1/19/21

Trương Vọng Trên Thiên Đường - 天堂的張望

昨天上網無意中看到一句話 "我來過, 我很乖..."内心猛然咯噔了一下.打開視頻, 原來是一部根據真實故事改編的電影:"天堂的張望".

一口氣把兩小時的電影看完,不覺已熱淚盈眶, 内心無比激動澎湃,故事裡的人和事, 一直在我腦海中縈紆盤恒,起伏不已.

張望是一個從一出生就被遺棄的孩子,好心的山民張國華從大山裡發現後抱回家撫養.父女兩人相依為生,日子雖然困苦,但父女俩安貧知足,所以生活的很幸福.

都說窮人家的孩子早當家,當别的小孩還在父母懷裏撒嬌的年齡,四,五歲的小張望就開始幫着做家務,燒菜做飯.不僅在生活上能幫着父親,在學習上也品學兼優,一直名列前茅,是學校的模範生.

每天從學校走回家,隔鄰的小孩子,都取笑張望是撿來的野孩子没有媽.但張望從來不生氣,還是笑咪咪,跳蹦蹦的走回家.委屈心裡擱,從不訴説令父親不開心的事情.

一個假日的早上,張望與父親在路上擺賣蘋果,手上的秤杆没拿住,一棍子砸在客人臉上,對方以為她故意,摑了一巴掌,把她打倒在地,鼻血直流.但小張望還在安慰父親,是我不小心打到阿姨的,肯定是被打得太疼,才會對自己動手,將來要是能夠再見到阿姨,一定向她道歉.是那一生修來的氣度,懂事到令人心痛.

所謂"君子能為善,而不能必得其福;不忍為非,而未能必免於禍."乖巧懂事的小張望也不能逃出生命的厄運. 2004年的秋天,小張望被診斷出急性白血病,龐大的醫療費像一座大山壓向父親張國華.而小張望清楚自己的家庭情况,毅然决定自願放棄治療.

回家後的當天晚上,她對爸爸説:"我喜歡秋天,我是在秋天被撿來的,如果我在秋天走了,你就把我埋在你每天砍柴的山坡上,這樣我每天就能看到你了......“這麼懂事的孩子,這麼純真的話句,聽了令人心酸.

醫院的護士小夏和她做記者的表姐小月知曉小張望的事情後,決定將之刊登於報上.事件經媒體曝光後,馬上引起社會各界關注,全國各地紛紛捐款幫助,很快便籌集七十萬醫藥費.

感受到社會愛的力量和關心,使張望變得無比堅强,她用常人難以想象的痛苦接受着椎心的治療,九次與死神擦肩而過.

但是她却因為没等到合適的骨髓移植,終於2005年8月22日病逝於成都市立醫院,年僅八歲.

彌留之際,張望對醫生説:"我死後,把我治病剩餘的錢捐給患病的窮人,把我的眼角膜捐給那位需要的小朋友..."小張望走了,却留給無數人對她的感嘆和思念.

幸福的家庭都是相似的,不幸的家庭却各有不同.人間疾苦很多,當病痛和貧窮重重落在一個年僅七歲小女孩身上,内心的絞痛令人窒息得喘不過氣來.

電影根據真實故事改編,讓這位十幾年前不幸去世的小女孩,再一次,以感人的方式出現在大衆面前,或許很多人没有聽説過她的事迹,或許很多人早已在歲月流逝中遺忘,但是在張望的影响下,社會的關懷與愛心正逐漸改變貧窮病患者一生的命運.一個人的力量微弱無光,如果將這份善意凝成火炬,經過全世界好心人的傳遞,希望能夠打開世人冷漠的心扉給需要幫助的人送去温暖與愛心.

張望從小就被父母抛棄,繼而生活困窘,後受病魔折磨,她從没有被命運善待過,短短的生命裡就過了許多關卡,在熬過人生釀的苦與難之後,依然保持對世界和他人的善意.她的豁達胸襟與不計較氣度着實令人感動.她没有接觸過佛法,却把修行中的四攝六度發揮得淋漓盡致.

