08-23-2023
Bài đọc thêm Link bài hát:
1.
Hôm chính thức hòan tất việc tái tân trang “hộ khẩu văn chương” của tôi, hai bố con đã bùi ngùi nhìn nhau. Sau một mùa hè bận rộn líck kích với đủ mọi thứ lỉnh kỉnh của việc “sửa nhà, dọn nhà”, chúng tôi còn một tuần lễ thảnh thơi trước ngày Ý Vy lên đường. Và tất nhiên, chúng tôi không phí phạm chút nào thời gian của một tuần lễ thảnh thơi ấy.
Con gái hiểu rằng, sau tuần lễ này, căn nhà đầy ắp kỷ niệm của 10 năm qua sẽ trở thành “quán trọ”. Con ra đi, con sẽ trở về, nhưng chỉ như người ở trọ. Căn phòng của con vẫn sẽ là của con, nguyên vẹn như ngày con rời nhà lần đầu tiên, nhưng những ngày xưa ấy, con đã biết sẽ không bao giờ trở lại.
Như bao đứa con khác của những người cha, người mẹ, con phải lên đường để bắt đầu cuộc hành trình làm người. Cuộc sống của con đang mở ra trước mặt. Sau lưng con chỉ có kỷ niệm, và tuổi trẻ thì chưa biết trân quý kỷ niệm. Thế nên, con chỉ có một hướng nhìn phía trước.
Như bao người cha của quá khứ, của hiện tại và của tương lai, tôi phải tiễn con lên đường và chúc phúc cho nó. Hãy hòan tất những ước vọng đời mình. Hãy học biết chấp nhận đau khổ, thất bại. Hãy tập cho cứng lòng với những cuộc chia tay. Cuộc chia tay hôm nay chỉ là một bài tập vỡ lòng chuẩn bị cho những cuộc chia tay trong tương lai. Những cuộc chia tay không một ai tránh khỏi. Những cuộc chia tay đứt ruột xé lòng.
Từ những cuộc chia tay, người ta thấy được những gì? Chắc không chỉ là giọt nước mắt lau vội, vòng tay ôm vội vã hay ánh mắt dõi theo cho đến khi người thân yêu đã khuất bóng.
Đêm trước ngày đưa con gái đi học xa, đến giờ ngủ, như thường lệ tôi đưa con vào phòng ngủ. Khi con đã nằm xuống, tôi kéo tấm chăn mỏng mùa hè đắp lên ngực con, cúi hôn lên trán và thì thầm câu chúc quen thuộc của 18 năm nay “good night!”. Trong ánh sáng leo lét của bóng đèn ngủ cuối phòng, tôi đứng đó nhìn giường con, rất lâu. Sau đêm nay, chiếc giường sẽ trống vắng. Cảm giác trong tôi bỗng hụt hẫng, thứ cảm giác tôi chưa từng biết tới bao giờ. Kể từ ngày mai, liệu tôi có chịu đựng được căn nhà này thiếu đi bóng dáng nhỏ nhắn của đứa con gái đầu lòng?
2.
Đêm đó, tôi đọc lại “Câu chuyện dòng sông” của Hermann Hesse qua bản dịch tuyệt vời của Phùng Khánh, Phùng Thăng, quyển sách gối đầu giường của tôi từ những ngày còn cắp sách đến trường.
3.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với tâm trạng bình thản hơn là tôi mong đợi. Gia đình tôi chuẩn bị lên đường cho cuộc hành trình 12 tiếng đồng hồ lái xe. Đường tuy xa nhưng chẳng phải là vô tận. Rồi đây, con đường xuyên bang Wichita-Houston sẽ trở thành quen thuộc. Tôi phải tập cho quen với những đổi thay của đời sống.
Nhưng ở tuổi này mà còn phải tập tành như thế thì thật là tội nghiệp cho vợ chồng già chúng tôi.
T.Vấn
Dạo:
Nóng sao nóng quá thế này,
Nóng khô khốc đất, nóng quay quắt người!
I. Cóc cuối tuần Phú Lang Sa:
La Canicule
La nuit vient d'écarter son voile,
Cédant le ciel au cruel soleil
Qui dévore dès son réveil
Tout, jusqu'à la dernière étoile.
La chaleur engloutit la terre,
La rendant en un géant fourneau.
Les bois fument, et tout point d'eau
Devient une vraie fourmilière.
Les parcs se tournent en déserts,
Où quelques âmes téméraires
Trouvent que les itinéraires
Vers l'au-delà leur sont offerts.
Quelque part, la guerre fait rage,
Portant au peuple un coup fatal.
Dictée par un destin brutal,
Elle entretient son long carnage.
