10/20/20

NGƯỜI EM TRONG( ác )MỘNG

NGƯỜI EM TRONG( ác )MỘNG 

Tự thán : Đời người xuân bất tái lai,
Còn Em Cô-Vít tái hoài chẳng đi !


Em thăm dương thế tiết đầu xuân,
Tưởng chỉ rong chơi một vài tuần,
Nào ngờ ở mãi không từ biệt,
Khiến cho nhân loại sợ bứt gân !

Em là em gái gốc Trung Hoa,
Hình giống vương miện Corona.
Sau được đổi danh thành Cô -Vít,
Xuân xanh mười chín đẹp mặn mà.

Tính em cởi mở dễ kết thân,
Ai mà gặp gỡ chỉ một lần,
Về nhớ hụt hơi không thở nổi,
Dù là tuổi trẻ hoặc gìa gân.

Em luôn thân thiện chẳng biết chê,
Lớn bé, nam nữ, kể cả “gay”,
Ai không mang mạng em đều kiss,
Để rồi khắc khoải “ qua cơn mê”

Trần thế em nay lạc lối về,
Á, Âu, Mỹ, Úc với châu Phi.
Lê la chỗ mới nhiều khi chán,
Tìm lại “Con đường xưa em đi”

Chốn xưa lưu luyến nhất Paris,
“Suốt đời mùa đông làm chia ly”…
Nay giữa mùa thu em trở lại,
Lang thang để kiếm người tình si ?

Thế gian sắp có thuốc chủng xài,
Chút nước long lỏng đựng trong chai,
Là thứ đại kỵ tiêu Cô- Vít ?
Nó mà xuất hiện Vít bái bai !

Vắc xin đuổi dịch hết ở lì,
Lụi cho vài phát sẽ phải đi
“Mong một lần cuối,một lần cuối,
Vẫy tay, vẫy tay, chào Cô – Vy”.

HÀN SĨ PHAN

10/19/20

Adele - Họa mi đứng trước gương

 

Ca sĩ Anh Adele tại giải Grammy lần thứ 59. Ảnh chụp ngày 12/02/2017 tại Staples Center, Los Angeles, Mỹ. © AP - Jordan

Vẫn là chất giọng đẹp ấy nhưng diện mạo mới của Họa mi nước Anh, Adele hoàn toàn gây sốc cho khán giả trên mạng xã hội Instagram trong năm 2020. Sau khi chia tay người bạn đời Simon, Adele liên tiếp giảm cân, ăn mặc gây tranh cãi đến mức khó có thể nhận ra.

Với thế giới giải trí, giọng hát xuất sắc chưa đủ mà phải kèm theo câu chuyện ngoại hình. Điều này khiến chúng ta liên tưởng tới hình ảnh chú họa mi đang đứng trước rừng gương phản chiếu.


Nghe phần âm thanh



Lòng mẹ

Quê mẹ tôi ở Trung Bộ. Nhà người - tôi không làm thơ đâu - ở bên kia một dòng sông nhỏ, êm kín với hai bờ lau xanh. Chính ở nơi này, lúc người mới mười lăm tuổi, thì một tình duyên đẹp đẽ gây nên sự gặp gỡ giữa hai người xa lạ. Mẹ tôi thường thuật lại cho tôi nghe cuộc nhân duyên ngày trước, thuật lại bằng một giọng rất thờ ơ, hình như cho sự kết hôn với ba tôi là một điều không đáng nói. Tôi lọt lòng năm mẹ tôi đã ngót bốn mươi tuổi, thế nghĩa là khi tôi biết tò mò hỏi đến chuyện tâm tình của người, thì người đã già. Câu hỏi luôn luôn của tôi là:

- Hả mẹ, mẹ lấy ba có xe ô tô đi đưa dâu không mẹ?

Mẹ tôi cười, một cái cười chua chát cực điểm:

- Có con ạ. Mẹ lấy ba con có những ba mươi chiếc ô tô kia!

Tuy nhỏ, tôi hiểu ngay đó là một lời than kín. Thực ra, mẹ tôi lấy chồng trong một hoàn cảnh túng thiếu hết sức. Ba tôi hồi ấy còn nghèo, như phần nhiều những người bạn cùng nước mới sang đây.

Bài thơ “Paris có gì lạ không em?” – Nguyên Sa

WESTMINSTER (NV) – Mười chín năm qua, từ ngày nhà thơ Nguyên Sa qua đời (18 Tháng Tư 1998), những đóa cúc vàng trên mộ ông trong nghĩa trang ở thành phố Westminster vẫn vàng rực, nhờ sự chăm sóc ân cần từ người vợ thủy chung.

