6/25/22

Nỗi Niềm Quê Hương - Để nhớ lại một thuở học trò

Nỗi Niềm Quê Hương

Hầu như, những ai thích đơn giản, mang chút máu giang hồ, nhất là về tuổi già, đều có lúc chạnh lòng, mà "cúi đầu nhớ cố hương". Còn hết thảy những ai tha phương cầu thực, rời quê đi lập nghiệp mưu sinh nơi khác, thì hẳn nỗi nhớ quê hương lại càng thường xuyên trong lòng.

Cám ơn anh T. chia sẻ một bài viết rất hay "Để nhớ lại một thuở học trò", nói lên nỗi niềm thương nhớ quê hương bản quán, mảnh đất mà ta đã sinh sống, đã trưởng thành, đã ấp ủ bao nhiêu kỷ niệm vui buồn... chợt nhớ đến câu thơ của vị thi sĩ nào đó:

6/24/22

Để nhớ lại một thuở học trò

Lời tác giả: Thân tặng bạn bè tôi, những người dân Sài Gòn đã sống cùng thời với tôi trên mảnh đất thân yêu này, dù còn ở lại hay đã đi xa; Những người bạn mới quen và cả những người chưa từng quen biết. Để nhớ về những món quà tuyệt diệu của tuổi thơ mà bây giờ chỉ còn lưu lại trong chúng ta hương vị ngọt ngào của một thời đã xa mãi mãi.

Vân Giang


Tôi là một người có "tâm hồn ăn uống". Cái thân hình đều đặn ba vòng bằng nhau bây giờ là kết quả (hay hậu quả?!) của mấy chục năm miệt mài thưởng thức một cách hết sức nhiệt tình những món ngon và chưa ngon của hầu hết những quán hàng tiệm ăn to nhỏ lớn bé trong lòng thành phố! Ăn trong nhà hàng máy lạnh có nhạc nhè nhẹ êm dịu mọi người nói năng nhỏ nhẹ lịch sự hay ăn trong một quán nướng ồn ào tiếng cụng ly côm cốp cười nói rân trời của mấy ông bợm nhậu, hay ăn nhỏ nhẻ mát mẻ trong một sân vườn cạnh bờ sông bốn bề gió lộng nước lách tách vỗ sóng bên sàn gỗ dưới chân...

Giọt Sầu Rơi

Dạo

Xa nhau đã quá nửa đời,
Xác xơ ngõ nhớ, tả tơi lối về.


Cóc cuối tuần

   Giọt Sầu Rơi


Mon men về chốn cũ,
Ủ rũ bước đường xưa,
Dường nghe lại tiếng mưa,
Buổi dây dưa lần cuối.

 x
 x x
 
Anh ngập ngừng bối rối,
Chẳng biết nói một câu.
Mưa khẽ rắc lên đầu
Từng giọt sầu tơi tả.

Tình mình sao ẻo lả,
Tựa lá níu cành cây,
Anh biết chắc rồi đây,
Lá có ngày xa cội.

Lạnh lùng em rẽ lối,
Anh tiếc nuối nhìn theo.
Mưa dai dẳng mè nheo,
Gió trả treo hờn giỗi.

Anh lần men ruộng tối,
Ếch nhái lội qua bùn.
Bầy dế nhỏ sợ run,
Ùn ùn chun gốc rạ.

Lối quen về bỗng lạ,
Mưa rỉ rả lay nhay.
Chợt nhớ quá những ngày,
Cùng kề vai cắp sách.
Em có gì phiền trách,
Hay ấm ách trong lòng,
Mà tách bến xa sông
Không một dòng từ tạ.

Bao năm trời ròng rã,
Anh rốt đã nhận ra
Mình chẳng khác sân ga,
Em dừng qua ít bữa.

Tình dù nung mấy lửa,
Vẫn mỏng tựa son môi.
Những lời nói ỉ ôi
Đã vèo trôi theo gió.

Tim em không cửa ngõ,
Anh biết gõ vào đâu.
Mình cách trở dòng sâu,
Nhịp cầu ngang chẳng có.

x
x x

Đêm về trên lối nhỏ,
Người bỏ ngủ lang thang.
Trăm thương nhớ muộn màng
Khẽ khàng quay trở lại.

Mưa lần theo lải nhải,
Nào có phải mùa Ngâu,
Sao tấu mãi cung sầu,
Trên mái đầu bạc phếch?

 Trần Văn Lương
 Cali, 6/2022

NHẨM TÍNH SỔ ĐỜI


Nhẩm Tính Số Đời

Ì ạch leo lên bậc bảy hai
Ngó lui: hú vía, số còn may!
- Vượt biên, vượt cạn, đầy nguy khó...
- Vong quốc, vong gia, lắm đắng cay...
- Răng cỏ lung lay hăm tám trụ...
- Lưng còm lú nhú mấy mươi gai...
- Năm ngày ba bệnh, chồng con chán...
Vẫn sống lai rai, thế mới tài!

