Các bạn thân mến,
Vài tháng trước, anh Kim giới thiệu bài viết "Giữa Sống Và Chết" trên trang Blog của Lưu khâm Hưng. Tôi đã đọc nhiều lần để tìm hiểu thêm triết lý về sinh tử.
Khổng Tử nói: "Ngũ thập tri thiên mệnh" (năm mươi tuổi phải biết vận mệnh và số trời ). Chúng ta đều tròm trèm 7,8 bó, càng nên tri thiên mệnh. không những tri, còn phải thấu. Nói đến mệnh, phải nói đến sống, nói đến sống, phải bao gồm chết.
Sách vỡ thường chỉ thảo luận về cuộc sống, tức là khoảng đường từ sống đến chết. Không ai nói đến thế giới bên kia. Bởi vì nhìn không thấy, xuyên không thấu, mọi người đều cảm thấy sống chết mê man, khi chết ta đi về đâu?
Mẹ tôi qua đời sau đất nước lâm nạn, con tôi mất lúc vượt biên ngoài khơi. Hai người thân nhất vĩnh biệt, tôi hoang mang tự hỏi: " Mẹ và con đi đâu rồi?" Triết lý cuộc sống của tôi không giải đáp được câu hỏi. Mãi về sau tôi nghĩ rằng: " Mẹ và con tôi đi đến một nơi khác, nơi đó là âm giới cũng được. Thân nhân của tôi đều đến đó đoàn tụ. Như thế tôi yên tâm. Quan trọng nhất là một ngày nào đó, tôi cũng đến đó sum họp, gần gũi với người nhà. Bởi vì cái chết của Mẹ và con, tôi đâm ra không sợ chết. Chết có gì mà sợ? đi gặp và đoàn tụ với Mẹ và con mình thì sợ cái gì?