10/31/20

TÌNH VÀ TỘI


Con tàu VIA đang băng ngang qua những tỉnh bang của vùng đất lạnh, tình nồng, từ Toronto đến Vancouver, trong một ngày hè nắng ấm tươi đẹp. Bà Lan đang ngồi ngắm nhìn vùng đồng bằng hoang dã của tỉnh bang Ontario. Đối diện bà là một phụ nữ mặc áo thun màu cánh sen, đội chiếc mũ cap màu xanh ngọc hơi kéo xuống để che mặt, cô ngồi dựa lưng đằng sau ngủ gà, ngủ gật. Sau vài tiếng đồng hồ cô tỉnh dậy, đi WR (wash-room, phòng vệ sinh) rồi trở lại nhìn bà Lan mỉm cười một cách thân thiện. Bà Lan cũng mỉm cười lại và nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Chị nói tiếng Việt phải không?” Chị nở nụ cười tươi tắn nói: “Ủa chị là người Việt luôn hả? Sao chị biết em là người Việt? Bà Lan bảo bà nhìn vào mắt chị và đoán vậy.

Trong lòng bà Lan cảm thấy an tâm hơn khi có một người đồng hương là bạn đồng hành trên tàu.

Người phụ nữ tự giới thiệu: “Em là Hiền. Còn chị?”

Bà Lan vui vẻ bắt tay với Hiền nói: “Tôi là Lan”

Hiền hỏi: “Chị đi du lịch hay đi thăm ai mà đi một mình vậy?”

Bà Lan nói: “Tôi đi du lich Vancouver cùng mấy người bà con ở Calgary. Họ sẽ gặp tôi ở ga Vancouver. Còn chị?”

Hiền nói: “Em đi công chuyện nhà. Em đã dọn lên thành phố nhỏ Beta, cách thành phố lớn Vancouver cỡ vài trăm cây số từ mấy tháng trước. Em trở lại Alfa, thành phố em ở trước đây, cũng cách Toronto cỡ vài trăm cây số, để lo thủ tục bán nhà. May quá gặp chị người Việt để nói chuyện bằng tiếng Việt cho thoải mái.”

Bà Lan chợt hỏi: “Bán nhà dọn đi thành phố khác, có phải theo chồng không?”

Hiền giật mình hỏi lại: “Ủa sao chị biết?”

Bà Lan thanh thản trả lời: “Phụ nữ như chị bán nhà đi thành phố khác thường là theo chồng nếu nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ, hoặc là mới tan vỡ một mối tình nếu thấy khuôn mặt buồn rầu.”

Hiền lắc đầu cười bảo: “Em chịu thua bà thầy bói nầy rồi.”

Thế rồi hai người đồng hương ngồi hàn huyên chuyện trò. Có lần bà Lan đọc ở đâu đó, người ta nói những lúc ngồi trên tàu là những lúc dễ tâm sự nhất với những người bên cạnh vì sau khi xuống tàu mỗi người một ngã không biết ai là ai cả nên chuyện gì người ta cũng có thể nói với nhau. Bà Lan biết Hiền bốn mươi hai tuổi. Cô có hai đứa con trai mười bốn và bảy tuổi đang trông ngóng mẹ về, và cả người chồng sắp cưới đang chăm sóc chúng khi Hiền vắng mặt. Hiền nói giọng Nam ngọt ngào, với khuôn mặt khả ái, là giáo viên Anh văn cấp ba ở VN, thỉnh thoảng làm thêm hướng dẫn viên du lịch cho người nước ngoài cuối tuần, Hiền qua Canada gần mười sáu năm nay theo diện bảo lãnh của chồng. Sau bữa ăn tối hai người nghỉ mệt và rơi vào giấc ngủ.