Bà Nguyên Sa, Trịnh Thúy Nga, bên mộ chồng. (Hình: Vũ Đình Trọng/Người Việt)

Vợ nhà thơ Nguyên Sa, bà Trịnh Thúy Nga, người đi vào cõi thơ Nguyên Sa với những câu mở đầu “tếu táo”: “Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm/Như con mèo ngái ngủ trên tay anh /Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình /Ðể anh giận sao chả là nước biển!…”

Trên đời, chắc chỉ có mình ông, nhà thơ Nguyên Sa, viết thư thông báo đám cưới của mình bằng thơ. Cũng chẳng có ai đặt tựa cho bài thơ báo hỷ “cộc lốc” như ông – chỉ vỏn vẹn một chữ “Nga,” tên người con gái ông lấy làm vợ.

Thế mà người ta nhớ! Có ai mà không nhớ thơ tình Nguyên Sa!

Và bà Nguyên Sa-Trịnh Thúy Nga, luôn nhớ một câu chuyện chẳng thể nào cũ.

“Năm 1952, sau khi hồi cư về Hà Nội, tôi được gia đình cho sang Pháp du học cùng với người anh họ. Ông Lan (tên nhà thơ Nguyên Sa: Trần Bích Lan) qua trước hai năm. Ông thân sinh của ông ấy buôn bán lớn, sợ Việt Cộng làm phiền nên cho ba người con lớn sang Pháp du học. Tôi quen em gái ông ấy ở Paris, tình cờ đến nhà chơi nên quen ông.”

10/18/20

THU NAY CÓ PHẢI THU NĂM CŨ



THU NAY CÓ PHẢI THU NĂM CŨ

Thu nay có phải thu năm trước ?
Vẫn lá phong xanh đổi sắc vàng
Mây trắng vẫn muôn đời phiêu lãng
Sao nghe lòng có tiếng thở than ?!

Một góc trời không còn xanh nữa !
Đâu đây lửa khói với tro tàn
Nhân loại buồn vui - hai con mắt !
Mong chờ đông hết - Đến xuân sang...

Thu nay có phải thu năm cũ ?
Bạn thường gặp gỡ- bỗng chia tay !
Chiếc lá phong rơi thềm quán vắng
Tình thu lành lạnh gió heo may !

Thu nay có phải là thu trước ?
Tách cà phê đợi - nguội không hay !
Sao thu chẳng giống bài thơ cổ
Mây mùa thu cũ có qua đây ?..

Hklong
( Thu Cali 2020 ) hoang kim long

*** Bạn Kim Long và C.T. XUYÊN ơi, ngày thứ bảy cuối tuần, ngồi nhà một mình buồn chẳng biết làm gì nhân đọc bài thơ của Long và lời chia sẻ của Xuyên thấy hứng thú bèn "Tiếu họa" lại mấy câu để cùng giải khuây...đừng giận nghe...Vì Hàn thường hay hài hước hoá nhiều chuyện trên đời cho đỡ căng...

Bài ( Tiếu họa )

THU NẦY - THU TRƯỚC

Thu nay không phải thu năm trước,
Nhưng lá phong xanh vẫn chuyển vàng.
Mây đâu bao giờ ngừng phiêu lãng,
Chạnh lòng có lúc phải thở than !

Trời sẽ xanh nguyên, không phải NỬA,
Khi hết khói lửa với tro tàn.
Nhân loại hết buồn, vui tràn mắt
Vì sau Đông lụi, lại Xuân sang.

Thu nay không phải thu năm cũ,
Bạn : sau khi gặp phải chia tay.
Mặc lá phong rơi thềm quán vắng,
Thu vẫn muôn đời : gío heo may.

Thu nầy không thể là thu trước,
Thai nô rì vợc bạn có hay. * ( Time no reverse )
Thu tân khác hẳn thi ca cổ,
Mây mùa thu cũ chẳng còn đây!!!

HÀN SĨ

10/17/20

Bèo Dạt Mây Trôi

Bèo Dạt Mây Trôi

Cà-phê làm tỉnh táo
Thêm kem rượu cay cay (1)
Ôi hương thơm ngào ngạt
Mình muốn tỉnh hay say?

Tỉnh sau cơn mộng mị
Say trong buổi trưa hè
Không vương vòng tục lụy
Xa lánh khỏi bờ mê

Thời gian vẫn dần trôi
Ngày đi không trở lại
Xuân qua, Hè lại đến
Thu về ngắm lá bay...

Rồi cũng đón mùa Đông
Như chiếc lá xuôi dòng
Bèo mây còn trôi dạt
Ai tắm một dòng sông? (2)

Xuân Nhan
Cali 10/10/2020 
nhan anh xuan

(1) kem rượu: Irish Cream Liqueur
(2) “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông” là câu nói của triết gia Hy Lạp cổ đại Heraclitus với hàm ý rằng vạn vật trên thế giới luôn luôn di động và không ngừng thay đổi, không có thứ gì tồn tại lâu hơn một khoảnh khắc.