(Bùi ngùi đưa tiễn Phạm Mạnh Tiến,
người bạn quen biết nhau từ một thuở
xa xưa ở Viện Đại Học Dalat)Được tin dữ từ bạn thân cho biết
Tiến ra đi, chợt khôn xiết bàng hoàng,
Vừa đau buồn vừa hụt hẫng hoang mang,
Sao lại mất dễ dàng như thế được.
Tiến ơi Tiến, sao đành tâm đi trước,
Bạn xưa giờ chẳng còn được bao nhiêu,
Phía bên kia, nay càng lúc càng nhiều,
Bên này với chợ chiều so chẳng khác.
Nhớ thuở trước dưới mái trường Đà lạt,
Cùng sách đèn nên quen mặt biết tên.
Tốt nghiệp xong, mỗi đứa lạc mỗi miền,
May mắn lại gần nhau trên đất lạ.
Dù kiếm sống tháng năm dài vất vả,
Nghe gọi đàn, vội tong tả tìm nhau,
Đứa dẫn đầu, đứa lục tục theo sau,
Để cùng tạm quên nỗi sầu xa xứ.
Hoặc chia sẻ khó khăn đời lữ thứ,
Hoặc ồn ào nhắc lại thuở đầu xanh,
Hoặc giúp nhau lo văn nghệ tập tành,
Hoặc lẩm cẩm học hành thêm chữ Hán.
Chỗ làm việc may không xa hàng quán,
Nên thường hay rủ bạn đến ăn trưa,
Cùng lăng nhăng vớ vẩn chuyện nắng mưa,
Hay xới mảnh đời xưa hâm nóng lại.
Thầm mong mỏi sẽ thế này mãi mãi,
Để còn hoài được đi lại vui chơi,
Nhưng than ôi, người tính chẳng bằng trời,
Định mệnh đó vẫn muôn đời rắc rối.
Một ngày cuối tháng Năm đang rảnh rỗi
Thì bỗng dưng được Tiến gọi đến nhà,
Để cùng nhau tán gẫu chuyện gần xa,
Nào ai biết đây chính là lần cuối!
Hôm sau lúc trời chưa xua bóng tối,
Nhận điện thư Tiến gởi, dạ bồi hồi.
Có lẽ nào bức tranh Tiến vẽ tôi, (1)
Là kỷ niệm Tiến cuối đời để lại?
x
x x
Con cái Tiến đều công thành danh toại,
Tiến ra đi, bớt lo ngại ít nhiều.
Chỉ còn người Tiến trọn kiếp thương yêu,
Phải gánh chịu cảnh xế chiều cô quạnh,
Sẽ dai dẳng những tháng ngày đơn lạnh,
Với tuổi trời, ắt lúc mạnh lúc đau,
Chẳng còn người để hủ hỉ cùng nhau,
Nhìn cảnh cũ nỗi sầu càng thê thiết.
Những bạn bè quen biết,
Chợt nhận ra, phút từ biệt xót xa,
Sẽ không còn, dù thương nhớ thiết tha,
Gặp lại đứa bạn tài hoa đã khuất.
Nhớ giọng nói, tiếng cười cùng ánh mắt,
Nhớ dáng đi, nhớ khuôn mặt hiền từ,
Nhớ tiếng kèn, nhớ "Một Thoáng Suy Tư", (2)
Nhớ nét vẽ, nhớ dòng thơ lãng mạn.
x
x x
Nhìn di ảnh cùng khăn tang ảm đạm,
Thêm đau lòng bè bạn đến đưa chân.
Biết làm sao nói trong chỉ một lần
Mà gói trọn hết ân tình xưa cũ.
Kẻ thanh thản, nợ trần nay đã giũ,
Người âu sầu héo rũ, lệ mềm tay.
Chẳng tìm đâu lại được những tháng ngày,
Vui họp mặt cùng say sưa cười nói.
Cuộc sinh tử, làm người ai tránh khỏi,
Nhưng chỉ hiềm Tiến quá vội Tiến ơi,
Cuộc đời vừa đến lúc được thảnh thơi,
Sao lặng lẽ về trời qua ngõ tắt?
Lòng muốn nghĩ Tiến vẫn còn chưa mất,
Chỉ nhất thời tạm vắng mặt mà thôi.
Nhưng khi bình tâm lại, bỗng than ôi,
Tiến thật đã bỏ nơi này vĩnh viễn.
Cánh buồm đà tách bến,
Ngậm ngùi vĩnh biệt Tiến từ đây.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
Ghi chú:
(1) Rạng 30/5 (mấy tiếng sau khi họp mặt ở nhà Tiến),
chúng tôi nhận được bức họa mà Tiến viết là vừa "vẽ bạn xưa"
xong kèm theo mấy dòng ghi phía dưới:
"Tìm trong nét vẽ bạn xưa,
Thiên thu vóc dáng thì nhân hỏi người?"
pmt
(2) "Một Thoáng Suy Tư" là một tiết mục đặc biệt Tiến
dựng lên để chia sẻ những cảm nghĩ cùng ưu tư của mình với
mọi người trong các diễn đàn Thụ Nhân nhiều năm về trước.