Cả hai người đều thức dậy khi mặt trời vừa ló dạng vào sáng hôm sau. Xong thủ tục buổi sáng, họ ngồi nhìn ra khung cảnh bên ngoài với những cánh đồng xanh tươi, và những bụi cây nhỏ lớn dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng. Đó là lý do mà hai người đều chọn đường sắt để đi Vancouver. Họ mải mê ngắm cảnh, rồi rủ nhau lên khoang kính observator để ngồi nhìn toàn bộ quang cảnh hai bên, những ngọn núi thoai thoải quanh những mặt hồ xanh biếc, những cánh đồng lúa mì như vô tận của tỉnh bang Manitoba, Saskachewan, họ không ngớt lời trầm trồ, chỉ trỏ, khi gặp những cảnh đẹp. Rồi họ cùng nhau xuống khoang giải trí để uống trà, café và kể chuyện của những ngày tháng mới mẻ trên quê hương thứ hai, chuyện công việc làm, nhà cửa, chuyện cuộc sống ở thành phố lớn, thành phố nhỏ… Qua ngày thứ ba, thứ tư thì hai người cảm thấy như đôi bạn thân, họ có thể hàn huyên tâm sự chuyện tình sử rất riêng tư của mỗi người. Thật là một cơ duyên hiếm có trong đời.

Lúc băng qua tỉnh bang AB, BC, (Alberta, British Columbia) Hiền rủ bà Lan lên khoang kính để ngắm cảnh lần nữa, lần nầy thì họ im lặng gần như nín thở để ngắm nhìn những cảnh đẹp hút hồn, những mặt hồ xanh sáng như màu của ngọc bích, nghe đâu người ta nói là do sét rỉ màu xanh của mỏ đồng gần đó trôi xuống đáy hồ, những con sông xanh uốn luợn giữa những vách núi, những hàng thông hiên ngang mọc thẳng lên trời, tiếp theo phía sau là những rặng núi đá, có ngọn núi màu xanh đậm, có ngọn núi lộ ra những phiến đá rêu phong như những bức tranh thủy mạc, âm dương hài hòa. Những cảnh đẹp hùng vĩ, an nhiên tự tại của trời đất làm họ say đắm. Giờ này thì không cần trầm trồ, chỉ trỏ gì nữa, họ chỉ ngồi yên lắng đọng, tự cảm nhận cái đẹp của riêng mình.

Hiền và bà Lan đã trở về chỗ ghế cũng là giường của mình sau bữa ăn tối. Hiền ngồi nhìn sang bà Lan mỉm cười. Bà Lan hỏi, “Hiền đang hạnh phúc lắm phải không?”

Hiền trả lời: “Không giấu gì bà chị, thật vậy em đang hạnh phúc, em đã phải trả giá để hưởng được hạnh phúc đó.”

Bà Lan trả lời: “Ừ, cái gì cũng có cái giá của nó.”

Hiền đưa tay vào túi xách lấy ra một cuốn sổ tập nói: “Em về bán nhà và cũng để lấy cuốn sổ này đây, em đã chôn giấu nó sau vườn nhà bà bạn. Khi dọn nhà em không kịp lấy vì quá nhiều thứ quá. Đó là cuốn nhật ký của em, nếu không phiền thì bà chị có thể đọc để biết.

Bà Lan bảo, “Hiền sống nội tâm thật. Ở xứ nầy đi làm bận rộn vậy mà Hiền vẫn có thì giờ để viết nhật ký, giỏi quá.”

Hiền nói: “Chồng trước của em đã mất trong một tai nạn khi con đầu lòng của em mới hai tuổi. Em cảm thấy quá cô đơn trong một thành phố nhỏ với vài trăm người Việt sinh sống rải rác, nên mỗi khi buồn, em viết nhật ký để tâm sự với ảnh, ảnh là người đã thương em với tất cả tấm lòng, lo cho em từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.”

Bà Lan cầm lấy cuốn nhật ký của Hiền, nằm đắp chiếc mền mỏng và bắt đầu đọc.

****************************************************************

Nhật ký của Hiền.

