Lý Tử Thất (李子柒)
(bài viết của Trường: Cảm nhận về loài bướm
Link: https://tneu.blogspot.com/2021/11/cam-nhan-ve-loai-buom.html trên TNBMNC)
Xem Video:
Lý Tử Thất (李子柒)
(bài viết của Trường: Cảm nhận về loài bướm
Link: https://tneu.blogspot.com/2021/11/cam-nhan-ve-loai-buom.html trên TNBMNC)
"Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc " |
Bao Chửng (Bao Công) |
碧雲天,黄葉地, |
Bích vân thiên, hoàng diệp địa, |
秋色連波,波上寒烟翠。 |
Thu sắc liên ba, ba thượng Hàn Yên
Thúy. |
山映斜陽天接水, |
Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy, |
芳草無情,更在斜陽外。 |
Phương thảo
vô tình, cánh tại tà dương ngoại. |
黯鄉魂,追旅思, |
Ảm hương hồn,
truy lữ tư, |
夜夜除非,好夢留人睡。 |
Dạ dạ trừ
phi, hảo mộng lưu nhân thụy. |
明月樓高休獨倚, |
Minh nguyệt
lâu cao hưu độc ỷ, |
酒入愁腸,化作相思淚。 |
Tửu nhập sầu
trường, hóa tác tương tư lệ ! |
Dạo:
Quay về đánh bạn với tinh,
Lầm tay liễu ngõ, thấy mình trắng tay.
Cóc cuối tuần:
Mưa Cuối Năm
Mưa rỉ rả rập rình
Như lời kinh cứu độ.
Người ngượng ngùng xấu hổ,
Buồn khổ chuyện vừa qua.
Từng giọt vỡ xót xa
Trong tim già lạnh cóng.
Câu kinh dường lạc lõng,
Lúng búng chẳng nên lời.
Thoảng trong tiếng mưa rơi,
Có tiếng cười băng giá,
Tiếng ngọt ngào lơi lả
Dối trá của tình đời.
Người ngước mắt nhìn trời,
Lòng rối bời trăm mối,
Vừa thẹn thùng biết lỗi,
Vừa tiếc nuối vu vơ.
Trách mình tóc bạc phơ
Còn ngây thơ khờ dại,
Đem tiền về quê rải,
Mong hái mận bẻ đào.
Tai nghe tiếng thì thào,
Ngọt ngào và êm ái,
Của những người con gái,
Đã từng trải gió sương.
Chân men lối đoạn trường
Đến Thiên đường giả tạo.
Hồn say mê mộng ảo,
Tưởng chồn cáo là tiên.
Nhưng khi mỏi hết tiền,
Nàng tiên thành ác quỷ.
Như ăn mày mất bị,
Người về Mỹ trắng tay.
Vợ con ở chốn này,
Sau bao ngày chới với,
Quyết không còn biết tới
Kẻ phơi phới phụ tình.
x
x x
Người dừng bước lặng thinh,
Giận mình xưa nghĩ quẩn.
Chỉ mảy may lầm lẫn,
Mà chuốc hận trăm năm.
Gió dần rít lạnh căm,
Át lời ăn năn muộn.
Lá vàng con nước cuốn,
Luống cuống bám nhành rong.
Giông bão nổi trong lòng.
Non Bồng đà mất lối,
Lượn lờ trong bóng tối
Câu tiếc hối trễ tràng.
Trần Văn Lương
Cali, 1/2024
Xin kính họa
Dạo:
Bò già gặm cỏ linh tinh,
Trót đời ngu dại biến mình thành bê.
Cóc cuối tuần:
Mưa Cuối Năm
Nhịp trống bỏi rập rình*
Hòa sóng tình lỡ độ
Thành nguồn cơn tủi hổ
Trăn trở tháng ngày qua.
Quả báo chẳng đâu xa:
Đôi tay già lóng cóng.
Thân trọi trơ lạc lõng,
Khô đắng họng, nghẹn lời!
Mưa rả rích rơi rơi...
Lòng người thêm buốt giá,
Bầy cỏ non lơi lả
Vờn nghiêng ngả ngạo đời.
Nào dám trách oan trời,
Khi lòng người chia mối,
Biết mê lầm tội lỗi,
Vẫn chọn lối bá vơ!
Râu tóc đã bạc phơ
Cải trang như tuổi dại!
Hạt mầm oan trái rải,
Hố thải tự tay đào!
Âm giọng đã thều thào,
Cố phều phào “ngữ ái”,
Làm trò cười cho gái,
Như vạc oải kêu sương!
Đắm đuối giấc miên trường
Trong tấn tuồng tự tạo:
Nơi “hoàng cung” diễm ảo
Vua ngáo sánh vai “tiên.