其實人一生喜樂之事的底色皆是悲凉.生老病死,怨憎會,愛别離,求不得,五藴熾盛...當苦難像海浪般一波波襲來,我們能做些什麼呢?無非是看着受着熬着過着,釐清做人的本份,保持最大的善意.

遇見過欺騙,依然選擇相信;承受過傷害,依然能夠寬容;經歷了背叛,依然相信真心;看透人性的虚假,依然憧憬世界的美好.人在一次次經歷後變得通透淡然,生活本有千鈞之力,我自以笑以歌化解,當我們能從容的揮落身上的塵土,當我們能平静地等待自己的終結,那些酸澀苦辣交雜的人生經歷,都會化作一聲説不出的嘆息,揉成一曲哀而不傷,苦而不痛的驪歌.

墳前照片上的張望,笑容天真燦爛,正如墓碑上的誌銘"我來過,我很乖..."她的生命像天上的流星一樣,刷地一閃即逝,雖然短暫,却盡情發光發亮,令人讚嘆.小姑娘,請安息,天堂有您更美麗.

這兩天我重複地看了幾遍,看一次,哭一次,越看越感動.如果您也喜歡這部電影,請轉發給家人,同事,朋友,讓"小張望"純真脱俗的精神與温馨感人的故事一直傳承下去,遍地開花.

清祥感恩合十
01-18-2922

1/15/21

Vinh Danh Thiên Thần Áo Trắng

Thơ: Trần Quốc Bảo
Bản dịch Pháp Văn: Châu Thanh Thủy
Bản dich Anh Văn : Nguyễn Văn Thông



Tôi xúc động viết bài thơ ca tụng,
Những “Thiên Thần Áo Trắng”, những Lương Y.
Giờ này đây, đang hoạt động cứu nguy,
Xả thân săn sóc những người bệnh Dịch.

Như chiến sĩ, ở tuyến đầu xung kích,
Đánh bạt Tử thần, cứu sống tha nhân!
Các Bác Sĩ đã quên cả bản thân,
Thương “Con bệnh”, như “Lương Y Từ Mẫu”.

Qua khẩu trang, nói những lời hiền hậu.
Khám bịnh, phát thuốc, an ủi bệnh nhân,
Hướng dẫn điều trị, động viên tinh thần,
Hết giường bịnh này, đến giường bịnh khác.

Quên giờ giấc, quên ngủ ăn... phờ phạc!
Đôi ba lần, kiệt sức, bước lao đao.
Đối diện Dịch trùng nguy hiểm xiết bao!
Chẳng khác lính trận, cận kề cái chết!

Nỗi đau của Lương Y, nào ai biết,
Chính là khi Vị (nam/nữ) Bác Sĩ về nhà,
Sợ trong mình lan nhiễm Virus China,
Đành đứng xa, nhìn vợ/chồng con, ứa lệ!

“TẠ ƠN NGƯỜI !!!” , lời Tạ Ơn vô kể!
Gửi các “Thiên Thần Áo Trắng” mến yêu,
Bác Sĩ, Y Tá, Y Công... thật nhiều ...!
Các Vị là Người của Trời ban xuống.

Thiên chức, Trách nhiệm, vô cùng cao thượng!
Với Lời Thề Hippocrates, rực trong tâm .
Có nhiều Vị, lây bịnh... đã chết... âm thầm!
Nhân loại cúi đầu, vinh danh, tưởng niệm!

Trong Bịnh Viện, còn những người Tình Nguyện
Xung phong vào trợ giúp các Lương Y.
Lòng hy sinh ngời sáng, Đức Từ bi,
Hồn trắng đẹp, như “Thiên Thần Áo Trắng”

Cuộc chiến đấu này, chúng ta phải thắng!
Quyết dẹp tan loài quỉ Virus China,
“Vương Miện Tạ Ơn”, kết những vòng hoa,
Xin vinh hạnh, trao “Thiên Thần Áo Trắng”! (*)