Oct 15, 2007

Anh yêu,

Trời đang chuyển sang thu với lá vàng và cái lạnh nhè nhẹ. Em cảm thấy nhớ anh nhiều lắm, nhớ mùa này của những năm trước, anh lái xe cùng em đi ngắm lá vàng để kỷ niệm ngày cưới. Em đang nằm trong chăn với con, mơ rằng anh đang truyền hơi ấm ở sau lưng. Cuộc đời thật nghiệt ngã, tại sao anh phải ra đi khi tình còn nồng thắm, để vợ con anh lạnh lẽo trong nỗi niềm chăn gối. Hôm nay đi làm, ông già Micheal trong hãng theo em tán tỉnh và mời em đi ăn tối, em bảo em có hẹn với partner rồi, em thấy ông cởi chiếc nhẫn cưới to đùng em thấy được mới hôm qua. Tuần trước thì ông George làm ở phân xuởng bên cạnh lại đem quà sinh nhật cho em, sinh nhật của em là tháng sau mà giờ ông đã mang đến, ông cứ nhìn em chằm chằm như muốn nuốt sống, em nói thẳng với ông tôi không có truyền thống mừng lễ sinh nhật, và cũng không đúng ngày sinh nhật của tôi nên tôi không nhận quà. Em luôn nhớ lời nhắc nhở của anh hồi trước là phải tránh xa những “dirty old men” đó. Đã hơn hai năm trôi qua, dì Tám bảo em bỏ chiếc nhẫn cưới lên bàn thờ chồng để có cơ hội nối lại đường tình, nhưng giờ em đang muốn mang lại nó.


May 21, 2009

Anh yêu,

Anh có nhớ Thu, cô bạn mình gặp ở nhà dì Tám mấy năm trước không, cô bảo cô có ông anh bà con tên Mạnh, cỡ tuổi em, chưa bao giờ lấy vợ, cô muốn giới thiệu cho em để làm người đàn ông trong nhà thay anh. Nói thiệt với anh, em thấy mừng vì có được người đàn ông VN trong nhà cũng vui và khi thằng Bin lớn lên cũng có người hướng dẫn dạy dỗ nó. Trong buổi hẹn hò đầu tiên, gặp ông Mạnh em thấy ông to lớn, ra vẻ đàn ông lắm, nhưng ông quá “tồ tồ” anh à, ưa gì nói đó, thấy em có mấy cái mụn trên trán, ông nói tại sao không rửa mặt cho sạch để mụn nhọt đầy mặt vậy. Ngồi ăn tối với ông thì ông tự gọi thức ăn cho em, ông bảo tiệm này chỉ có món gà chiên là ngon. Ông ăn uống ngồm ngoàm rất nhanh làm em phải bỏ lại gần cả dĩa đồ ăn để nói chuyện, thật ra để trả lời phỏng vấn của ông. Đến khi ra về trời hơi mưa, ông lấy tờ báo đội mưa chạy ra xe một mình, còn em lui lũi đi sau mưa thấm ướt cả tóc tai, áo quần, đến lúc ra tới xe của ông thì cửa không mở, em phải gõ ông mới mở ra, rồi ông liệng cho em tờ báo cũ bảo em lót lên mà ngồi, đừng làm ướt xe ổng. Em nhìn xuống thấy cái dù ngay bên cạnh mà buồn. Em đã nói với cô Thu là chắc không hợp.


Jun 09, 2011

Anh yêu,

Sáng nay thứ Bảy em qua nhà dì Tám sớm, dì bảo thằng Bin lớn rồi để nó chơi với tụi nhỏ trong nhà dì, rồi dì rủ đi chùa với dì để làm công quả. Cộng đồng mình có ngôi chùa nhỏ gần mười năm nay mà mình đâu có đến bao giờ. Đến chùa em gặp vài đạo hữu khác đến chùi dọn, trang trí cho buổi lễ trưa chủ nhật hằng tuần. Sau giờ công quả, mọi người ngồi lại uống trà, và ăn bánh ngọt. Có người hỏi thầy trụ trì đi tu từ hồi nào và duyên cơ nào đưa đến. Thầy kể thầy vượt biên với cha mẹ thầy qua tới thành phố này từ lúc thầy bảy tuổi, ba thầy mất sớm do bệnh viêm gan cổ trướng gì đó lúc thầy lên mười hai, mẹ thầy mất vì bệnh viêm phổi khi thầy vừa học xong high school.

