Dân trẻ già khắp ngõ hát ca,
Cờ Vàng phất phới gần xa,
Rừng xưa xương trắng nở hoa rộn ràng.
Trần Văn Lương
Cali, 1/2020
Tôi đọc những vần điệu trên đây của sư huynh Trần Văn Lương khi ngoài hiên đông phong đang lùa tuyết tràn ra đường phố và lấp cả lối đi trên vĩa hè. Trận tuyết đầu mùa mang cơn lạnh buốt da về trên màn trắng vốn đã ảm đạm của khói sương. Cũng như người thi sĩ đàn anh ở cách 3 múi giờ, tôi đang ngồi mơ mùa nắng ấm trên quê hương. Đúng hơn, là tôi mơ một mùa Xuân đích thực đã từ lâu vắng bóng trong lòng người dân cả nước. Hình ảnh trong lòng anh, trong lòng tôi, trong lòng mọi người quả đúng là một mùa Xuân " sạch loài quỷ đỏ ", một mùa Xuân tươi để " dân trẻ già khắp ngõ hát ca ". Ứơc mơ thật bình thường, nhưng hiện thực không dễ gì...thực hiện!
Bạo lực đang nằm trong tay của phỉ quyền. Hà Nội công khai rêu rao khẩu hiệu " Còn đảng, Còn mình ". Cái xác ướp ( mà dư luận cho là xác giả ) của gã tội đồ dân tộc trong lăng Ba Đình vẫn còn là bình phong để chúng chống lưng và núp bóng khi cần. Trong khi thế giới đại đồng mà Cộng Sản quốc tế thường rêu rao đã bị lột da, đổi lốt, để trở thành chính sách toàn cầu hóa của thế giới tư bản, thì tại Việt Nam, bọn chóp bu đang làm chủ đất nước vẫn hăm hở nhận 16 chữ vàng do " người anh em tốt kiêm láng giềng gần" ban tặng. Cũng có nghĩa là chúng đã chọn con đường " Nhượng biển, Bán rừng. Buôn dân, Hiến đất " cho quan thầy Bắc Kinh khi mà mọi sinh hoạt của Bắc Bộ Phủ đều rập khuôn theo đám Hán gian ở phương bắc.