Mua đến khi cạn tiền**
Thoắt nhiên tiên hóa quỷ!
Không mảy may phòng bị,
“Vua” thất chí buông tay!
Quay trở lại nơi này,
“Nhà” xưa ngay tầm với,
Nay bước hoài không tới
Vòi vọi khối u tình!
x
x x
Giữa trời đất lặng thinh,
Một bóng hình quanh quẩn.
Tâm thần chưa lú lẫn,
Còn khổ hận bao năm?
Giữa vật vã hờn căm,
Lệ âm thầm nhỏ muộn.
Ngược dòng trôi gió cuốn,
Nghiệp chướng quyện rêu rong.
Giông tố sắt se lòng.
Bòng bong giăng mịt lối,
Trước mắt đầy vũng tối
Thân chìm nổi về đâu?
- AiCơ HoàngThịnh-
Melbourne, 1/2024
-----------------
* “Già ham chơi trống bỏi” (thành ngữ)
** “Có tiền mua tiên cũng được” (thành ngữ)
Ngày 18/01/2024, tuyết trắng Eiffel
“Cậu còn phòng trống không?”
Không muốn đôi vợ chồng già phải ra đường tìm chỗ nghỉ trong lúc trời đang mưa gió, nhân viên lễ tân dẫn họ đến một căn phòng và nói: “Nó không tốt nhất nhưng chí ít các vị sẽ không phải chạy loanh quanh tìm khách sạn trong điều kiện thời tiết như thế này.”
Thấy căn phòng được bố trí rất gọn gàng, ngăn nắp, hai người khách già vui vẻ vào ở.
Sáng hôm sau, khi họ muốn thanh toán, nhân viên lễ tân liền đáp: “Không cần đâu ạ, căn phòng hai vị ở là phòng của tôi, chúc hai vị có chuyến đi vui vẻ”.
Thì ra, vì hai vị khách xa lạ, anh nhân viên lễ tân đã có một đêm dài ngoài quầy. Người đàn ông già vô cùng cảm động, nói với đối phương: “Con trai, ta đã gặp người kinh doanh khách sạn tốt nhất, ngay trước mặt ta. Con sẽ nhận được sự báo đáp.”
Viên nhân viên khách sạn cười tươi, tiễn hai vợ chồng già ra cửa và cũng nhanh chóng quên đi câu chuyện ngày hôm đó.
Hai năm trôi qua, bỗng một ngày anh nhận được một lá thư. Trong thư, người đàn ông già đã nhắc lại với anh ta chuyện tối hôm đó kèm theo một tấm vé đi New York đã định sẵn ngày.
Người đàn ông già hẹn nhân viên lễ tân tại một góc phố giao giữa đại lộ số 5 và đường số 34. Ông chỉ tay vào một tòa nhà mới, khá rộng và nói: “Đó là khách sạn tôi xây cho cậu”. “Ông đang đùa sao”, nhân viên lễ tân kinh ngạc đáp.
Người đàn ông già kia chính là triệu phú nổi tiếng William Waldorf Astor. Khách sạn mà ông xây có tên The Waldorf Astoria. Đây là món quà người đàn ông dành tặng cho người lễ tân trẻ George Boldt – người quản lý đầu tiên của khách sạn.
Lời bình
Nhân – quả thực ra đều nằm trong tay chúng ta. Các “cao thủ” trong cuộc sống này khi còn chưa xác định được rõ mục tiêu vĩ đại của đời mình, đều dùng cái tâm để hoàn thành tốt mọi việc trong khả năng của họ.
Hãy nghĩ rằng, bất cứ ai cũng đều là nhân viên, một người vĩ đại cũng bắt đầu từ việc liên tục phục vụ người khác. Khả năng phục vụ người khác càng lớn, khả năng thành công của người đó càng cao.
Đời người, ai cũng có nhiều kế hoạch, muốn trải nghiệm càng nhiều càng tốt. Trên con đường đó, có thể có những tiếng cười sảng khoái nhưng cũng có cả những giọt nước mắt tủi thẹn, có niềm tin thành công và cũng có cả lời cảnh tỉnh về thất bại. Mỗi trải nghiệm dù thế nào cũng đều đáng quý.
Hãy luôn nhớ rằng:
Nếu bạn muốn vui vẻ, hãy mang niềm vui đến cho người khác trước, rất nhanh thôi, bạn sẽ thấy cuộc sống của mình ngày càng vui tươi.
Sandra Kosmala, Nguyễn Thế Hoàng và Lila |
Tôi đọc được một bài viết trên BBC tiếng Việt tựa đề Vợ Ba Lan buộc xa chồng Việt Nam : Tôi xem mình là người Việt, xin cho tôi về nhà.