Thầy phải tự kiếm sống và đi làm ở hãng phụ tùng xe hơi, thầy thuê một phòng ở nhà bà Sáu gần hãng để ở. Nhà bà Sáu rộng rãi nằm trên cái đồi nhỏ, vườn tược chung quanh đẹp và thanh vắng. Sau khi chồng bà Sáu qua đời, bà sống một mình sớm hôm nhang đèn cúng Phật. Thầy hay giúp bà Sáu chùi dọn nhà cửa và chăm sóc vườn tược, đổi lại bà Sáu nấu ăn cho thầy luôn thể. Nhiều đêm thầy có nightmare la ú ớ làm bà Sáu phải đánh thức thầy dậy. Nhiều lần thầy tâm sự với bà Sáu về gia cảnh và thầy bắt đầu có ý định đi tu. Bà Sáu giới thiệu thầy với người bà con ở Mỹ đang làm trụ trì một ngôi chùa nhỏ. Thầy được gởi sang tu ở đó ba năm, cho đến ngày bà Sáu qua đời vào năm lẻ hai, người ta gọi thầy về nhận di chúc, bà Sáu muốn thầy về lại đây cùng với bạn hữu tu sửa lại căn nhà của bà làm chùa cho cộng đồng người Việt, và từ đó thầy trở thành sư trụ trì duy nhất. Ngôi chùa trang trí đơn giản nhưng rất khang trang và sạch sẽ, không những là nơi tu tập tâm linh mà còn là nơi bà con đồng hương đến gặp gỡ cuối tuần uống tách trà, ăn bữa trưa, chia xẻ những điều họ biết được với nhau. Từ nay em sẽ theo dì Tám đến chùa mỗi cuối tuần để làm công quả.


Nov 17, 2011

Anh yêu,

Em đã đi chùa được mấy tháng nay, mỗi lần thấy thầy trụ trì, em liên tưởng đến anh. Tính thầy vui vẻ, nhã nhặn, luôn lo lắng nhắc nhở cho đạo hữu những điều họ mắc phải với xã hội bên ngoài, nhiều khi cũng là những vấn đề chung của cộng đồng người Việt, những giải pháp thầy đề ra thật hay hợp lý, hợp tình làm em mến mộ. Nhiều lúc thầy bắt gặp ánh mắt em nhìn thầy sững sờ, thầy vội quay đi, em mới biết nãy giờ mình quên mất, nhìn như vậy là không đúng, là xúc phạm tu sĩ, lần sau em sẽ tự để ý đến mình hơn. Anh có theo em thì nhờ anh nhắc nhở dùm. Từ nay em chỉ giúp công việc dưới bếp với hai chị Tâm và Mai nấu ăn rất giỏi, dì Tám và hai ông Tân, Hải thì giúp thầy dọn dẹp trên bàn thờ, rồi xuống chùi dọn ở nhà ăn và buồng tắm, có khi thì phải cào tuyết, cắt cỏ, làm vườn. Em cảm thấy vui hơn, hằng tuần em được gặp đồng hương và tu tập cùng mọi người, mỗi tuần cũng có hai ba chục người đến, nghe nói những ngày lễ lớn thì đông gấp đôi. Thằng Bin đã quen với mấy người ở gia đình dì Tám nên ít đòi mẹ hơn.


