Showing posts with label Thơ. Show all posts
Showing posts with label Thơ. Show all posts

6/25/23

Vấn Đề Lương Tâm

 

Bên nước Sudan (*), có vùng nghèo đói,
Nhiều chuyện sảy ra, quá đỗi kinh hoàng!
Một ngày kia, nơi bãi rác, gò hoang,
Có em bé, bị bỏ rơi khốn khổ,

Đói khát gục đầu, em thoi thóp thở,
Sự sống còn, sắp tan biến như sương!
Ác nghiệt thay! Trong giây phút thảm thương,
Có con kên kên, từ đâu đáp tới.

Đậu ngay sau lưng, hau hau chờ đợi,
Em ngã ra, nó rỉa thịt ngon lành!
Cùng lúc ấy, nhà nhiếp ảnh trứ danh,
Kevin Carter bất ngờ có mặt

Anh thấy ngay, cảnh vô cùng bắt mắt
Ngàn năm một thuở, bố cục tuyệt vời!
Đưa máy ảnh lên, anh bấm liên hồi
Tay nghề cao, thu tấm hình tuyệt tác!

Ý nghĩa bức tranh cực kỳ tàn ác,
Song nhờ nó, anh đoạt giải Pulitzer.
“Kên kên rình mồi...” nổi tiếng bất ngờ,
Tên tuổi Kevin, lên đỉnh cao vinh dự!

Nhưng... khách ngắm tranh nhiều người giận dữ,
Nguyền rủa Kevin, đã hành động sai lầm!...
Qúa tàn nhẫn, khi thấy cảnh thương tâm,
Mê chụp ảnh, không cứu nguy em bé!

Nghe phiền trách, anh âm thầm lặng lẽ
Không thanh minh, chẳng tỏ thái độ nào
Lời thế nhân... những tưởng sẽ quên mau
Nào ai biết, lương tâm anh ân hận.

Kết quả bất ngờ, là... anh tự vẫn!
Chỉ ba tháng, sau khi lãnh giải Pulitzer!
33 tuổi đời, với di bút đơn sơ:
“Chuyện thật buồn, tôi vô cùng hối tiếc!”

-o--o--o-

Vấn đề “Lương tâm phán xét” nào ai biết!
Nhiều khi khủng khiếp, hơn cả "Án Lịnh Tòa"!

(*) – Sudan : Quốc gia khối Ả Rập, miền Đông Bắc Á Phi, nằm bên bờ Hồng Hải (Red Sea) ; lãnh thổ 728,251 dậm vuông, dân số 43 triệu.



Trần Quốc Bảo

6/24/23

84 năm Đây Thôn Vĩ Dạ

 84 năm Đây Thôn Vĩ D

1)-Vĩ Dã Thôn (kỳ 1)

Đã được đăng trong
''Những Khuôn Mặt Văn Hóa Việt Nam Hải Ngoại'' do Câu Lạc  Bộ Van Hóa
Việt Nam Paris ấn hành năm 2022


6/16/23

Lời Hoa Diên-Vĩ - The Wild Iris

 The Wild Iris

Dear chị AiCơ và quý anh chị,

Thật ngạc nhiên khi nhận được bài thơ Lời HOA DIÊN-VĨ tâm sự với NGƯỜI do chị AiCơ phỏng dịch bài The Wild Iris của thi hào người Mỹ Louise Glück (1943 – còn sống), một bậc thầy về thi ca và văn chương Anh với nhiều tác phẩm và giải thưởng như: Pulitzer Prize (1992), Nobel Prize (2020).

Năm 2020 bà được trao giải Nobel Văn chương với ghi chú: “vì giọng thơ không thể nhầm lẫn của bà với nét đẹp khắc khổ khiến cho sự tồn tại của cá nhân trở nên phổ biến.” (In 2020 she was awarded the Nobel Prize in Literature, cited “for her unmistakable poetic voice that with austere beauty makes individual existence universal.”) Đời người là bể khổ!

Tập thơ The Wild Iris dùng bài The Wild Iris để mở đầu hiển nhiên cho thấy phong cách phản ánh thẳng thừng với một sức hung hãn về xúc cảm/emotional intensity cố hữu của Louise Glück: austere/nghiêm khắc và lạnh lùng, nỗi buồn/sadness, cô đơn/isolation.

