn trưa tại Don Bosco miễn phí.

*Tham dự đêm tiệc Gala 18/12 : 500.000đ/người.

-Đăng ký tham dự tại đại diện Khoa, Khóa hạn đến 15/9/2022
-Đóng tiền hạn đến 15/10/2022.
-Thủ quỹ: Phạm Thị Lâm Viên Tài khoản: 1477797 Ngân hàng ACB Phòng giao dịch Bùi Đình Túy, TP.HCM. đt: +84903751500.

8/1/22

CON KỲ NHÔNG XANH TRÊN LUỐNG DÂU


Ở Úc họ trồng dâu tây (Strawberry) trên những luống đất thật dài, được bọc kỹ bởi một loại vải nhựa dệt thưa, nhưng có độ bền để có thể chịu đựng được nắng mưa, ờ giữa luống họ khoét những lỗ tròn trên tấm bọc đất, cây dâu được trồng vào đấy, và cứ thế luống dâu liên tục kéo dài. Những luống dâu chạy dài thành nhiều hàng trông thật đẹp mắt, thân cây dâu không phải là loại thân mộc, nằm xòe trên luống, nên khi ra trái, trái dâu sẽ được nằm trên luống đất đã được bọc kỹ bằng vải nhựa, nhờ thế mà trái dâu không bị tiếp xúc trực tiếp với đất, nên trái dâu chín sẽ không bị hư hoại.

Đám thanh niên VN tỵ nạn chúng tôi, những ngày mới đến Úc, chưa thể tìm một công việc thích hợp ngay, nên thường thì đành kéo nhau đi làm ở farm ( nông trại ) để kiếm tiền mà có thể dành dụm gửi về VN cho gia đình ở bên nhà. Đến mùa dâu thì đi hái dâu ở các farm dâu, nghe công việc đi hái dâu tưởng đâu là nhàn hạ và thơ mộng lắm, nhưng thật ra chúng tôi phải khom lưng suốt cả ngày, vì bởi như đã nói ở trên, dâu tây ra trái trên những luống dâu chỉ cách mặt đất chừng 3 tất, vì vậy người hái dâu phải đứng khom lưng bên vồng dâu, một cái khay được quàng ở khủy tay, tay kia thì hái trái, trong điều kiện là phải cong lưng xuống để hái, và cứ thế khom lưng đi lần theo chiều dài của vồng dâu mà tìm hái những trái dâu vừa chín đỏ lẫn trong đám lá dâu xanh…

Ôi, lứa dâu đầu mùa và cũng là lứa trái đầu tiên của loạt trồng mới nầy, nên trái nào trái nấy to tướng, chín đỏ, căng phồng, nhất là trong buổi sớm tinh mơ, lấp lánh dưới ánh nắng hồng qua những hạt sương mai còn đọng lại, trái dâu trông lại càng hấp dẫn làm sao… Chủ nhân của nông trại trồng dâu nầy, họ là một cặp vợ chồng người Úc chính thống, Farmer (nông gia) ở Úc không phải như những người nông dân chân lấm tay bùn ờ bên nhà, mà người chồng là một Kỷ Sư Nông Nghiệp chính hiệu, nên họ đối xử với đám tỵ nạn VN đi làm công chúng tôi rất ư là thân thiện, lịch sự, đầy hiểu biết và cảm thông, nhất là bà chủ nông trại, với một gương mặt hiền hòa, miệng luôn nở một nụ cười và kèm theo là những lời nói rất ân cần, tử tế…-“ Các bạn hái dâu, nếu thấy bất cứ trái dâu nào ngon nhất và nuốn ăn thì cứ hái ăn tại chổ tự nhiên nhé! Mình làm việc trên farm dâu mà không được ăn những trái ngon nhất thì cũng không hợp lý phải không? “  
Nghe những lời nói ấy, bọn chúng tôi thật thấy mát cả lòng, và cũng có cơ hôi để…tha hồ thưởng thức những trái dâu nào to nhất, mọng đỏ nhất và đặc biệt là với nụ cười rất ân cần của nhị vị chủ nhân thật dễ thương kia.

Vừa khom lưng lần theo luống dâu chạy dài, vừa tay làm và hàm nhai những trái dâu còn mát lạnh trong buổi sớm tinh sương, vừa trầm trồ xuýt xoa sao mà họ trồng giỏi quá, vụ dâu này họ thu hoạch chắc khẳm tiền…và đôi khi thả hồn đi lạc với nỗi buồn mênh mang của kiếp đời tỵ nạn, của phận đời lưu vong với những ngày mới đặt chân nơi xứ người…

Ồ, không được rồi, chuyện gì vậy?!  Những trái dâu chín đỏ trên vồng dâu được phát hiện là đã bị con gì ăn loang lổ khắp cùng, không phải một vài trái mà là cả một vạt dâu chín, trái nào cũng bị cắn dang dở rất ư là bực mình, người nầy nói với người kia, và hiện tượng lạ nầy đã được truyền nhanh đến nhiều người trên các vồng dâu khác…Và đây rôi, thủ phạm cắn phá dâu đã được một vài anh em người Việt tìm thấy là một con kỳ nhông xanh khá to và dài cỡ một cánh tay, đang “thoải mái” bò giữa luống dâu với những trái dâu bị cắn ăn loang lổ. Thế là phản ứng rất tự nhiên, một vài anh em đã bỏ khay dâu xuống và tìm nhặt những khúc cây quanh đấy, rồi hè nhau rượt đuổi và đánh đập chú kỳ nhông xanh kia không chút nương tay.

