2/17/20

em khóc trời xa...

Chị đã đi, bất ngờ tin đến
Em sững sờ tê buốt tâm can
Ruột thịt tình thâm yêu thương mến
Âm dương vĩnh biệt cách đôi đường..

Hồi nhỏ chị rước đưa đi học
Em vào mẫu giáo chị lớp ba
Thằng em út hiền khô ít khóc
Trên đưiờng về đuổi bướm bẻ hoa..

Tuổi thơ cạnh kề bên Mẹ Chị
Nhà mình nghèo dư dả tình thương
Rời Gò Công lên Sài Gòn chị sống
Ngoại, Cậu lo cho chuyện đến trường !

2/15/20

Vô Thường Bóng Em

Em âm thầm đến rồi đi
Bóng chim tăm cá khác gì chiêm bao
Biết tìm Em ở phương nào?!
Lòng tôi như cõi ngàn sao đêm dài
Chập chùng vạn nẻo trần ai
Tìm trong kỷ niệm hay ngoài chân mây?!
Bên Em: tình thắm, mộng đầy
Vắng Em: vàng ánh trăng gầy viễn phuơng
Nay mưa, nắng. Mai tuyết, sương
Phiêu du một bóng. Nhớ thương một trời
Giữa phong trần cuối nẻo đời
Có tôi góp nhặt đầy, vơi, lụy phiền
Quẩn quanh trong cõi truân chuyên
Từ lâu Em đã là tiền kiếp xưa
Dù sao cũng đã sang mùa
Chốn xưa biền biệt gió lùa truông mây
Tình tôi còn nỗi lòng này
Bóng Em thôi cũng vừa đầy mơ hoang
Vô thường mấy cuộc ly tan
Bước quan san lạc giữa ngàn trùng xa.
HUY VĂN
( Cảm tác từ ALINE- Christophe )

2/14/20

Chuyến Tầu Hoàng Hôn - Lữ Khách

Chuyến Tầu Hoàng Hôn


Hoàng hôn xuống trên ga đời quạnh quẽ
Từng đoàn người lặng lẽ bước theo nhau
Họ có tên trong cùng một chuyến tàu
Về miền đất có tên là Cõi Chết

Họ đã biết và không hề sợ sệt
Thầm bảo lòng kinh hãi ích gì đâu
Trước hay sau rồi cũng sẽ qua cầu
Ăn cháo lú quên đi đời dương thế

Kẻ tin Chúa mơ về nơi thượng giới
Hầu cận kề thánh chúa hưởng thiên nhan
Kẻ tin Phật ước về cõi niết bàn
Để thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử

Cũng có người còn vấn vương thế sự
Mong đầu thai về lại kiếp nhân sinh
Làm người dân chung thủy với hành tinh
Làm đứa con trung thành với tổ quốc

Con tàu đến từ vô cùng trái đất
Bóng ngả dài chất ngất giữa sân ga
Đoàn lữ hành hối hả bước vào ga
Không từ giã bao nhiêu người đưa tiễn

Tàu rời ga lao vào vùng miên viễn
Hụ hồi còi từ biệt cõi dương gian
Tàu đến đâu ? Địa ngục hay thiên đàng
Một câu hỏi nghìn đời không giải đáp.

Mạc Phi Hoàng
 ---

Lữ Khách (Homo viator)
cảm tác bài thơ của Mạc Phi Hoàng

Là lữ khách trên chuyến tàu quạnh quẽ
Nắng tàn phai vĩnh biệt chẳng còn nhau
Hồi còi giục nào mau bước lên tàu
Chào tất cả trước khi vào cõi chết.

Gió lạnh lẽo dường như còn sợ sệt
Cuộc nhân sinh ngắn ngủi nghĩa gì đâu
Tàu hoàng hôn vừa chậm rãi qua cầu
Bờ sinh tử con tàu dời dương thế.

Trong toa tàu là ba ngàn thế giới
Đủ thành phần đủ tuối tác xuân nhan
Không nói năng, không lời nói luận bàn
Từ nay khép vòng luân hồi sinh tử.