Quoiqu'intense soit la chaleur,
Pour ceux qui n'ont plus de patrie,
Rien n'égale dans cette vie
Le feu qui brûle dans leur cœur.
Trần Văn Lương
Cali, 8/2023
II. Phỏng dịch thơ Việt:
Trời Nóng
Màn đêm dày luống cuống cuốn thật nhanh,
Để nhường khoảng trời xanh cho ánh nhật.
Con quạ lửa vùng trở mình thức giấc,
Trăng sao cùng chịu mất tích mất tung.
Hơi nóng ào đổ xuống tự không trung,
Trái đất biến thành lò nung vĩ đại.
Rừng bốc cháy, và quanh dòng nước chảy,
Hàng vạn người xúm lại tựa kiến bu.
Công viên đà thành sa mạc thâm u,
Những kẻ thích phiêu du tìm gian khổ,
Đâu có biết rằng con đường thiên cổ
Đang sẵn sàng rộng mở đón người sang.
Chiến tranh theo hơi nóng cũng rộn ràng,
Khiến đây đó khăn tang bày la liệt,
Rồi vâng lệnh của mệnh trời cay nghiệt,
Khắp nẻo đường gieo chết chóc đau thương.
Nhưng dẫu cho trời nóng cháy nan đương,
Với kẻ chẳng còn quê hương đất nước,
Cơn nóng đó làm sao mà sánh được
Ngọn lửa sầu hừng hực ở trong tim.
Trần Văn Lương
Cali, 8/2023
III. Phỏng dịch thơ Anh văn: (iambic pentameter)
The Heat Wave
The night has just been lifting its dark shroud,
To give back to the day the firmament.
The sun, awake, becomes quite militant,
Devouring all, and moon and star and cloud.
The scorching heat unleashed its deadly force,
And turned the earth into a sizzling stove.
Woods burn. And thirsty people madly rove
As groups of ants around the water source.
The parks become deserted instantly,
Where daring souls are learning rather late,
The roads for them to meet their early fate
Unluckily are open presently.
Somewhere the deadly war begins to rage,
And is committing countless villainy.
Dictated by some karma tyranny,
It's wreaking havoc on this sad world stage.
No matter how intense this heat may grow,
For those whose country is forever lost,
No fire which, in this life, on them is tossed,
Can match the flame which in their hearts does glow.
Trần Văn Lương
Cali, 8/2023
IV. Phỏng dịch thơ Tây Ban Nha: (endecasílabos)
La Canícula
El velo de la noche está doblado,
Devolviendo la esphera al sol bandido.
Desde el momento en que este ha despertado,
Borra todo, ese astro restante incluido.
Está bañada en el calor la tierra,
Así cambiada en un horno gigante.
Como la fuente de agua nunca cierra,
La gente la frecuenta a todo instante.
Los parques se convierten en desiertos,
Donde incontables almas atrevidas
Se enfrentarán a riesgos casi ciertos,
Porque la ruta al nirvana es sin huidas.
En algunos países es la guerra
Que da a la gente un ataque fatal.
Ella causa destrozos a la tierra,
Obedeciendo a un destino brutal.
Aunque aquella canícula es potente,
Por los que pierden su país amado,
En esta vida, nada es más caliente
Que el pobre corazón del refugiado.
Trần Văn Lương
Cali, 8/2023
V. Phỏng dịch thơ Latin: (dactylic hexameter) (*)
Aestus Unda
Tristia nocturna vela ablata modo sunt,
Cæruleum cœlum ad sævum solem reditum est.
Sol, cum a consueto somno suo surgere cœpit,
Omnia usque ad ultimum sidus deglutiat.
Prorsus terram invadit fluctus barbari æstus,
Eam in fornacem giganteam cito mutans.
Currentes sicut formicarum coloniæ.
Horti nationis in deserta æstuosa facti sunt,
Ubi paucæ animæ fortes temerariæque
Animadvertunt, uno modo vel alio, iam
Eis eternas portas cœli aperiri.
Incipitur bellum funestum alicubi,
Extendens hominibus exitialem ictum.
Ordini inhumani fati temere obediens,
Innumeras miserias et damna creavit.
Utcumque intensa nunc est unda caloris,
Pro illis qui amiserunt patriam miserabiliter,
In hac vita est nulla flamma tam calida quam
Ignis quis quotidie in eorum cordibus ardet.
