Còn Em Cô-Vít tái hoài chẳng đi !
Em thăm dương thế tiết đầu xuân,
Tưởng chỉ rong chơi một vài tuần,
Nào ngờ ở mãi không từ biệt,
Khiến cho nhân loại sợ bứt gân !
Em là em gái gốc Trung Hoa,
Hình giống vương miện Corona.
Sau được đổi danh thành Cô -Vít,
Xuân xanh mười chín đẹp mặn mà.
Tính em cởi mở dễ kết thân,
Ai mà gặp gỡ chỉ một lần,
Về nhớ hụt hơi không thở nổi,
Dù là tuổi trẻ hoặc gìa gân.
Em luôn thân thiện chẳng biết chê,
Lớn bé, nam nữ, kể cả “gay”,
Ai không mang mạng em đều kiss,
Để rồi khắc khoải “ qua cơn mê”
Trần thế em nay lạc lối về,
Á, Âu, Mỹ, Úc với châu Phi.
Lê la chỗ mới nhiều khi chán,
Tìm lại “Con đường xưa em đi”
Chốn xưa lưu luyến nhất Paris,
“Suốt đời mùa đông làm chia ly”…
Nay giữa mùa thu em trở lại,
Lang thang để kiếm người tình si ?
Thế gian sắp có thuốc chủng xài,
Chút nước long lỏng đựng trong chai,
Là thứ đại kỵ tiêu Cô- Vít ?
Nó mà xuất hiện Vít bái bai !
Vắc xin đuổi dịch hết ở lì,
Lụi cho vài phát sẽ phải đi
“Mong một lần cuối,một lần cuối,
Vẫy tay, vẫy tay, chào Cô – Vy”.
HÀN SĨ PHAN
“Suốt đời mùa đông làm chia ly”…
Nay giữa mùa thu em trở lại,
Lang thang để kiếm người tình si ?
Thế gian sắp có thuốc chủng xài,
Chút nước long lỏng đựng trong chai,
Là thứ đại kỵ tiêu Cô- Vít ?
Nó mà xuất hiện Vít bái bai !
Vắc xin đuổi dịch hết ở lì,
Lụi cho vài phát sẽ phải đi
“Mong một lần cuối,một lần cuối,
Vẫy tay, vẫy tay, chào Cô – Vy”.
HÀN SĨ PHAN