Cám ơn anh K. chia sẻ video "để nhớ lại kỷ niệm ngày xưa", nói lên nỗi niềm thương nhớ quê hương bản quán, mảnh đất mà ta đã sinh sống, đã trưởng thành, đã ấp ủ bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, được mất, hạnh phúc và xót xa ...
Hầu như, những ai có chút ít "tâm hồn hoài cổ", nhất là về tuổi điểm sương, đều có lúc chạnh lòng, mà "đê đầu tư cố hương"(低頭思故鄉), cúi đầu nhớ quê xưa. Còn hết thảy những ai tha phương cầu thực, rời quê đi lập nghiệp mưu sinh chốn xứ lạ quê người, thì hẳn nỗi nhớ quê hương lại càng ẩn hiện trong lòng thường xuyên hơn, mãnh liệt hơn.
Sài Gòn-Chợ Lớn năm xưa, mọi nơi từ sáng sớm cho đến đêm khuya, cũng đều nghe tiếng rao của gánh hàng bán bưng. Có những tiếng rao quen thuộc đến nỗi chỉ vắng một hôm cũng khiến người mua thắc mắc lo lắng cho người bán rong, để rồi ngày hôm sau gặp nhau vui mừng bắt tay chào hỏi; có những tiếng rao dường như mang theo cả thân phận nghèo khó, rầm rì cuộc mưu sinh cho nhu cầu sinh hoạt tối thiểu hằng ngày; có những tiếng rao đi sớm về khuya, chắt chiu mơ ước về một ngày mai tươi sáng giữa chốn phương xa...
Thương nhớ thay, những chuỗi ngày tuy cuộc sống còn khó khăn, nhưng mọi người đều cưu mang giúp đỡ lẫn nhau như bầu bí chung giàn; đất nước còn đa nạn nhưng tình người thì luôn dạt dào niềm nở như trăng sao trên trời ...
Nhớ lại những món ăn một ngày nào, là tôi nhớ lại biết bao là êm ái và dịu ngọt, mà những món ăn tuy tầm thường bé nhỏ ngày xưa ấy, nhưng lại là món quà vô giá của những tháng ngày yên vui sống mãi trong tâm tư của mọi người.
Một trong những món ngon nức tiếng dành cho giới bình dân Sài Gòn Chợ Lớn là món bò vò viên, hình ảnh các xe bán bò vò viên từ lâu đã đi vào ký ức của nhiều thế hệ. Hẳn nhiều vị cao niên còn nhớ một chén hủ tiếu bò vò viên trong nước lèo có vị ngọt của củ cải trắng, thêm vài giọt dầu mè, chấm với tương đen và ớt sa tế, vừa nhai chóp chép vừa húp nước lèo là sướng như lên mây. Ước gì được trở lại làm con nít như ngày xưa để ngồi trên chiếc ghế xếp đặt ven đường đầu làng cuối xóm rồi ăn một tô bò vò viên cho hả lòng hả dạ.
Kỷ niệm làm đẹp cuộc sống. Ngoài món bò vò viên, còn có những món quà tuyệt diệu của tuổi thơ mà bây giờ chỉ còn lưu lại trong chúng ta hương vị ngọt ngào của một thời đã xa mãi mãi...
Quả thật, thuở học trò không mấy ai là không thèm ăn quà vặt, riêng tôi lúc nhỏ thì thích nhất:
- Kẹo Bông Gòn, cho vào miệng lớp bông đường tan nhanh để lại vị ngọt ram ráp trên đầu lưỡi như một chút tiếc nuối.
- Xôi đậu xanh và Xôi nếp than, trét một lớp nhưn đậu xanh, rưới một muỗng mỡ hành, rắc một lớp đường cát trắng và chan lên một muỗng nước cốt dừa. Ôi! thơm ngon hấp dẫn làm sao!
- Gỏi khô bò, một nắm đu đủ bào, vài sợi khô bò nhỏ xíu, một chút rau thơm thái sợi, chan đẫm nước giấm và nước tương, thêm chút ớt đỏ cay cay, ăn hết đu đủ húp cạn hết cả nước giấm mà vẫn còn thấy thòm thèm!
- Bò Bía, những cuốn nhỏ bánh tráng có ít củ sắn và cà rốt thái sợi, vài lát Lạp Xưởng, một ít tép ruốc, một ít trứng chiên vàng cắt sợi, một lá xà lách, vài ngọn rau thơm, ăn với tương ngọt và tương ớt có ít đồ chua. Ngon tuyệt vời!
Hiện nay tôi ăn chay trường, tại đây tôi chỉ hồi tưởng lại những cảm nghĩ lúc bấy giờ một cách trung thực, gói ghém cả những ngọt ngào của quá khứ và kỷ niệm, của một thời với những tháng ngày yên vui mãi mãi trong tâm tư ý niệm...
"Mong ước trở về lại tuổi thơ
Cắp sách đi học còn dại khờ
Mái nhà lụp xụp ngôi trường cũ
Quê nghèo khoai sắn vậy mà mơ
Tôi nhớ canh cà cá kho môn
Xúm xít ăn chung để sinh tồn
Góc bếp tuy nhỏ nhưng đầm ấm
Có tiếng cười đùa lẫn yêu thương
Giờ đây lưu lạc sống tha phương
Cảnh cũ người xưa thấm đoạn trường
Nỗi niềm rung cảm nơi tiềm thức
Lòng buồn dạ héo mãi nhớ thương
Ở nơi xứ người chỉ thân đơn
Nhớ lại tuổi thơ tâm chờn vờn
Bao năm phiêu bạc miền đất khách
Đâu nữa quê nhà vẫn là hơn!"
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ.
Trường
07-21-2023