7/12/22

Chuyện Sài gòn xưa.


Danh Nguyễn
(Diễn Đàn QGHC Úc châu)

Thuở ấy hầu hết phụ nữ ở miền Nam thường được mệnh danh là “Nội trợ”. Riêng ba má tôi có tới mười hai đứa con, vì vậy má tôi xin vào Sở vệ sinh để làm việc “hốt rác”. Do đó má tôi cũng là công chức.

Tuy là quét đường nhưng má tôi hài lòng vì được lãnh cả lương con. Má tôi cũng có đôi ba “chữ nghĩa” nên khi các năm có bầu cữ, má tôi lại được đặc cách “gác thùng phiếu”, có lãnh tiền để mua thêm sữa cho con v.v.

Buổi chiều hôm đó gia đình quây quần bên mâm cơm thì má tôi đưa cho ba tôi xem trát đòi hầu tòa, vì trong lúc de xe rác bất cẩn, đã cán lên xe Honđa của một viên đại úy cảnh sát, làm ngã xe và đè gẫy chân anh ấy. Buổi cơm chiều đó cả nhà tôi buồn rượi và lo âu, ăn không thấy ngon.

Mấy tuần sau, vào ngày má tôi nghỉ làm để đi hầu toà. Khi về đến nhà má tôi cười tươi rồi giục chị tôi dọn cơm ra ăn, trước buổi cơm má tôi nói:
Quan tòa xử má không có tội gì hết!.
Bà nói tiếp:
Ổng toà nói với anh cảnh sát: anh là sỉ quan cảnh sát là công chức, bà H đây cũng là công chức. Bà ấy thì đang thi hành công vụ, anh thì đang nghỉ phép. Xe của bà ấy do nhà nước cấp không đủ phương tiện an toàn, không máy móc, không kính chiếu hậu, vì thế bà H không có tội và không phải bồi thường thuốc men cho anh, anh phải tự lo.

Cả nhà tôi mừng rỡ, vỡ òa. Má tôi nói tiếp: Sau phiên xử, anh đại úy cảnh sát chân đang bó bột, chống nạng tới nắm tay má nói: “Con xin lỗi dì H, con không muốn làm khó dì, con cần phiên tòa này để không phải ra tòa án binh vì tội “hủy hoại thân thể”.

Nghĩ lại thật đáng phục cho công chức ngày xưa, từ quan toà đến viên đại úy cảnh sát: công tâm, rạch ròi và nhân bản…

7/11/22

Tiễn Bạn

(Bùi ngùi đưa tiễn Phạm Mạnh Tiến,
người bạn quen biết nhau từ một thuở
xa xưa ở Viện Đại Học Dalat)

Được tin dữ từ bạn thân cho biết
Tiến ra đi, chợt khôn xiết bàng hoàng,
Vừa đau buồn vừa hụt hẫng hoang mang,
Sao lại mất dễ dàng như thế được.

Tiến ơi Tiến, sao đành tâm đi trước,
Bạn xưa giờ chẳng còn được bao nhiêu,
Phía bên kia, nay càng lúc càng nhiều,
Bên này với chợ chiều so chẳng khác.

Nhớ thuở trước dưới mái trường Đà lạt,
Cùng sách đèn nên quen mặt biết tên.
Tốt nghiệp xong, mỗi đứa lạc mỗi miền,
May mắn lại gần nhau trên đất lạ.

Dù kiếm sống tháng năm dài vất vả,
Nghe gọi đàn, vội tong tả tìm nhau,
Đứa dẫn đầu, đứa lục tục theo sau,
Để cùng tạm quên nỗi sầu xa xứ.

Hoặc chia sẻ khó khăn đời lữ thứ,
Hoặc ồn ào nhắc lại thuở đầu xanh,
Hoặc giúp nhau lo văn nghệ tập tành,
Hoặc lẩm cẩm học hành thêm chữ Hán.

Chỗ làm việc may không xa hàng quán,
Nên thường hay rủ bạn đến ăn trưa,
Cùng lăng nhăng vớ vẩn chuyện nắng mưa,
Hay xới mảnh đời xưa hâm nóng lại.

Thầm mong mỏi sẽ thế này mãi mãi,
Để còn hoài được đi lại vui chơi,
Nhưng than ôi, người tính chẳng bằng trời,
Định mệnh đó vẫn muôn đời rắc rối.

Một ngày cuối tháng Năm đang rảnh rỗi
Thì bỗng dưng được Tiến gọi đến nhà,
Để cùng nhau tán gẫu chuyện gần xa,
Nào ai biết đây chính là lần cuối!