Ba vạn ngày nhiều buồn vui thế sự
Cánh bèo trôi mây cuốn cuộc nhân sinh
Mảnh hồn hoang lạc lõng giữa hành tinh
Chợt ngoảnh lại ngậm ngùi nhìn cố quốc.

Tàu biệt ly dần dần xa trái đất
Chẳng còn đâu là bờ bến sân ga
Có em nhỏ chen chúc phía sau toa
Này em bé từ nay thôi đưa tiễn.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn trời vĩnh viễn
Thôi từ nay hết tứ khổ ngân gian
Nào kỳ hoa dị thảo chốn thiên đàng
Nói chi nữa vì không còn ai đáp.

Lê Đình Thông
Bài thơ giữ nguyên vận trong nguyên tác



Chuyến Tàu Hoàng Hôn


Hoàng hôn xuống trên ga đời quạnh quẽ
Từng đoàn người lặng lẽ bước theo nhau
Họ có tên trong cùng một chuyến tàu
Về miền đất có tên là Cõi Chết

Họ đã biết và không hề sợ sệt
Thầm bảo lòng kinh hãi ích gì đâu
Trước hay sau rồi cũng sẽ qua cầu
Ăn cháo lú quên đi đời dương thế

Kẻ tin Chúa mơ về nơi thượng giới
Hầu cận kề thánh chúa hưởng thiên nhan
Kẻ tin Phật ước về cõi niết bàn
Để thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử

Cũng có người còn vấn vương thế sự
Mong đầu thai về lại kiếp nhân sinh
Làm người dân chung thủy với hành tinh
Làm đứa con trung thành cùng tổ quốc

Con tàu đến từ vô cùng trời đất
Bóng ngả dài chất ngất giữa sân ga
Đoàn lữ hành hối hả bước vào toa
Không từ giã bao nhiêu người đưa tiễn

Tàu rời ga lao vào vùng miên viễn
Hụ hồi còi từ biệt cõi dương gian
Tàu đến đâu? Địa ngục hay thiên đàng
Một câu hỏi nghìn đời không giải đáp.

Mạc Phi Hòang

https://fdfvn.wordpress.com

Tro Tàn Trên Xứ Lạ

Dạo:
Bạn bè từng đứa ra đi,
Khung trời xưa cũ còn gì nữa đâu.
Cóc cuối tuần:

Tro Tàn Trên Xứ Lạ
(Thay lời một cựu học sinh IB 63-64 VT
tiễn đưa người bạn cùng lớp Nguyễn Ngọc Hội)

Từ trước đã biết ngày này sẽ tới,
Sao vẫn nghe lòng chới với buồn đau,
Tưởng bạn hiền còn lây lất ít lâu,
Để thỉnh thoảng được cùng nhau tâm sự.

Nhưng định mệnh có bao giờ khoan thứ,
Chỉ vài hôm mà tin dữ dập dồn,
Bình minh vừa chớm đã vội hoàng hôn,
Trong khoảnh khắc chuông gọi hồn réo rắt.

Tôi may mắn từ xa về có mặt,
Lúc bạn hiền vừa nhắm mắt xuôi tay.
Nhìn người nằm lặng lẽ tựa ngủ say,
Buồn nhớ lại những tháng ngày đã mất.
x
x x
Trường Võ Tánh nhiều học trò Đệ Nhất,
Phần đông mình chỉ biết mặt nhau thôi.
Ngay những khi tan lớp đến giờ chơi,
Thường vẫn thấy từng nhóm ngồi riêng rẽ.

Tuổi mới lớn, mộng đời còn tươi trẻ,
Ai nấy đều hăng hái vẽ tương lai,
Mong sao vồ được mảnh Tú tài hai,
Dù phải "gạo" mệt nhoài không kịp thở.

Hết thi cử, ngậm ngùi quên sách vở,
Đứa về quê, sớm lấy vợ lấy chồng,
Đứa chiến trường ôm súng giữ non sông,
Đứa khăn gói ruổi giong thành phố khác.

