Chỉ một đoạn đường 20 cây số
mà lê thê, diệu vợi tựa muôn trùng
Núi, rừng, mây, trải từng nỗi nhớ nhung
đan sương, khói thành lối qua Ô Thước!
Bởi chinh chiến và tang thương đất nước
luôn phủ đầy trên Quê Mẹ thân yêu
Là chinh nhân thời gian chẳng được nhiều
cứ nặng trĩu hành trang chờ ngược bắc!
10/30/21
10/29/21
10/27/21
HAI MÙA THU…,CHẾT !
HAI MÙA THU…,CHẾT !
T. T . KH có thơ buồn :Thu vàng hong tóc nắng hoàng hôn.
Nỗi sầu thi sĩ… sầu lãng mạn,
Vẫn mơ người đến với yêu thương.
Còn nay thực tế ở trần gian,
Thu trước, thu nầy ngập tóc tang.
Chẳng mơ người đến…mà ly biệt :
Tiễn người đi lớp lớp, hàng hàng !
Có điều phải nói rõ một lần,
Tình Thu muôn thuở vẫn bâng khuâng.
Vì Thu không chết mà người chết !
Lá rơi thay lệ : khóc thế nhân .
Người buồn nên cảnh chẳng vui gì,
Gây bao tang tóc, một Cô – Vy.
Giao động cảm quan người viễn khách,
Nhìn sương Thu tưởng : lệ biệt ly !
Thu nầy đơn độc ngắm hoàng hôn,
Lá thu vẫn đỏ, vẫn vàng ươm.
Bởi Thu qua rồi Thu trở lại,
Vỉnh viễn người… đi một nỗi buồn !!!
HÀN SĨ PHAN
10/26/21
Câu Chuyện Nhỏ về Con Gián
Đầu năm, có một gia đình dọn đến ở cạnh nhà tôi, hai vợ chồng trẻ cùng hai con nhỏ.
Cuối tuần vừa rồi, hai đứa nhỏ nhà bên đang bàn tán lao xao ngoài đường, tôi tò mò đến gần tìm hiểu. Thì ra là hai anh em bắt được hai con gián trong nhà xe, đang bàn tính cách "chấp hành xử quyết". Chuẩn bị châm lửa đốt hai con gián, để xem hai con gián oằn oại trong ngọn lửa.
Tôi nói với hai cháu nhỏ: "Làm vậy tàn nhẫn quá! Các con có thấy đau khi vô tình chạm phải đồ nóng hay không? Huống chi là hỏa thiêu lửa đốt."
Hai cháu ấy không ngờ có một ông lão xuất hiện trước mắt, đồng thời khuyên chúng không nên giết gián bằng cách đốt chúng, bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng và nặng nề.
10/25/21
buồn rơi rớt
Cầm bút sau mấy ngày vắng bút
Bởi bệnh đau tuổi tác về chiều
Trong bệnh viện 4 đêm thao thức
Phòng một mình vắng lặng cô liêu.
Con chở về nhà bước vô cửa
Hai con chó nhảy cởn mừng vui
Không khói hương bàn thờ lạnh ngắt
Ảnh vợ hiền không thấy nụ cười.
Trong bệnh viện 4 đêm thao thức
Phòng một mình vắng lặng cô liêu.
Con chở về nhà bước vô cửa
Hai con chó nhảy cởn mừng vui
Không khói hương bàn thờ lạnh ngắt
Ảnh vợ hiền không thấy nụ cười.
10/24/21
Đời là duyên số
Rất thích câu của anh X. "Âu cũng là duyên số."
Sống trên đời này, được sống cùng người thân, được học hành cùng bạn bè, được làm việc cùng đồng nghiệp, được cùng chung sống với phu thê, "âu cũng là duyên số."
Không ai là vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của mình, sự xuất hiện của mỗi người đều có nguyên do của nó, đều đáng được cảm kích và quý mến.
Thực vậy, mỗi người mình gặp gỡ trong đời đều có duyên cớ.
- Người thích mình cho mình ấm áp và dũng khí.
- Người mình thích cho mình biết tình thương và kính mến.
- Người mình không thích dạy mình sự bao dung và tôn trọng.
- Người không thích mình cho mình học "tự kiểm thảo" và trưởng thành.
Sách có câu: "bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên (百年修得同船渡,千年修得共枕眠)". Có nghĩa là tu trăm năm được ngồi chung thuyền, tu nghìn năm mới cùng chăn gối. Được ngồi chung thuyền với nhau đã là một cái duyên rồi, phải tu trăm năm mới có được cái duyên đó. Tu nghìn năm thì cái duyên đó mới nên duyên chồng vợ. Được sống cùng nhau, trải qua vui buồn cùng nhau, đó đã là một cái duyên vô cùng khả quý.
Trong dòng đời chảy trôi, người đến người đi đều không hề ngẫu nhiên. Duyên sâu duyên cạn, có người chỉ gặp thoáng qua, có người cả đời bên cạnh. Duyên phận dù sâu dù cạn, dù ngắn dù dài, đều phải trân quý. “Duyên lai tiếc duyên, duyên khứ tùy duyên”(緣來惜緣, 緣去隨緣). Như vậy duyên phận chắc chắn sẽ lưu lại hai từ ‘luyến tiếc’. Biết che chở giúp đỡ cho nhau, biết cho nhau một người yêu thương và đồng cam cộng khổ.
Trong dòng đời luân chuyển vô thường:
Chúng ta muốn luôn sống bên nhau nhưng phải xa cách.
Chúng ta muốn luôn sum họp nhưng phải chia tay.
Chúng ta thương tiếc mọi nhân duyên nhưng nhân duyên vội đến vội đi.
Đó chính là cái ngặt nghèo lớn nhất của con người.
Vì vậy, trước sự vô thường, chúng ta phải cố gắng:
-Trân quý mỗi một phần tình bạn.
-Trân quý mỗi một lần sum họp.
-Trân quý mỗi một cuộc gặp gỡ.
-Trân quý mỗi một cái nhân duyên.
“Đời người ngắn ngủi…thường tình
Mấy ai đi suốt hành trình có nhau
Thời gian thấm thoát trôi mau
Gió cuốn hoa lá chao chao theo dòng.
Làm người hãy sống thật lòng
Dẫu đời cay đắng, đục trong thế nào
Phu thê chung thủy với nhau
Chữ tình chữ nghĩa trước sau trường tồn”
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ.
Trường
10-23-2021
Subscribe to:
Posts (Atom)