Hôm sau lúc trời chưa xua bóng tối,
Nhận điện thư Tiến gởi, dạ bồi hồi.
Có lẽ nào bức tranh Tiến vẽ tôi, (1)
Là kỷ niệm Tiến cuối đời để lại?

x

x x

Con cái Tiến đều công thành danh toại,
Tiến ra đi, bớt lo ngại ít nhiều.
Chỉ còn người Tiến trọn kiếp thương yêu,
Phải gánh chịu cảnh xế chiều cô quạnh,

Sẽ dai dẳng những tháng ngày đơn lạnh,
Với tuổi trời, ắt lúc mạnh lúc đau,
Chẳng còn người để hủ hỉ cùng nhau,
Nhìn cảnh cũ nỗi sầu càng thê thiết.

Những bạn bè quen biết,
Chợt nhận ra, phút từ biệt xót xa,
Sẽ không còn, dù thương nhớ thiết tha,
Gặp lại đứa bạn tài hoa đã khuất.

Nhớ giọng nói, tiếng cười cùng ánh mắt,
Nhớ dáng đi, nhớ khuôn mặt hiền từ,
Nhớ tiếng kèn, nhớ "Một Thoáng Suy Tư", (2)
Nhớ nét vẽ, nhớ dòng thơ lãng mạn.

x

x x

Nhìn di ảnh cùng khăn tang ảm đạm,
Thêm đau lòng bè bạn đến đưa chân.
Biết làm sao nói trong chỉ một lần
Mà gói trọn hết ân tình xưa cũ.

Kẻ thanh thản, nợ trần nay đã giũ,
Người âu sầu héo rũ, lệ mềm tay.
Chẳng tìm đâu lại được những tháng ngày,
Vui họp mặt cùng say sưa cười nói.

Cuộc sinh tử, làm người ai tránh khỏi,
Nhưng chỉ hiềm Tiến quá vội Tiến ơi,
Cuộc đời vừa đến lúc được thảnh thơi,
Sao lặng lẽ về trời qua ngõ tắt?

Lòng muốn nghĩ Tiến vẫn còn chưa mất,
Chỉ nhất thời tạm vắng mặt mà thôi.
Nhưng khi bình tâm lại, bỗng than ôi,
Tiến thật đã bỏ nơi này vĩnh viễn.

Cánh buồm đà tách bến,
Ngậm ngùi vĩnh biệt Tiến từ đây.

Trần Văn Lương
Cali, 7/2022



Ghi chú:

(1) Rạng 30/5 (mấy tiếng sau khi họp mặt ở nhà Tiến),
chúng tôi nhận được bức họa mà Tiến viết là vừa "vẽ bạn xưa"
xong kèm theo mấy dòng ghi phía dưới:

"Tìm trong nét vẽ bạn xưa,
Thiên thu vóc dáng thì nhân hỏi người?"


pmt










(2) "Một Thoáng Suy Tư" là một tiết mục đặc biệt Tiến

dựng lên để chia sẻ những cảm nghĩ cùng ưu tư của mình với

mọi người trong các diễn đàn Thụ Nhân nhiều năm về trước.

7/10/22

Truyện ngắn 'Người Tù và Người Vô Gia Cư' của tác giả Trần Mộng Tú

NGƯỜI TÙ VÀ NGƯỜI VÔ GIA CƯ


Trần Mộng Tú

Ở góc ngã ba con phố có một người vô gia cư, loay hoay với cái bị quần áo hoài không biết để chỗ nào dưới cái gốc cây anh đang ngồi. Cái cây này to lắm tuy ở ngã ba nhưng nó lại thụt vào gần sát một bức tường nên anh nghĩ mình có thể ngủ lại đây mà không làm phiền ai.

Cả thế giới đang ẩn trốn trong nhà vì nạn dịch Coronavirus, chắc chẳng ai nỡ tới đây mà đuổi anh. Anh đặt cái bị sát tường rồi ngồi ngay lên trên cho chắc ăn, khoanh tay lại, ngả đầu vào tường, nhắm mắt lim dim tìm giấc ngủ.

Trời cũng bắt đầu vào tối, anh cũng vừa bắt đầu ngủ thì thấy như có ai dựa và người mình, làm anh tỉnh hẳn. Đúng là một người đàn ông khác cũng có một cái bị nhỏ đang ngồi dựa lưng vào tường nhưng quá gần vào anh.