Dec 15, 2011

Anh yêu,

Em đã phạm một lỗi lầm quá lớn, giờ em cảm thấy hối tiếc vô cùng, chuỵên đã xảy ra ba ngày trước, giờ mới đủ can đảm để viết lại kể anh nghe. Thứ bảy tuần vừa rồi trời lạnh và tuyết nhiều, dì Tám bị cảm cúm, không thể đến chùa phụ giúp, dì bảo em đi một mình. Dì bảo bà Năm và ông Hải nói họ sẽ đến, ít nhất cũng có được ba người phụ với thầy vì tuần này thầy sẽ cào nhiều tuyết ở ngoài sân. Đến chùa chẳng thấy ai, em vào bếp chùi dọn xong, tới trưa vẫn không ai đến. Em định đi WR rồi về, từ đâu không biết thầy mang chậu nước ở WR của đại chúng bước ra, trong lúc cánh cửa khép hờ em không thấy, em vội đẩy cửa bước vào đụng phải thầy, đổ cả thau nước lên người thầy, em truợt chân chồm tới, thầy lấy tay đỡ em lên rồi đến phòng riêng thay quần áo. Em lau lại vũng nước rồi đến phòng thầy ở đằng sau để chào thầy đi về. Khi gõ cửa nhìn vào, em thấy thầy mặc chiếc áo nâu sòng ngồi trên ghế, mắt nhắm, tay lần chuỗi hột, thầy mở mắt ra nhìn em và chuỗi hột trên tay thầy rơi xuống sàn nhà. Không hiểu sao em đứng đờ đẫn ra, đưa tay khóa trái cánh cửa rồi đến ngồi dưới sàn cạnh chân thầy, một cảm giác rất bình yên của ngày thứ bảy mà đã lâu lắm rồi em mới có được. Thầy vẫn ngồi lặng yên, mắt nhắm như thiền, còn em mắt đăm đăm nhìn chuỗi hột trên sàn nhà, và đang mất dần hết lý trí. Một hồi lâu, thầy mở mắt ra nhìn em với đôi mắt đầy sức hút của yêu thương. Thầy đưa tay nhẹ nhàng nâng em đứng dậy, em đã vội ôm lấy thầy, và những đôi môi nóng bỏng đã kề cận nhau… Em về nhà lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc xen lẫn với những khoảnh khắc tội lỗi, mặc dầu chẳng ai biết được. Trong lòng em đang rối bời giữa tâm phật, tâm thầy, với con ma vương của em. Anh có hiểu lòng em không anh, em phải làm sao đây?


New Year Day 2012

Anh yêu, đã hai tuần rồi em mới trở lại chùa với dì Tám, lòng em đang nặng trĩu với tội lỗi, giờ gặp lại thầy em cảm thấy quá xót xa, thầy đã ốm đi nhiều, khuôn mặt thầy mang nặng nỗi ưu tư với đôi mắt quầng thâm, da dẻ nhợt nhạt, nụ cười hiền hòa cũng không còn nữa, có lẽ thầy đã đấu tranh tư tưởng nhiều lắm. Có người hỏi thăm, thầy bảo thầy đang bị cảm nặng. Sau buổi lễ đầu năm, em xin cáo từ vì phải về nhà với thằng Bin, em không dám nhìn thầy và mọi người nữa. Em sẽ tự sám hối ở nhà, bên cạnh anh, em mong sự tha thứ của chư thiên và của anh.


Jan 14, 2012

Anh yêu

Em lại đi chùa với dì Tám như thường lệ, hôm nay có nhiều người đến tình nguyện chùi dọn để làm lễ cầu an đầu năm ngày mai. Xong việc mọi người ngồi uống trà với nhau. Thầy đã thông báo một tin làm em buồn quá, không bằng cái tin anh tử nạn năm sáu năm về trước nhưng cũng đủ làm cho em điếng người, thầy bảo thầy đang bị bệnh khá nặng, bác sĩ khuyên thầy phải tĩnh duỡng, và điều trị đúng cách mới lành. Thầy không thể tiếp tục quản lý ngôi chùa này nữa, thầy giao lại cho hai đạo hữu tình nguyện, thầy sẽ trở lại ngôi chùa thầy tu ngày trước để có sự hỗ trợ của các chư tăng khác nếu được chấp thuận, hoặc thầy sẽ trở thành cư sĩ tu tại gia đâu đó. Ngôi chùa này sẽ được duy trì bằng kinh kệ, giảng thuyết từ băng đĩa cho tới khi được một vị sư khác thay thế, và đây vẫn là nơi sinh hoạt tâm linh của cộng đồng mình. Mọi người đều ngạc nhiên, đề nghị thế này thế nọ, riêng em thì chỉ biết im lặng. Cuối cùng ông Hải bảo với mọi người rằng vì lý do sức khoẻ thì không nên nài nỉ thầy thêm làm gì, để thầy làm theo quyết định của thầy. Lòng em đau như thắt, em tự trách móc mình đã làm khổ thầy, khổ đạo.