Bài The Wild Iris mô tả cuối cùng của sự đau khổ là cái chết - tắt tiếng, chấm dứt mọi thứ nhưng đó là điều bạn sợ hãi. Và bà vượt qua điều đó để như một con chim lao vào bụi cây, để lên tiếng trở lại, để những gì chìm vào quên lãng được quay trở về, để như chị AiCơ dịch:

Đó là, dòng nhựa sống
tuôn từ trái tim tôi
hiến dâng nguồn hy vọng
màu đại dương thắm ngời.
(from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure seawater.)

Dịch tức là sáng tác trên một sáng tác. Dịch thơ khó hơn dịch văn xuôi bởi vì ngoài nghĩa đen còn có nghĩa bóng được ngụ ý phía sau, đó là chưa kể phải súc tích chứ không thể viết “dài dòng” như tôi đang viết.

Với tựa đề Lời HOA DIÊN-VĨ tâm sự với NGƯỜI, chị AiCơ đã nắm trọn cốt lõi của bài thơ The Wild Iris mặc dù tâm sự nhẹ nhàng hơn thành ngữ Hear me out dõng dạc, bộc trực hơn nhiều. Ở đây, có thể cách dùng chữ tâm sự đã phản ánh bản chất, cá tính của chị AiCơ.
Với kho ngữ vựng tiếng Anh và tiếng Việt rất phong phú, chị AiCơ đã có thể vận dụng một cách khéo léo khi dịch The Wild Iris ở cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng! Phải chăng cánh cửa/door có ý nghĩa vừa đen vừa bóng? Dùng chữ chính xác tử biệt (biệt khác với ly: lìa nhau ở gần gọi là ly 離 , xa gọi là biệt 別), và nhất là các tiếng tượng thanh tượng hình độc đáo của riêng tiếng Việt: chan chứa, rộn ràng, nắng nhạt, đất đen, tối thui, ngược xuôi. Tổng hợp các thực tự rất sống động này khiến cho bản dịch không bị sáo rỗng, và đó là khả năng đặc biệt tuyệt hảo của chị AiCơ!

The Wild Iris

At the end of my suffering
there was a door.
Hear me out: that which you call death
I remember.

Overhead, noises, branches of the pine shifting.
Then nothing. The weak sun
flickered over the dry surface.

It is terrible to survive
as consciousness
buried in the dark earth.

Then it was over: that which you fear, being
a soul and unable
to speak, ending abruptly, the stiff earth
bending a little. And what I took to be
birds darting in low shrubs.

You who do not remember
passage from the other world
I tell you I could speak again: whatever
returns from oblivion returns
to find a voice:

from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure seawater.

-Louise Gluck-
(Nobelist_Literature)

********************************
Bản phỏng dịch của AiCơ HoàngThịnh


















Cuối con đường đau khổ
   cánh cửa nào đón tôi,
   cánh cửa nào đưa Bạn,
   thoát vòng xoay luân hồi?
 
Với Bạn, cửa tử biệt
   khép lại một kiếp người;
Với tôi, cửa ký ức,
   chan chứa nỗi đầy vơi :
 
Trên cao, thông lay động...
Vạn vật rộn ràng vui...
   Thoắt... Hư vô! Lặng ngắt!
Nền khô, nắng nhạt rơi...
 
Kinh khủng khi ý thức
   bị đất đen lấp vùi!
Khác chi kẻ sống sót
   trong huyệt lạnh tối thui!
 
Sự cáo chung đã đến!
Ôi, thảng thốt rụng rời!
Người ngậm hồn câm nín!
Chim mỏi cánh mòn hơi!
 
                   -*-
Nẻo về từ cõi khác
Bạn không nhớ, nhưng tôi
   ngược xuôi miền ký ức
   tìm ra tiếng nói rồi!

 
Đó là, dòng nhựa sống
   tuôn từ trái tim tôi
   hiến dâng nguồn hy vọng
   màu đại dương thắm ngời.
 
-AiCơ HoàngThịnh-
 
Ghi chú:
  • Đọc thêm về thi hào Louise Glück: https://www.britannica.com/biography/Louise-Gluck.
  • Hoa wild iris: không có tiếng tương đương nhưng dựa theo hình dáng giống như cái đuôi của con diều/kite, người Hoa gọi là 鳶尾屬 [yuānwěi shǔ] diên-vĩ chúc: loài diên-vĩ.
  • hear someone out 1. hãy nghe hết những gì tôi muốn nói: Lit. to hear all of what someone has to say. (Fixed order.) Please hear me out. I have more to say. Hear out the witness. Don't jump to conclusions. 2. hãy nghe câu chuyện đứng về phía của người nào đó: Fig. to hear someone's side of the story. (Fixed order.) Let him talk! Hear him out! Listen to his side! We have to hear everyone out in this matter.

