Chúc mừng năm mới, xin chúc các bạn sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, mọi việc an lành.
Đầu năm xin chia sẻ một câu chuyện nhỏ _ "Thần Thông", mong các bạn thích.
Thần Thông
Trước ngày Tết Tây, tôi trực tại hội từ thiện "Tzu Chi" trong thương xá Hoàn Cầu Milpitas. Một hôm, một người bạn đến thăm, tôi pha bình trà, chúng tôi ngồi đối diện vừa uống trà vừa trò chuyện vui vẻ. Hàn huyên một hồi, bỗng người bạn hỏi tôi: "anh tụng kinh chay tịnh bao nhiêu năm rồi, có ngộ được cảnh giới thần thông gì chưa?"
Câu hỏi đột ngột khiến tôi ngẩn người trong giây lát, rồi tôi nói: "tôi không có công phu hay công lực gì cả, tôi cũng chẳng nghĩ đến cảnh giới thần thông huyền nhiệm."
Người bạn tò mò tiếp: "thế thì anh tụng kinh chay trường được gì ?"
Tôi trả lời: "chay tịnh là nuôi dưỡng lòng từ bi, tụng kinh là giữ tâm thanh tịnh."
"Chỉ có vậy sao ?" bạn tôi hỏi.
Tôi châm trà trầm ngâm một hồi, chậm rãi trả lời: "Thật tình mà nói, tôi có 3 thứ thần thông để tôi kể anh nghe."
"Là cái gì ?" bạn tôi sốt ruột.
Tôi nói: "Từ bấy lâu nay, mỗi bữa cơm tôi đều ăn ngon; mỗi tối tôi được ngủ yên; và ngày qua ngày, tôi sống vui vẻ."
Bạn tôi nghe xong, cúi đầu im lặng, có vẻ thất vọng, nhấp tiếp vài ngụm trà, rồi giã từ ra về. Không biết người bạn nghĩ sao về thần thông của tôi, câu trả lời của tôi có thỏa mãn về vấn đề thần thông mà ông bạn nghĩ hay không?
Sinh trưởng tại Việt Nam, từ nhỏ cha mẹ và thầy giáo thường dạy rằng: "Phải trân quý cơm gạo, hạt gạo là công sức của người nông dân, dầm mưa dãi nắng, qua bao tháng ngày khổ nhọc mới có được hạt gạo, hạt gạo là hạt ngọc của trời ân ban." về sau, Việt Nam đổi chủ, nhà nước thi hành chế độ tem phiếu, cuộc sống trở nên khó khăn. Lúc chúng tôi vượt biên, trên tàu lương thực rất khan hiếm, phải chịu đói khát ngày đêm. Trải qua bao nhiêu gian nan khổ cực, mới thấy hột cơm hạt gạo là quý đến độ nào. Tôi thường nghĩ rằng, có cơm ăn thì quý rồi, nếu được ăn no thì quý hơn. Bởi thế, trong suốt cuộc sống, tôi không bao giờ kén ăn, chỉ khen ngon và không dám chê dở, có người mời tôi cao lương mỹ vị, tôi cũng vui vẻ tiếp nhận. Lúc bình thường, một bát cháo, một gói mì, hai lát đậu hủ, tôi vẫn an nhiên tự tại, dù vui hay không, tôi cũng dùng tâm thưởng thức mọi bữa cơm, cảm ơn sự ân ban của bề trên và ghi ơn các giới nông công thương đã tạo tất cả điều kiện để cho tôi được no ấm và sinh sống.
Mỗi bữa cơm đều ăn ngon, vốn dĩ không đơn giản, mỗi tối đều ngủ yên thì càng không đơn giản.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Miền Nam Việt Nam mất. Từ xưa đến nay, bình dân bá tánh luôn luôn là kẻ hy sinh giữa sự tranh giành quyền lợi. Chế độ mới quốc hữu hóa mọi ngành nghệ, ngoài việc thay đổi tiền tệ tại miền nam Việt Nam, dân chúng không được giữ vàng bạc ngoại tệ trong nhà, gia đình tôi có một số vàng lá quý kim, vì vậy phải giấu đút chỗ này chỗ nọ, cả nhà ngày đêm phập phồng lo sợ, không sao yên giấc.
Giữa tháng 10 năm 1978, tôi vượt biên tìm tự do, gần 2,500 người chen chúc trên một chiếc tàu chở hàng cũ kỹ khoảng 6,000 thước vuông, người chật như nêm, bình thường ngồi còn phải co chân, chứ làm sao được nằm thẳng lưng. Ngoài ra, còn tiếng người lao xao chíu chít bên tai không ngừng. Trong hoàn cảnh xôn xao bất an như vậy, nhiều đêm tôi không thể chợp mắt, đứng trên boong tàu bâng khuâng nhìn biển trời mênh mông.
Những chuỗi ngày khó khăn tập cho tôi biết sự cảm ơn và tri túc, nếp sống vất vả tha hương tại xứ người không phải là khổ; Cuộc sống đạm bạc đơn giản cũng không phải là nghèo. Từ ngày di trú trên đất Mỹ, cuộc sống tuy rằng không được đầy đủ như xưa, nhưng tôi an hưởng bầu không khí tự do thoải mái, không còn nỗi lo sợ; có mái nhà che mưa núp gió, tuy nhỏ nhưng ấm cúng, không còn nhìn biển trời bơ vơ hoang mang.Bởi vì tri túc, đến đâu tôi cũng an nhiên tự tại. Hiện tại, dù được nằm trên giường cao nệm ấm, hay với giường gối đơn sơ nho nhỏ, hằng ngày tôi vẫn dễ dàng đi vào giấc ngủ êm đềm.
