Thưa quý vị, Con virus corona đang khiến cả thế giới hoảng loạn chao đảo. Nhưng Phật dạy: “Không có gì là ngẫu nhiên”. Dường như nó cũng là một sự sắp xếp tưởng như vô tình mà lại hữu ý để loài người nhận ra những điều quan trọng, điều gì đó lớn hơn con virus...
Mỗi ngày, con virus lần lượt phơi bày tất cả sự thật mà chúng ta từ lâu đã không có khả năng nhìn thấy hoặc cố tình quên đi. Mỗi ngày, nếu để ý, ta sẽ thấy mỗi diễn biến của nó đều điểm vào những sai trái mà con người đã bày ra khi đến thế giới này. Nó bóc trần lần lượt những dối trá, vốn luôn được che đậy kỹ càng. Giờ đây con người nhận ra không có gì dấu giếm được dưới ánh mặt trời.
Dường như, ngoài sự huỷ diệt, nó có sứ mệnh thức tỉnh, nếu người ta còn có khả năng nhận ra và thức tỉnh, lắng nghe thông điệp mà có lẽ tạo hóa đã cố gắng truyền đạt nó đến chúng ta vào giờ phút cuối cùng...
Trận ôn dịch khiến lòng người hoảng loạn. Nhưng xét cho cùng thì chúng ta vốn vẫn sống trong sự bấn loạn lâu nay đó thôi. Giao thông hỗn loạn, ai cũng vội vã đi như chạy, mấy giây đèn đỏ cũng không thể kiên nhẫn chờ nổi. Nhưng đâu chỉ giao thông, việc gì chẳng biến thành chạy: chạy trường, chạy điểm, chạy việc, chạy tiền, chạy chức, chạy quyền, chạy ăn, chạy doanh số, chạy thành tích… Cuộc sống của chúng ta khác nào cuộc thi chạy, cuộc đời khác nào cuộc đua mà cái đích cuối cùng cũng chỉ là nghĩa trang?
Con virus quái gở khiến chúng ta phải dừng lại tất cả cuộc đua học hành, kiếm tiền, chạy chọt, toan tính, thi đua, tranh đấu… Thật tình cờ mà không ngẫu nhiên, nó khiến mọi người phải sống chậm lại, nó tạo ra thời gian cần thiết để chúng ta suy ngẫm về chính mình và cuộc đời. Virus khiến cuộc sống đình trệ lại, nhưng nó cho ta cơ hội dừng lại để nhìn xem ta đang sống vì điều gì, bằng cách nào và sẽ đi về đâu, điều gì thực sự quan trọng trong cuộc đời mỗi người...
Ta đang sống trong thời khắc quái lạ.
Chẳng thấy chi mà tất cả cách ly.
Miệng nói cười mà phải bịt kín đi.
Bụng thì đói phải ngồi lỳ một chỗ.
Ta không biết mình sướng hay là khổ.
Sống thong dong vì chẳng có việc làm.
Hết nằm ngồi rồi mở mạng ra xem.
Chuyện được mất cũng chẳng thèm để ý.
Ta đang sống là thời kỳ gì vậy.
Trước tử sinh chẳng có lấy một người.
Chỉ một mình nằm quằn quại hụt hơi.
Rồi lặng lẽ ấm ức rời nhân thế.
Không tắm rửa thay đồ không cử hành nghi lễ.
Quấn chặt vào bao rồi cứ thế đi thiêu.
Không có ai đưa tiển lấy một điều..
Chẳng phân biệt giàu nghèo quan hay tớ.
Nhìn dòng xe nối đuôi nhau đáng sợ.
Ôi trần gian chỉ tạm bợ vậy sao.
Ai cũng mơ có cửa rộng nhà cao.
Nên đánh đổi biết bao điều quý giá.
Để giờ đây chúng ta đành phải trả.
Gấp vạn lần mà ta đã gây nên.
Để phòng ngừa hãy tu luyện tốt lên.
Tăng kháng thể làm bệnh nền biến mất..
Thân tâm khỏe mới vượt qua covid.
Để sống cùng nếu đại dịch lây lan.
Bạn thấy không sức khỏe quý hơn vàng.
Và cuộc sống không gì bằng sức khỏe.
Ai cũng mong cũng muốn mình được thế.
Thì phải tu phải luyện để trở về.
Đừng để chết rồi mà vẫn còn mê !!
Trạng Trình có câu sấm truyền nổi tiếng:
"Mười phần chết bảy còn ba,
chết hai còn một mới ra thái bình".
Lời sấm về một cuộc đào thải đáng sợ, nhưng cũng nhắc nhở con người cách vượt qua nó, bằng cuộc THANH LỌC Ở BÊN TRONG .
Khi cái phần xấu trong mỗi người “chết" đi, thì cơ hội sống của con người sẽ tăng lên. Và cái phần còn lại đó có lẽ sẽ là ngày thái bình của nhân loại.
Kính chúc tất cả một ngày mới trong Chánh Niệm AN LÀNH...
Tỉnh Thức
Namo Buddhaya
Nguồn: Trang Nhà Quảng
No comments:
Post a Comment