Showing posts with label Nguyễn Thăng Long. Show all posts
Showing posts with label Nguyễn Thăng Long. Show all posts

8/16/15

Luận từ Chữ CHẾT


Phiếm Luận
Luận từ Chữ CHẾT

Thực chất bài viết này là sự sưu tầm và góp nhặt hàng trăm chữ và cụm chữ có đồng nghĩa với chữ CHẾT (phần lớn là những chữ in nghiêng).
Lần đầu viết vào cưới năm 1971, nhưng sau khi đi HTCT mất hết các bản thảo, và mãi đến năm 1999 tôi mới có dịp ngồi bên computer viết lại, có chỉnh sửa và bổ sung.
Mong rằng đây chỉ là câu chuyện phiếm… của NHN.

Có thời gian tôi sống trong xóm lao động, hàng ngày thường phải nghe những tiếng mạt sát, chửi bới nhau. Hỡi ơi người ta dùng bao nhiêu từ chói tai, nhức óc để nguyền rủa nhau cho hả cơn nóng giận. Do đó sau khi lập gia đình và có đứa con đầu lòng tôi phải chuyển sang khu khác để tránh xa những lời tục tằn chướng tai… Và những từ ấy, tôi lưu tâm đến chữ CHẾT: Đồ chết rấp, chết giẫm, chết băm chết vằm, chết xe chết pháo, chết đường chết xá, chết sông chết chợ, chết bờ chết bụi, chết dắm chết dúi, chết ôn chết dịch, chết cha chết mẹ, chết thày chết tớ, chết họ chết hàng, chết hang chết hốc, chết bom chết đạn, chết con chết cháu, chết tử chết tiệt… chết đi cho rồi!...

11/28/10

Truyện ngắn: Bánh Đa Kê (phần 2)

Tôi thấy một nỗi buồn mênh mông khi nghĩ đến bản thân và hoàn cảnh của mình! Hơn hai mươi năm trời mới gặp lại đứa con trai đầu lòng. Ngót năm mươi sáu năm trời mới về nơi chôn nhau cắt rốn. Gần sáu mươi năm năm trời mới trở về quê xưa, làng cũ. Ngoài bẩy mươi tuổi đầu mới xách ba lô về tìm thăm lại mồ mả cha ông; tìm gặp bà con họ hàng; tìm nhà từ đường, tìm ngôi đình xưa, lũy tre xanh bao bọc thôn xóm; tìm lại con đê kéo dài từ tỉnh Hà Nam .

Truyện ngắn: MIẾNG BÁNH ĐA KÊ

Tác giả: Người Hànội.

Tôi đang mải mê suy nghĩ về đứa con trai của tôi, sau nhiều năm xa cách, mới gặp lại nhau, chưa được bao ngày, nay lại chia xa, thì xe Bus của Jet Airline chuyển bánh … .
- “ Còn một người nữa ! ”. Tiếng một bà hành khách trên xe nói vọng lên.
- “ Cô ấy đang mua Bánh Đa Kê ”.

“ Bánh Đa Kê ” .
Nghe ba chữ “Bánh Đa Kê ” thật đơn giản, thật dân dã đối với người dân xứ Bắc, nhưng đối với tôi, nó mang cả một khung trời kỷ niệm đầy nhung nhớ, luyến tiếc, của chuyến về Hànội ngày vào thu, trong buổi tiễn đưa khi phải chia tay con trai tôi.
Tiếng “ Bánh Đa Kê ” đã kéo tôi trở về với thực tại .
Xe chầm chậm lăn bánh, sau khi đón người khách cuối cùng. Trong lòng tôi thầm ước được nhìn thấy bóng dáng con tôi lặng lẽ bước trên những con đường mà xe Bus của Jet Airline sẽ đi qua, để đưa tới Phi trường Nội Bài.