Rồi mất nước, bạn bè mình tan tác,
Đám đi tù, đám lưu lạc tha phương.
Ngày qua ngày, nhớ bạn, nhớ quê hương,
Nhớ phố cũ, nhớ ngôi trường xa cách.

Sau gần bốn mươi năm trên đất khách,
Bọn chúng mình lếch thếch gặp lại nhau,
Nhờ công lao bạn vất vả dài lâu
Quy tụ được những mái đầu bạc trắng.

Nhờ thế biết bạn trải nhiều cay đắng,
Hơn tám năm đằng đẵng chịu khổ hình,
Để vợ hiền, trong khốn khổ điêu linh,
Phải bươn chải một mình nuôi con dại.

Nhờ Trời xanh ngó lại
Cho bạn mình ra trại, được đoàn viên
Cùng gia đình, rồi may mắn vượt biên,
Qua sóng gió, lên đến miền đất hứa.

Tuổi đời đà quá nửa,
Lại bắt đầu tất cả ở phương xa.
Tấm thân tù được giặc Cộng thả ra,
Đang gánh chịu bao nhiêu là bệnh tật.

Dẫu đuối sức, bạn đêm ngày tất bật,
Vì tương lai, luôn vất vả miệt mài,
Chỉ cầu mong cho con cái ngày mai,
Không phải khổ rạc rài như bố mẹ.

Hạnh phúc nở trên đất người quạnh quẽ,
Cả gia đình sống vui vẻ thảnh thơi.
Nhưng Hội ơi, sao nỡ vội xa rời
Khi ánh lửa cuối đời còn tỏa sáng?

Rồi mai mốt khi đến giờ hỏa táng,
Xa xôi gì cũng ráng lết tới nơi,
Để nhìn nhau lần sau chót trong đời,
Nén đau đớn nói đôi lời tiễn biệt.

Những bạn bè thân thiết
Đi về cõi chết, càng lúc càng đông.
Trót mang thân tỵ nạn mất non sông,
Càng sống sót càng đau lòng xót dạ.
x
x x
Đông qua liền đến hạ,
Bụi tro tàn trên xứ lạ cay cay.
Kẻ xa bờ bỏ bến biết có hay
Người ở lại vẫn đêm ngày thương nhớ.

Trần Văn Lương
Cali, 2/2020

2/13/20

Thơ

THƠ

Làm kinh tế là sản xuất, trao đổi…
Để kiếm tiền, tạo của cải thật nhiều.
Làm chính trị, dùng quyền lực ra chiêu:
Hạ đối thủ dám ngược chiều, đối nghịch.
Cả hai thứ cùng chung một mục đích,
Chứng tỏ mình vô địch chẳng ai hơn.
Đã đến lúc dừng lại để soi gương,
Và suy gẫm về chặng đường còn lại.
Còn gì hơn một tinh thần thư thái,
Tuổi xế chiều, đời tự tại an nhiên ?
Giải thoát TA khỏi ràng buộc xích xiềng :
Tham, Sân, Si và ưu phiền tục lụy.
Thơ mở lối cho “nẻo về của Ý”.
Cõi vô biên không định vị buộc ràng.
Thơ là gió, trăng, là mây lang thang,
Là nỗi nhớ của tình chàng với thiếp.
Trong đấu tranh ngôn từ Thơ đanh thép,
Trong tình yêu lời Thơ đẹp vô cùng.
Vì Thơ viết về những cuộc tình buồn,
Có vị đắng nhưng luôn luôn gây nghiện.
……………………………………….
Ở tuổi đời sắp về vùng miên viễn,
“Chuyến tàu hoàng hôn” sẽ đến rất gần.
Được, thua nhân thế : bèo bọt phù vân,
Hơn, kém cõi trần : đều là hư ảo!
Trong THƠ CA ta tìm về với ĐẠO.
Đẹp hơn nhiều: trò điên đảo chính trường
Đi đâu xa để tìm kiếm Thiên Đường ?
Nó hiện hữu trong tâm hồn An Tịnh !

HÀN SĨ PHAN