6/14/22

Hoa Nhớ Nhung

 

Minh họa : Hy Văn
Hoa Lưu Ly  (forgot me not)

Cánh hoa vắt vẻo mãi đâu đâu
Lá xanh chen chúc chẳng u sầu
Có phải Lâm Viên thành phố cũ
Hay là đất lạ đã phai màu.

Hoa bảo rằng hoa chẳng nhớ nhung
Mà sao sắc tím vẫn mơ màng
Thời gian xa cách là vời vợi
Ta ở trời tây hoa phía đông.

Ngắm sắc hoa tươi thấy ngại ngùng
Mái tóc muối tiêu quá thẹn thùng
Hoa là hiện tại trong sương sớm
Vần thơ che dấu phận cây tùng.

Ta nhớ trường xưa nhớ bạn xưa
Có người lưu lạc chẳng che mưa
Còn ta vất vưởng nơi nhân thế
Viết vội vần thơ lúc cuối mùa.

Lê Đình Thông
Paris, chiều 14/06/2022

Bài đọc thêm: Hoa Lưu Ly 

VẪN TÌM EM

50 năm! Đã bao mùa tâm động
Nhớ quá con đường khép lá mưa tuôn!
Đồi, núi quạnh hiu. Thông trỗi phiên buồn
khi gió chướng gom mây che lối mộng.

Nụ tình xanh của mùa hè dậy sóng
chưa đơm bông đã trầm mặc bể dâu
Tôi và Em như Ô Thước mùa ngâu
Đôi bờ nhớ trải...xa lơ, xa lắc.

6/10/22

BUÔNG

Hi các bạn,
Xin chia sẻ một vài cảm nghĩ thô thiển về "Buông"(放下), chúc các bạn cuối tuần vui vẻ.

BUÔNG

Nếp sống xa hoa của đô thị khiến con người chạy theo bả danh lợi, chìm đắm trong vòng xoáy của thời đại, vì dục vọng và lợi lộc mà phải chịu vất vả trong mưu sinh, dần dần đánh mất giá trị của mình trong chốn phồn hoa náo thị, lầu son gác tía và đèn hồng tửu sắc của cuộc sống xã hội vật chất hiện nay, giống như con sư tử trong đoàn xiếc, chỉ còn biết sống trong lồng thú hoặc biểu diễn trên sân khấu theo lệnh của quản thú, để đánh đổi lấy khẩu phần đã được phân định sẵn.

6/5/22

LÀM MÁ ĐÂU CÓ DỄ

Nguyễn Ngọc Tư

Chị Diệu về quê khi đoàn cải lương Mưa Bình Minh đang giữa mùa lưu diễn. Nhớ nhà quá, không có cái gì làm cho bớt nhớ. Tàu ghé đập Bàu Mốp, chị lội một đỗi, gặp má chị đi đám giỗ về, má chị kêu: “Trời đất, con Diệu, sao đi về vào lúc này? “. Chị nghe muốn khóc.

Chị, con gái của má, rời nhà từ năm mười bảy tuổi, bây giờ đã bốn mươi. Chưa khi nào gió chướng mang cái ngọn ráo khô bay qua rạch Bàu Mốp mà chị về nhà, kêu má ra cửa sau, chỗ thơm bựng hương cau, nhổ tóc sâu, bảo sẽ ở lại nhà lâu, lâu lắm. Nên má cứ nhìn hồ nghi, có chuyện gì sao con. Chị cười cười không nói gì, hỏi con San đâu. Má chị bảo nó đi đón ghe khóm từ rẫy Thới Bình qua, mua về rồi chèo xuồng dài dài xóm bán lại. Chị nuốt ực nỗi cay đắng vào lòng, “Sao má để nó đi, con nuôi hai người nổi mà! “. Bà già bảy mươi ba tuổi nhìn đứa con gái đầu bạc của mình, xót xa: “Bà cháu tao có cần tiền của bây đâu. Tao cũng cản hoài mà nó có nghe đâu. Tánh nó cũng cứng đầu cứng cổ hệt bây, bây biết”.

Khảo luận nghiên cứu về trái lựu