Anh xích ra một chút thì cái thân hình đó lại ngã thêm lên mình anh một chút. Anh tỉnh hẳn ngủ nhìn vào cái người đang ngã vào mình. Trong nhá nhem của tranh tối, tranh sáng, ánh đèn từ cây cột đèn bên kia đường chiếu sang, anh cũng nhận ra đó là một người đàn ông trẻ, trẻ hơn anh nhiều. Anh ta khoảng dưới 30 tuổi thôi. Anh lay lay người khách lạ gọi.

– Này anh, sao anh dựa vào tôi thế này?
Người khách tỉnh dậy, ngỡ ngàng nhưng lễ phép
– Xin lỗi ông tôi mệt quá, thấy có chỗ ngả mình được nên ghé vào.

Chưa đợi người đàn ông hỏi thêm anh thật thà nói:
– Tôi vừa được nhà tù thả ra sáng nay, nhưng đi lang thang nguyên ngày vừa đói vừa mệt, thấy có gốc cây và bức tường dựa người được nên tôi ghé vào. Mệt quá mới ngã lên ông.

Người đàn ông vô gia cư ái ngại hỏi.

– Được thả tù ra sao anh không về nhà?
– Tôi đâu có nhà mà về.

Anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: Trước tôi ở với anh và chị dâu. Khi tôi vào tù được một năm thì họ dọn đi tiểu bang khác không liên lạc với tôi nữa. Nhà nước mới thả tôi ra vì dịch Coronavirus đã vào tới nhà tù, nhân viên nhà tù đã nhiễm bệnh. Chúng tôi được thả vì chúng tôi không phải những tù nhân nguy hiểm, hạn tù của chúng tôi cũng dưới 5 năm.

Người đàn ông vô gia cư im lặng, ông thấy đời mình đã khổ mà đời người trẻ này cũng không có vui gì, ông không muốn hỏi tại sao anh bị nhốt vào tù. Ông cũng không muốn kể tại sao ông thành vô gia cư. Ông nghĩ ông Trời đã viết sẵn cho mỗi người một kịch bản (Scenario) rồi. Người nào không thoát ra được thì phải đóng hết vở kịch đời người thôi. Ông ngồi xích vào người tù mới tự do này hơn chút nữa cho anh ta dựa hẳn vào ông. Ông thò tay vào cái bị sau lưng moi ra nửa cái bánh hamburger còn lại trưa nay đưa cho người bạn mới.

– Anh ăn đi.

Người đàn ông trẻ cầm miếng bánh rất tự nhiên, ăn một cách ngon lành.

– Cám ơn ông nhiều lắm.

Anh ta nói xong cầm cái bị quần áo của mình lùi xa một khoảng cách giữa hai người, cái khoảng cách có thể một người thứ ba ngồi vào giữa.

Người đàn ông vô gia cư ngạc nhiên hỏi.

– Anh sợ lây nhiễm Coronavirus hay sao mà tự nhiên ngồi xa tôi vậy.

Người thanh niên lắc đầu nói khẽ:
– Tôi muốn để một chỗ trống giữa tôi và ông cho Thượng Đế ngồi vào.

Gió thổi xào xạc những chiếc lá bay bay trên đường, bóng tối nhẹ nhàng phủ xuống, con phố chìm hẳn vào đêm.

Trên bầu trời thấp thoáng những vì sao.

tmt

Mùa Covid.19. Tháng 4/2020

7/8/22

Gánh hàng hoa - Khái Hưng & Nhất Linh


 


Cảm đề tranh "Gánh hàng hoa"

Một Gánh Hàng Hoa giữa chợ đời,
Lòng héo nhưng phải giữ hoa tươi.
Bởi hoa  nuôi sống  thời  cơ cực...
Thắm tình phu phụ đẹp rạng ngời.

HS Phan


Nghe đọc truyện: 

GÁNH HÀNG HOA - Trọn bộ - Khái Hưng & Nhất Linh - Mc Ngọc Trầm


7/7/22

Giọt lệ cho người

Hung tin chợt đến buồn ray rứt
Giọt lệ trong tim nhỏ cho người
Những tưởng qua rồi cơn bĩ cực
Nụ cười tươi lại trong thới lai

Tơ vương nhè nhẹ nhưng vẫn mãi
Thà người còn đó ta thấy vui
Bây chừ tơ không còn nơi tựa
Chơi vơi bất định luống ngậm ngùi

Ta tiễn người đi nhưng nào hết
Ánh mắt nụ cười mãi không phai
Thôi thế người về nơi tịch diệt
Tan hợp rồi đây sẽ có ngày

Võ Thành Xuân


(Viết thay một bạn hiền)