Trần Quốc Bảo
~~~~~~~o0o~~~~~~~

Bản dịch Pháp văn của CHÂU THANH THỦY, Ph.D (Glen Allen, VA)

Ode Aux Anges En Blanc
(Poème de Trần Quốc Bảo)

Avec beaucoup d’émotion je compose ce poème
Louant “Les Anges En Blanc”, les médecins
Qui, jour après jour, contre cette pandémie,
Mènent une guerre incessante pour sauver les vies

Ces guerriers de l’avant garde, sans penser aux dangers
Repoussent les assauts de la Mort,
Vague après vague, soignant avec amour
Les malheureux touchés par la maladie.

A travers le masque anonyme, leurs paroles viennent du coeur,
Ils dispensent des mots encourageants et soins médicaux
Ils soignent le corps et en même temps, de lit en lit,
Ils remontent le moral et calme l’esprit des malades

Oubliant l’heure, oubliant la faim, sans dormir,
Assommés par la fatigue, trébuchant, à peine debout,
Ils doivent faire face à un ennemi virulent, si dangereux,
Comme des guerriers au champ de bataille, face à la mort.

La souffrance des médecins, qui peut le deviner?
De retour à la famille, ramenant chaque jour avec eux
Cette peur qu’ils sont déjà contaminés.
Et se tenant de loin, ils laissent les larmes couler.

Avec notre coeur rempli de gratitude
Nous envoyons a nos Anges en Blanc bien aimés
Medecins, corps médical, mille mercis bien sincères
Vous êtes Les Anges que Dieu nous a envoyés.

Devoir, Responsabilité, Noble Dévotion,
Le serment d’ Hippocrates résonne encore dans votre coeur
Certains, silencieusement nous ont quitté, victimes eux aussi
Baissant la tête, respectueusement, nous leur disons adieu.

N’oublions pas les volontaires qui, malgré le danger,
Sont venus de loin et de près, aider dans les hopitaux.
Bénie soit leur générosité, leur sacrifice ainsi reconnu
Leur âme aussi pure, comme Les Anges en Blanc.

Cette guerre, ensemble nous devons la vaincre
Pour toujours nous devons détruire ce ‘Virus China’.
Et pour notre éternelle reconnaissance, du fond du coeur,
Nous présentons une belle couronne de fleurs à nos Anges en Blanc.

Châu Thanh Thủy, Ph.D
~~~~~~~o0o~~~~~~~


Bản dịch Anh văn của NGUYỄN VĂN THÔNG, MEd. (Henrico, VA)

Honors To The Angels In White Gowns

Being moved I write this poem of praises,
To the Angels in white gowns,
Who are presently on a rescue mission,
To save the infected pandemic patients.

Like battlefield warriors on the front line,
To protect lives, to the death they fight!
Physicians forget themselves,
As loving mothers caring for their sick children.

They say kind words under masks,
Check up, give medicine, and provide comfort.
Always with understanding and encouragement,
As mothers proceed from one bed to another.

They forget about time, sleep, and food,
Many a time exhausted, they unsteadily walk,
Confronting the deadly virus,
They are warriors facing death!

No one knows their inner pains,
Coming home when they can.
Fearing being infected with the China virus,
Sobbing from afar, looking at their spouses and children!

"THANK YOU !!!" My words of heartful gratitude,
To the Angels in white gowns.
First responders, policemen, doctors, and nurses,
You were sent by God during these trying times.

Heavenly vocations and extremely blessed,
With the Hippocratic oaths burning within their hearts.
Many infected has fallen with the virus,
Bowing our heads, mankind pays tributes.

In hospitals, other volunteers and workers,
Helping out where and when they can.
With their benevolent compassion,
Their hearts shine like the Angels in white gowns.

In this war, we are in it to win!
The virus from China must be vanquished!
To the wreaths of Victory,
They go to the Angels in white gowns!