Cuối cùng mỗi ngày đều sống vui chắc hẳn cũng không phải là điều đơn giản.
Năm 1993 là lúc sa sút nhất trong cuộc đời của tôi, trước hết cuộc hôn nhân duy trì được 18 năm duyên tận chia tay, kế đó cha già giã từ cõi đời. Mất cả hiếu lẫn tình, tôi cảm thấy bàng hoàng xót xa, rồi ngã lòng thất chí với mọi sự việc, tưởng chừng mình đã bị quên lãng bởi thế nhân. Về sau, nhờ tình cờ đọc được một câu chuyện về người thật việc thật tại Đài Loan, câu chuyện này khiến tôi bừng tỉnh trong cơn mê.
"Hạnh Phúc Trong Ngõ Tối Cuộc Đời"
Tiêu Kiến Hoa sinh tại huyện Vân Lâm Đài Bắc, thuở nhỏ được nuôi dưỡng tại viện mồ côi, mãi đến khi được đi học mới biết là con người còn có cha mẹ; con người cần có một mái ấm gia đình. Vừa tốt nghiệp trung học thì bắt đầu cuộc sống tự túc vừa làm vừa học _ bỏ báo, rửa chén, làm thợ phụ tại tiệm sửa xe..... ban ngày vất vả làm việc, ban đêm chăm chỉ học hành, bỏ công đèn sách trong 15 năm, khi tốt nghiệp đại học thì đã 36 tuổi, ông đậu thủ khoa trong lớp. Khi bắt đầu bước vào đời để thực hiện cuộc sống lý tưởng của mình, thì oái oăm thay, ông lại mắc phải căn bệnh hiểm nghèo "tai biến thần kinh tủy sống" còn được gọi là "người đông lạnh theo thời gian". Bác sĩ cho biết bệnh nhân sẽ mất sức dần dần, không có cách chữa trị, thời gian sống còn khoảng 3 năm. Tin bất hạnh này làm tan vỡ tất cả hy vọng. Tiêu Kiến Hoa bỏ mặc cuộc sống vì đời đã không còn ý nghĩa. Sau một thời gian thất chí, anh chợt thức tỉnh: "cuộc đời vô thường, đương đầu với sự điêu tàn, tôi phải can đảm đứng dậy." Suốt 3 năm giằng co với tử thần, anh thản nhiên với sống chết, chia sẻ khắp nơi câu chuyện của mình, với hơn 500 buổi thuyết trình, bao nhiêu người đã cảm động với số phận thảm thương và tinh thần bất khuất của anh _ một chiến sĩ dũng mãnh không bao giờ cúi đầu trước nghịch cảnh định mệnh.
Tôi xúc động vô cùng khi đọc câu chuyện này, suy nghĩ rất lâu và cảm thấy hổ thẹn, một người bất hạnh và tàn tật như thế vẫn có thể sống can đảm như vậy, mình có sức khỏe đầy đủ tại sao lại không vui và ngã lòng chỉ vì một vài trở ngại trong đời. Càng nghĩ càng cảm thấy mình bạc nhược quá đáng và không biết tri túc.
Câu chuyện của Tiêu Kiến Hoa dạy tôi rất nhiều bài học quý giá trong cuộc sống _ lạc quan, can đảm, kiên trì và buông bỏ.
Thực vậy, đời người vốn dĩ không hoàn mỹ, mười việc thì hết tám, chín phần không vừa ý.
Ghi nhớ tới câu chuyện của người bạn chưa từng gặp mặt nhưng với một sức sống rực lửa và ý chí kiên cường bất khuất, cho tôi ý thức được ý nghĩa của cuộc sống, mãi mãi về sau, tôi nguyện luôn luôn sống vui sống thiện và mang lòng chân thành để cảm ơn thế giới, bao dung người khác và trân quý nhân duyên.
Trên đây là thần thông của tôi: mỗi bữa cơm đều ăn ngon, mỗi tối đều ngủ yên, mỗi ngày đều sống vui, kể cho bạn bè nghe, một số người sẽ ôm bụng cười rầm; một số người ngoảnh mặt bỏ đi; chỉ có người hữu duyên mới hiểu ý gật đầu.
Trong cuộc sống hằng ngày, nếu chúng ta để ý quan sát, sẽ thấy có rất nhiều hiện tượng kỳ diệu: chim bay, hoa nở, cá bơi lội, ong xây tổ, nhện giăng tơ kết lưới, nước nguồn tuôn chảy không ngừng, nhạn bay xa ngàn dặm không lạc hướng..... Xin cho biết, chuyện nào không phải thần thông?
Điều đáng tiếc là, thần thông của người đời là theo đuổi những ý niệm cao siêu viển vông, trong khi đó, những của báu trong bản năng của chúng ta đã bị lãng quên, phai tàn theo tháng ngày.....
Trường
01-05-2021