Tội lỗi quá anh à. Ngày kế tiếp, sau lễ cầu an và trai tịnh, em có linh cảm thầy sẽ đi ngay. Sau khi mọi người rời khỏi chùa, em ngồi nán lại trong xe một mình để nhìn thầy lần cuối, ngoài trời lạnh không làm em vơi đi lòng kiên nhẫn, em ngồi nhìn tuyết rơi mà tưởng như giọt đắng nhỏ vào hồn. Tuyết đang phủ từng lớp mỏng trên kính xe, khung cảnh rất yên tĩnh với một màu của tuyết, một lúc sau em thấy thầy bước ra trong áo khoác màu đen, đầu vẫn đội chiếc mũ len màu xám với túi xách nhỏ trên vai. Thầy chậm rãi bước trên nền tuyết trắng xóa để đến chỗ đậu xe, đầu thầy hơi cúi thấp, và đưa tiễn thầy chỉ có những cây khô trụi lá chung quanh. Thầy đâu biết rằng có người thương thầy đang dõi theo từng bước chân của thầy để tiễn thầy đi. Thế là hết, em nghĩ thầy sẽ không bao giờ trở lại ngôi chùa này nữa, lý do chỉ có em và thầy biết. Lòng em đang tan nát với bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, em muốn chạy đến quỳ sụp dưới chân thầy để xin lỗi, nhưng em chẳng nên làm vậy trong giờ phút nầy. Dẫu sao em phải tôn trọng sự lựa chọn của thầy, khi đã phạm lỗi không giữ được giới luật, thầy đã chọn con đường ra khỏi chùa, với thầy bây giờ cảnh chùa đã vấn vương hương vị của tình yêu và mùi vị của tình dục, thầy không còn đủ tinh lực và thần lực để tập trung vào công việc chăm lo cho đời sống tâm linh của mọi người. Thầy không chọn con đường ở lại để được cúng dường, kính nể, bái phục, dù không ai biết, lòng mình biết là đủ rồi. Đã gần mười năm thầy đến đây, cùng các đạo hữu xây dựng được chỗ sinh hoạt tâm linh cho cộng đồng như vậy là quá tốt, duyên với chùa đã hết, nợ với em cũng không còn. Em nghĩ anh chẳng hờn ghen gì khi nghe em kể, mọi người đều mắc phải lỗi lầm trong đời, và nhận lãnh cái giá mình phải trả phải không anh?


Jan 25, 2012

Anh yêu,

Mấy hôm nay em không khỏe, nôn oẹ khó chiụ nên em đã tự mua pregnancy kit về thử. Em đang mang thai. Cảm giác của em là vừa mừng, vừa lo. Mừng là em đang mang giọt máu của người em thương, lo là biết nói sao với mọi người đây. Những chủng tử yêu thương đã nằm sâu trong lòng em và thầy, chỉ chờ cơ hội để nẩy mầm, mặc cho mưa bão bên ngoài mà mình phải đối phó phải không anh? Có lẽ thằng Bin sẽ không thắc mắc gì nhiều, nó đang cần một đứa em, thỉnh thoảng nó lại hỏi em. Mấy người ở sở thì không tò mò lắm, và em sẽ nghỉ đi chùa một thời gian, chỉ có dì Tám bà con bên anh là khó nói nhất. Một lần nữa em sẽ nuôi thêm con một mình, em sẽ rất bận rộn, anh có còn bảo vệ cho em nữa không?

………………………………..