Trần Văn Lương
Cali, 8/2023
(*) Ghi chú:
Phân nhịp (scan) ra các pieds (dactyl: D, spondee: S)
như sau (pied thứ 5 bao giờ cũng phải là một dactyl):
Trīstĭă| nōctūr|nā vē|lā⁔ā|blā
Cǣrŭlĕ|ūm cœ̄|lum‿ād sǣ|
Sōl, cum‿ā| cōnsuē|tō sōm|nō sŭŏ| sūrgĕrĕ| cœ̄pit, SSSDDS
Ṓmnĭă|⁔ūsquĕ⁔ăd| ūltī|mūm sī|dūs dĕglŭ|tīat. DDSSDS
Prōrsūs| tērram‿īn|vādīt| flūctūs| bārbărĭ|⁔ǣstus,
Ēam‿īn| fōrnā|cēm gī|gāntē|ām cĭtŏ| mūtans. SSSSDS
Sīlvæ‿ār|dēnt. Ād| fōntēs| cōnvĕnĭ|ūnt sĭtĭ|ēntes, SSSDDS
Cūrrēn|tēs sī|cūt fōr|
Hōrtĭ nă|tīŏnĭs| īn dē|sērta‿ǣs|tūŏsă| fācti sunt, DDSSDS
Ūbī| pāucae‿ănĭ|mǣ fōr|tēs
Ānī|mādvēr|tūnt, ū|nō mŏdŏ| vēl ălĭ|ō, iam SSSDDS
Ēīs| ētēr|nās pōr|tās cœ̄|lī⁔
Īncī|pītūr| bēllūm| fūnēs|tūm⁔ălĭ|cūbi, SSSSD
Ēxtēn|dēns hō|mīnī|būs
Ōrdĭni‿ĭn|hūmā|nī fā|
Īnnŭmĕ|rās mī|sērī|ās
Ūtcūm|quē⁔īn|tēnsā| nūnc ēst| ūndă că|lōris, SSSSDS
Pro‿īllīs| qui‿āmĭsĕ|rūnt pătrĭ|ā
Īn hāc| vītāst| nūllā| flāmmā| tām călĭ|dā quam SSSSDS
Īgnīs| quīs quŏtĭ|dīe‿ĭn ĕ|ō
VI. Phỏng dịch thơ Hán:
熱 浪
夜 簾 已 捲 開,
天 上 惡 陽 來.
它 一 時 剛 醒,
晨 星 踖 死 涯.
熱 浪 入 城 都,
茫 茫 一 火 爐.
凡 途 邊 有 水,
人 若 蟻 支 吾.
公 園 變 廢 田,
幾 好 漢 依 然
大 膽 掮 危 險,
悲 傷 見 九 泉.
遠 方 起 戰 征,
塗 炭 蓋 生 靈.
命 已 經 排 布,
民 艱 苦 不 停.
那 熱 浪 雖 長,
對 人 沒 故 鄉,
不 能 如 這 火
日 夜 灼 肝 腸.
陳 文 良
Âm Hán Việt:
Nhiệt Lãng
Dạ liêm dĩ quyển khai,
Thiên thượng ác dương lai.
Tha nhất thời cương tỉnh,
Thần tinh tích tử nhai.
Nhiệt lãng nhập thành đô,
Mang mang nhất hỏa lô,
Phàm đồ biên hữu thủy,
Nhân nhược nghĩ chi ngô.
Công viên biến phế điền,
Kỷ hảo hán y nhiên
Đại đảm kiên nguy hiểm,
Bi thương kiến cửu tuyền.
Viễn phương khởi chiến chinh,
Đồ thán cái sinh linh,
Mệnh dĩ kinh bài bố,
Dân gian khổ bất đình.
Na nhiệt lãng tuy trường,
Đối nhân một cố hương,
Bất năng như giá hỏa
Nhật dạ chước can trường.
Trần Văn Lương
Cali, 8/2023
Nghĩa:
Làn Sóng Nóng
Màn đêm đã cuốn lại,
Trên không, mặt trời dữ đến.
Từ lúc nó tỉnh giấc,
Sao mai đạp lên bờ cõi chết.
Làn sóng nóng vào thành phố,
Mênh mông một lò lửa.
Hễ bên đường mà có nước,
Người (đông) như kiến lo cầm cự.
Công viên biến thành ruộng hoang,
Ít chàng hảo hán cứ như cũ
Can đảm gánh nguy hiểm,
(Phải) đau buồn thấy chín suối.
Phương xa nổi chiến tranh,
Tro than phủ đầy trăm họ.
Định mệnh đã xếp đặt,
Nỗi khổ của người dân không ngưng .
Làn sóng nóng đó tuy dài,
(Nhưng) với người không (còn) có quê cũ,
(Nó) không thể bằng ngọn lửa này đây
(Đang) ngày đêm đốt cháy ruột gan.