Lấy làm lạ với hiện tượng nhốn nháo ở ngoài farm, tiếng rượt đuổi, reo hò, tiếng đập cây bình bịch, bà chủ farm đã vội vàng chạy ra và hỏi: “ what’s the matter ? “ ( chuyện gì vậy? ) vừa chạy nhanh đến nơi những thanh niên người Việt với những khúc cây trên tay, bà đã sững sờ nhìn họ và thốt lên tiếng kêu thảng thốt “ Oh! My God “ khi bà nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của mấy người kia, vì đã lập được thành tích với chủ nhân là đã tiêu diệt được kẻ phá hoại trên các vồng dâu chín nầy. Con Kỳ Nhông xanh đang nằm sóng soải trên mặt đất, với nỗi đớn đau quằn quại, không biết còn sống được không! Một vài anh em đã vội hái một số trái dâu bị cắn ăn dang dở, đưa cho bà chủ xem và nói:
– Bà xem đây nầy, may mà chúng tôi tìm thấy nó, chứ không thì nó sẽ còn phá hoại dâu của bà không biết bao nhiêu nữa đấy!
– Oh ! No, nó không phá hoại gì cả!
Vừa nói câu ấy xong để trả lời với mấy công nhân người Việt, bà chủ vừa quỳ xuống đất, đưa hai tay run rẩy bồng con kỳ nhông xanh lên và khóc nức nở:
– “ Sorry darling…, xin lỗi cưng ơi, sao họ có thể đánh cưng ra nông nỗi nầy…”
Quay sang các bạn VN mình, bà chủ vừa khóc vừa nói :
– Nó là một con vật rất dễ thương, nó không cắn hay làm hại ai cả, vậy sao các bạn lại đánh nó và làm nó bị thương trầm trọng thế nầy?
Câu trả lời của các anh em VN là:
– Có chứ, nó cằn phá rất nhiều trái dâu chín của Bà kia kìa…
– Không đâu, nó không hề phá hoại, nó chỉ đi kiếm ăn thôi mà…mà dẫu cho nó vừa ăn, vừa cắn phá chút ít thì nó cũng không làm hại ai cả, nó cũng không làm tôi nghèo, nó là người bạn rất dễ thương của chúng tôi, chúng tôi mời nó cứ thoải mái ăn kia mà… xin làm ơn đừng làm hại chúng nữa!

Nói xong, bà đã vội vàng bồng con kỳ nhông chạy nhanh vào nhà và gọi chồng bà tức tốc lái xe đưa con kỳ nhông đến “Vet” (bác sĩ thú y) để chăm sóc và trị liệu vết thương cho con kỳ nhông. Khoảng nửa giờ sau bà trở về với con kỳ nhông đã được băng bó ở chân và ở lưng, bà nhẹ nhàng đặt nó nằm giữa vồng dâu có nhiều trái chín nhất và ân cần nói:
– Bạn cứ ăn thoải mái nhé, tôi đã nói với họ rồi, họ sẽ không rượt đánh bạn nữa đâu, hãy mau chóng khỏe lại nhé, chúc may mắn !…

Qua chuyện con Kỳ Nhông ăn trái chín trên vồng dâu này, tôi tự hỏi :
– Từ tâm phát sinh từ đâu nhỉ? – Từ trong bản chất ? hay từ sự được dạy dỗ và khuyên bảo?
– Bản chất của người Việt chúng ta rất hiền từ nhân ái cơ mà?  
Nhưng có lẽ “ Cái khó nó bó cái khôn” việc gì cũng nghĩ đến cái lợi của mình, và có lòng tốt muốn bảo vệ của cải của người, nhưng lại vì cái lợi rất nhỏ nhoi mà có thể đánh mất đi cái từ tâm cao quý của bản chất con người !
– Sự dạy dỗ, khuyên bảo trong đối xử, chúng ta chỉ đặt nặng sự tử tế giũa con người với con người mà quên đi quyền sống của các loài vật khác cũng cần được tôn trọng và bảo vệ.

Câu chuyện đã xảy ra hơn 35 năm rồi, vẫn còn ghi đậm trong lòng tôi một nỗi niềm cảm phục tính nhân hậu của vợ chồng ông bà chủ farm dâu nói riêng và có lẽ của hầu hết những người Úc nói chung. Cám ơn rất nhiều, không phải chỉ bởi cuộc sống ở nơi đây mà thôi, mà những bài học về nhân ái của xứ sở nầy luôn là một dấu ấn đậm nét trong tâm thức của chúng tôi trên đất nước vô cùng xinh đẹp nầy.

Gia Hiếu