May 23, 2019

Anh yêu,

Thằng Bo đã sáu tuổi, em vẫn cô quạnh với hai con, thỉnh thoảng lúc buồn em chỉ biết tâm sự với anh, anh không còn là người yêu của em nữa, vì trong tim em đã có hình ảnh khác, nhưng anh vẫn luôn là người bạn tri kỷ của em để chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, chỉ có anh là người hiểu em nhiều nhất. Hôm qua em nhận được một lá thư của bà Năm, thỉnh thoảng em vẫn thường gặp bà ở chùa, nhưng mấy tháng nay không thấy, giờ thì có thư cũng lạ. Trong thư bà nói bà muốn gặp em tại nhà bà thứ bảy tuần này vào lúc hai giờ chiều, bà có việc quan trọng cần nói với em trước khi bà ra đi, nghe trầm trọng quá nên em phải đi. Em hơi lo, ước gì anh đi với em.


May 25,19

Anh yêu,

Từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác anh à. Hôm qua thứ bảy em đã gặp bà Năm, trông bà sa sút nhiều, bà bảo bà đang bị ung thư giai đoạn cuối và bác sĩ nói bà chỉ còn sống được vài tháng. Bà bảo từ ngày mắc bệnh bà ở nhà suy nghĩ nhiều. Bà nói bà đi chùa hằng tuần, tụng kinh niệm Phật hằng đêm, nhưng thật ra chỉ riêng cho bà, bà chưa bao giờ ra tay làm được một điều gì để giúp đỡ người khác, giờ đây bà muốn làm điều đó. Bà bảo bà sợ không đủ sức để trình bày với em một cách mạch lạc nên đã viết tất cả trong lá thư này, bà đưa lá thư cho em và bảo đọc đi rồi cô sẽ hiểu. Em có lá thư sẵn đây, em kèm vào để anh đọc.


Thư của bà Năm

Cô Hiền, tôi đã lớn lên không cha từ lúc lên ba, và không mẹ khi tròn mười bốn, tôi hiểu những đứa trẻ côi cút nhiều lắm. Có mấy lần thấy cô tất bật với hai đứa nhỏ ở siêu thị, trong tôi đã nhen nhúm một ý nguyện lành là tìm người cha cho bọn trẻ. Ý lành đã được chư thiên giúp đỡ. Hồi tháng trước, bà bạn ngày xưa của tôi nghe tôi bị bệnh đã mời tôi đến thăm nhà và ở lại với vợ chồng bà vài ngày cho vui, họ chở tôi đến thành phố Gamma bên cạnh, cách cỡ trăm cây. Từ cửa sổ tôi tình cờ thấy người đàn ông đang cắt tỉa mấy cụm hồng ngoài sân, tôi đã nhận ra chính là thầy trụ trì của chúng ta vào mấy năm trước, mặc dầu thầy đã để tóc dài và đội mũ cáp xanh. Bà bạn tôi bảo đó là người đang thuê cái basement của bà được năm sáu năm rồi, anh ta làm ở hãng phụ tùng xe hơi, ăn chay trường, và vẫn cô quạnh đi về một mình. Tôi ra thùng thơ lục thì biết tên thầy hiện giờ là Thiện Tô, tôi dùng phone chụp ngay cái địa chỉ đó. Tôi cũng đã gởi một lá thư mời thầy đến đây hôm nay lúc ba giờ chiều, tôi muốn nói chuyện với cô trước. Sở dĩ tôi biết thầy là cha của đứa nhỏ sau của cô là vì tôi đã đến buổi trưa hôm ấy, tôi nhận ra đôi bốt còn ướt sũng của cô để trong closet của chùa sáu bảy năm về trước, không có ai trong chùa và cửa phòng thầy đã khóa. Để ý đến diễn tiến của cô và thầy, tôi đã sắp xếp lại thành câu chuyện, tôi đoán được là thằng con sau của cô là con của Thiện Tô. Xin cô đừng giận dữ nếu tôi đã nói sai, nhưng tôi gần như tin chắc. Nếu không hỏi thêm gì, xin cô cứ bình tĩnh ngồi chờ ở phòng sau.

Anh ơi, em rất bàng hoàng, miệng khô đắng, chẳng nói năng gì được, cứ tuân lệnh bà ngồi chờ ở phòng sau, trong lòng thấp thỏm. Nửa giờ sau thầy đến, rất đúng giờ, bà Năm chào thầy, em nghe thầy bảo:

“Xin bà dì gọi tôi là Thiện, tôi không còn là thầy nữa.”

