Giấc ngủ êm, sâu, tưởng như rất dài, hóa ra chỉ được chừng 3 tiếng đồng hồ khi chị Qúy đánh thức chúng tôi dậy, lúc mới 4 giờ sáng. Chị vừa giúp dọn dẹp ghế bố, vừa nói:
- Ngày nào cũng vậy. Tới giờ này, là tôi đã phải thức dậy để chuẩn bị dọn hàng ra chợ.
Nhìn tôi loay hoay xếp đồ đạc vào ba lô, chị nói thêm:
- Nghe nói dạo này xe đò về trong nam rất hiếm. Phải đi thật sớm mới được.
Qúy "đen" gật đầu:
- Bả nói đúng! Dậy sớm để đi sớm cho chắc ăn.
Chị Qúy chìa một túi nhỏ cho tôi khi chúng tôi sửa soạn ra cửa. Thấy tôi tỏ vẻ ngần ngại, chị cười:
- Chút đỉnh thôi mà! Hai gói xôi đậu phọng. Một bịt muối mè. Một nhúm thuốc lào. Đủ để khỏi tốn tiền ăn dọc đường.