By Trần Quốc Bảo
Translated by Nguyễn Văn Thông

1/13/21

Tiễn biệt Luật sư Nguyễn Thị Hồng, phu nhân GS. Vương Văn Bắc


 

Ngày 10/01/2021, LS Nguyễn Thị Hồng, phu nhân GS Vương Văn Bắc, đã yên nghỉ giấc ngàn thu. LS Hồng mất sau Thầy Bắc đúng 10 năm. Trong thập niên 80, gia đình chúng tôi sang Pháp. LS Hồng tìm kiếm các luật sư ở Saigon sang Pháp định cư, cùng với một vị thẩm phán người Pháp, tìm đến tận nơi giúp đỡ. Thầy cô thương mến các học trò cũ, trong số có vợ chồng tôi. Cô Hồng là giáo sư tiếng Pháp của nhà tôi ở trường Trưng Vương. Tôi là học trò của thầy Bắc, còn nhà tôi là học trò của cô Hồng. Tấm hình trên đây chụp ở nhà thầy cô ở quận 15 Paris. Trên bàn là một bình hoa hồng, tên của cô.

Có lần cô kể cho tôi ngày mới di cư vào Nam, cô được Nha Trung Học bổ nhiệm làm giáo sư tiếng Pháp ở trường Trưng Vương. Cô vừa làm vừa học Luật. Cô tập sự luật sư tại văn phòng Thầy Bắc ở góc đường Pasteur và Gia Long. Thầy đi nghe cô biện hộ. Gặp hoàn cảnh thương tâm, cô rơi nước mắt. Những giọt lệ của cô làm thầy vương vấn rồi se duyên.

1/12/21

HOEN Ố MÀU CỜ

HOEN Ố MÀU CỜ

( Chúng tôi là cựu chiến sĩ, là cựu tù nhân của cộng sản… Đã từng chiến đấu dưới lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, ngọn cờ Chính nghĩa…Vì thấy nó xuất hiện trong cuộc bạo loạn, tấn công tòa nhà Quốc Hội Hoa Kỳ ngày 6 tháng 1/2021 nên phải lên tiếng.)


Họ là những con người đang lạc lối !
Bị phủ trùm trong mê muội khùng điên.
Thể hiện lòng aí quốc cách vô duyên :
Vác Cờ Vàng theo bạo quyền vung vẫy.

Quân, Dân miền Nam vì ngọn cờ ấy,
Đã đổi máu thân giữ lấy quê hương.
Ba mươi tháng tư, biến cố đau thương,
Phải cuốn cờ, đau buồn lìa Tổ Quốc !

“Di Sản Cờ Vàng” đi vào sử sách,
Mong hậu duệ :“Giấy rách giữ lấy lề”.
Thật đau buồn khi một đám u mê,
Vác cờ đi làm trò hề thiên hạ.

Bởi vì ai ? Bạn bè thành xa lạ,
Bởi vì ai ? Phá nát cả gia cang,
Nay lại thêm hoen ố ngọn cờ vàng,
Được phất lên gia nhập đoàn khủng bố *

Cùng tấn công biểu tượng nền dân chủ:
Toà Nhà Quốc Hội, cột trụ pháp quyền.
Tên đầu đảng đã lộ rõ nguyên hình,
Muốn nắm giữ chức quyền bằng bạo lực.

Một số dân mình, sao chưa tỉnh thức ?!
Vì sợ bạo quyền, bỏ Nước ra đi.
Nay bị lừa phỉnh, mê mẩn, cuồng si
Tôn “Gã chẳng ra gì” làm lãnh tụ.

Biến “Cờ Vàng Di Sản” thành cờ rũ,
Tự để tang mình : “bức tử” lần hai !
Người còn lương tri, buông tiếng thở dài,
Khóc phận Cờ bị đọa đày miệt thị.

Người Việt ơi ! chúng ta nên suy nghĩ,
Hãy cùng nhau giữ giá trị Cờ Vàng.
Là Di Sản của Quốc sử Việt Nam,
Đã một thời vẻ vang màu chính nghĩa.

Kính cẩn hương linh Anh Hùng, Tử Sĩ,
Dưới ngọn Quốc Kỳ, nghĩa khí hy sinh.
Nay đến phần trách nhiệm của chúng mình,
Gìn giữ màu cờ : Hồn Thiêng Dân Tộc .

Hàn Sĩ Phan

*Domestic terrorists :những tên khủng bố nội địa.

 

TẾT MẬU THÂN Ở WASHINGTON

Hoàng Ngọc Nguyên