Rồi bà Năm nói như đã nói với em và đưa lá thư cho thầy đọc. Em nghe thầy thốt lên:

“Ủa, tôi có đứa con trai à?”

Bà Năm bảo “Nó rất giống cậu, Thiện à”.

Em nghe tiếng Thiện bật khóc rồi hỏi:

“Làm thế nào để tôi gặp được thằng nhỏ?”

Bà Năm đứng dậy vào trong gọi em ra. Em ngại ngùng đứng nhìn Thiện, Thiện trố mắt nhìn em ngạc nhiên.

Bà Năm bỗng nắm lấy tay em và tay Thiện đặt vào nhau và nói: “Ước nguyện cuối cùng của tôi là được nhìn thấy hai người hứa với tôi rằng cả hai sẽ chung sống với nhau dưới một mái nhà để nuôi dạy hai đứa nhỏ thành người.”

Cả em và Thiện đều xúc động mạnh, nước mắt tuôn tràn, và cả hai đã hứa với bà Năm sẽ làm điều ước nguyện cuối cùng của bà. Thiện và em đỡ bà Năm ngồi xuống ghế, trông bà mệt nhiều, vẫn đang mỉm cười, có lẽ bà đang vui với niềm hạnh phúc bà đang tạo cho kẻ khác.

Anh yêu, từ nay em xin khép lại những trang nhật ký này như khép lại một khúc quanh của đời mình. Cuộc đời em sẽ rẽ qua hướng khác với một người đàn ông khác. Hình ảnh của anh vẫn luôn trong tâm trí của em như một trang sử đã đóng lại với những kỷ niệm vui buồn đã qua của chúng mình.

*********************************************************

Bà Lan nhìn qua phía Hiền nói:

“Tôi rất mừng cho Hiền. Cuốn nhật ký làm tôi đọc say mê. Cho phép tôi chụp lại mấy trang tôi thích để làm quà “bedtime stories” cho mấy bà chị bà con ở chung khách sạn trên Vancouver.”

Hiền mỉm cười đồng ý, bà Lan lấy phone ra click, click…

Hiền tiếp tục: “Bà Năm đã mất được gần hai tháng rồi. Trong di chúc bà nói bà không có gia đình, người thân kẻ mất người còn ở đâu bà không biết, nên bà tặng căn nhà của bà cho em và Thiện, bà muốn tụi em hãy đi xa và làm lại một gia đình mới. Nhân có người bạn cũ cùng vượt biên với gia đình Thiện năm xưa muốn bán lại một căn nhà và một nông trại nhỏ ở thị trấn Beta ở BC để về hưu, tụi em đã mua lại và sẽ trả hết tiền nợ khi em về tới nhà. Em cũng mang theo tấm ảnh của bà Năm để xin thờ tự ở đó.

Hôm sau, Hiền và bà Lan chuẩn bị xuống ga Pacific Central ở Vancouver, bà Lan bắt tay Hiền và nói lời chúc mừng cho đôi vợ chồng mới với một nụ cười thật nồng ấm tự đáy lòng để chúc phúc. Hiền đáp lại với nụ cười tươi tắn rồi cả hai bước xuống sân ga. Hiền đi hướng West để kịp bắt chuyến xe bus về Beta, Hiền quay người lại đưa tay vẫy bà Lan đang bước ngược hướng để gặp mấy người bà con, bà Lan cũng quay người vẫy tay và bóng Hiền khuất dần trong nhà ga.

Trong lúc mọi người đang vội vã trên hành lang của sân ga, bà Lan vẫn thong thả kéo vali bước đi nhẹ nhàng, miệng mỉm cười theo niềm vui của Hiền, lòng nghĩ thầm: Chuyện tình Lan và Điệp đời nay đã đảo ngược. Version 2019 có lẽ bớt đau khổ đi nhiều nhờ những người ngộ đạo như bà Năm.

Hoàng Lan

No comments:

Post a Comment