22/6/2022
Ai-Cơ HT


Hoạ thơ của chị Hai thật khó, BT chỉ xin góp vài câu cho vui.

Mừng chị trèo lên bậc bẩy hai
Em còn lâu lắm. Thiệt là may:) 😍
Sáng tách cà phê, thời bánh ngọt
Tối ly cô nhắc, nhậu giả cầy
Xuân ngắm Đào tươi, bừng tuổi mộng
Thu nhìn Cúc thắm, ngất hương say
Ngày tháng đi qua, đời vẫn thế
Thanh thản, bình an, chẳng chuộng tài

BT
(TN-B)


Dear chị AiCơ,

Lâu quá em mới được đọc một bài thơ Đường súc tích và đúng cách đề, thực, luận và kết. Thật đáng ngạc nhiên khi cả đời 70 plus năm được tóm gọn trong bốn cặp thơ!

Năm ngày, ba bệnh, chồng con chán ...
Vẫn sống lai rai, thế mới tài!

Có lẽ câu kết là hay nhất vì cái ý dí dỏm được "buông" ra quá tự nhiên mà lại hợp vần lưng (yêu vận) kiểu lục bát VN
khiến cho sống động.

Phải chi em cũng làm thơ được như chị😊

Xin gửi lời thăm anh Tiến.

Thân,
BP

Mừng Chị Ai-Cơ 

Chúc mừng Chị đã bảy mươi hai, 
Trời thương cho mãi mãi gặp may. 
Hạnh phúc, dẫu đời chua, chát, đắng,
An nhiên, mặc thế mặn, nồng, cay. 
Còn thương chốn cũ nhiều đau đớn, 
Vẫn ngại đường xa lắm góc gai. 
Giáo dục lo toan hoài chẳng dứt, 
Mấy ai sánh được đức cùng tài. 

Cóc


Rốt cuộc rồi cũng thọ bảy hai,
Cộng lại chín nút chắc tuổi may ?
Qúa khứ kinh qua nhiều gian khó,
Tương lai rũ sạch mọi đắng cay.
Răng dẫu lung lay còn bám trụ,
Gối dù lỏng lẻo vẫn đứng ngay.
Chồng, con thương bảo : không hề chán,
Chữ TÌNH hơn hẳn vạn TIỀN TÀI.

HÀN SĨ


Hoạ: Mừng Thọ Bạn

Mừng bạn năm nay được bảy hai
Đã hơn thất thập, kể là may!
Tha hương cầu thực, nhiều chua xót
Viễn xứ mưu sinh, rất đắng cay…
Trước mặt: con đường đầy ngõ ngách
Sau lưng: bụi cỏ lắm chông gai
Tháng ngày lê lết, bao cơn bệnh
Vẫn tiếng “danh sư“, thật quá tài!

Nhan Ánh-Xuân
Tháng 6, 2022

6/23/22

Dã Thảo Nhàn Hoa

QUYÊN DI

Dã Thảo Nhàn Hoa là Cỏ Hoang Hoa Dại. Tôi dùng tựa đề này là để tưởng nhớ một vị Thầy cũ: Nhà thơ Đông Hồ.

Thầy tôi yêu thơ, điều này ai cũng biết. Có một điều ít người biết là Thầy tôi yêu thiên nhiên cũng như yêu thơ vậy. Vào một mùa khai trường năm nào, Thầy tôi bước vào giảng đường Đại học Văn Khoa với bông hoa dại cài trên vành tai, và Thầy ngâm tặng học trò bài Dã Thảo Nhàn Hoa vừa sáng tác.

UKRAINE VÀ VIỆT NAM CỘNG HÒA

Khi chiến cuộc tại Ukraine bùng nổ lúc gần cuối tháng 2/2022, dư luận trong Cộng Đồng Tị Nạn Cộng Sản tại Hoa Kỳ, đã có lời so sánh Việt Nam Cộng Hòa thuở xưa với Ukraine ngày nay. Phần lớn đều cho là hai quốc gia này rất giống nhau về nhiều mặt. Chẳng hạn như cả hai đều là thành lũy, kiêm tiền đồn chống quân xâm lược để bảo vệ chủ quyền quốc gia. Riêng Ukraine thì trở thành nạn nhân của một loại phát xít mới, do Putin- tay lãnh đạo gốc cựu đảng viên đảng Cộng Sản Nga Sô- tuyên chiến rồi xua quân xâm lăng sau khi viện dẫn những lý do rất mơ hồ. Mạc Tư Khoa cứ tưởng sẽ dễ dàng "nuốt chửng" xứ sở đã từng nằm trong Liên Bang Xô Viết. Nào ngờ Quân, Dân Ukraine đã cương quyết không đầu hàng trước sức mạnh quân sự, vốn được "quảng cáo" là rất hùng hậu của địch quân.