Tiếng Sáo Bên Hồ Léman

 Dạo:

      Từ ngày đất nước chia hai,

Vẫn hoài vang tiếng sáo ai bên hồ.

 

Cóc cuối tuần:

 

 

     Tiếng Sáo Bên Hồ Léman

 

  (Để tưởng nhớ Trưởng Dã Mã Võ Thành Minh,

   người nhịn đói nằm thổi sáo bên hồ Léman

   để than khóc cho quê hương và phản đối Hiệp Định

   chia đôi đất nước đang được ký kết tại Genève

   vào tháng 7 năm 1954)

 

Chiều xõa nắng, hồ Léman quạnh quẽ,

Khách lữ hành lặng lẽ đứng nhìn quanh,

Ánh mắt trườn trên mặt nước lạnh tanh,

Hồn nương cảnh lướt nhanh vào dĩ vãng.

 

Dù cách nhiều năm tháng,

Vẫn còn thoang thoảng bên tai

Tiếng sáo thật bi ai

Của ngày chia hai đất nước.

              x

          x      x          

Gần bảy mươi năm trước,

Một hiệp ước tai ương,

Do bàn tay của các đại cường,

Tròng lên cổ một quê hương bé nhỏ.

 

Nỗi bất hạnh bắt đầu từ dạo đó,

Cộng không hề từ bỏ mộng xâm lăng.

Được Nga Tàu trang bị đến tận răng,

Chúng tàn độc đem giang san nhuộm đỏ.

 

Genève hỡi, không biết Người có rõ,

Dân Nam dù máu đổ đã bao năm,

Nhưng cuối cùng phải nuốt trộng hờn căm,

Gánh khổ nạn âm thầm trong địa ngục.

 

Ác hại thay ngọn bút,

Giây phút biến thành dao,

Bổ xuống tự trời cao,

Khơi bao dòng máu lệ.

              x

          x      x          

Nay tình cờ có kẻ,

Từ chân trời tạm ghé nơi đây,

Chạnh nhớ về ngày tháng cũ đắng cay,

Thêm thấm thía kiếp lưu đày buồn thảm.

 

Genève hỡi, sao lạnh lùng bình thản,

Có nhớ gì đến kiếp nạn ngày qua,

Có còn nghe tiếng sáo thật xót xa,

Khóc thương một quê nhà giờ đã mất.

 

Trời sụp tối, tiếng sáo càng u uất,

Từng nhịp sầu như cắt ruột xé gan,

Gió thương người về góp tiếng thở than,

Chim mất tổ hoang mang nhìn sóng vỗ.

 

Đèn hiu hắt nhuộm ố vàng con phố,

Dấu lệ sầu lỗ chỗ lối sương đêm,

Tiếng sáo buồn vẫn day dứt triền miên,

Như muốn tỏ hết nỗi niềm thê thiết.

 

Khách bần thần chợt biết,

Bao lâu còn tiếng rên siết thê lương

Của những người bị ép mất quê hương,

Tiếng sáo đó vẫn đêm trường vang vọng.

              Trần Văn Lương

               Genève, 6/2023

6/8/23

Thụ Nhân

 ‘‘Sau này, dù ở bất cứ nơi đâu, các con phải thương

yêu và giúp đỡ nhau.’’ (Đức Ông Nguyễn Văn Lập)




桂州經佳人故居琪樹

種樹人何在 ,
攀枝空歎嗟 。
人無重見日 ,
樹有每年花 。

滿院雀聲暮 ,
半庭春景斜 。
東風不知恨 ,
遍地落餘霞 。

李群玉


Quế Châu kinh giai nhân cố cư kỳ thụ

Chủng thụ nhân hà tại,
Phan chi không thán ta.
Nhân vô trùng kiến nhật,
Thụ hữu mỗi niên hoa.

Mãn viện tước thanh mộ,
Bán đình xuân cảnh tà.
Đông phong bất tri hận,
Biến địa lạc dư hà.

Lý Quần Ngọc

---

Thụ Nhân

Thụ Nhân Đại Học tháng năm trôi
Các khóa môn sinh đã lớn rồi
Xanh mướt rừng thông cùng cỏ dại
Đức Ông nhắn nhủ bấy nhiêu lời :

‘‘Thương yêu, giúp đỡ’’ đời lưu lạc
Cùng mái trường xưa suốt một thời
Phù Đổng, Lâm Viên năm tháng cũ
Thụ Nhân sĩ tử nhớ ơn người.

Lê Đình Thông

6/7/23

Tình bạn

 Tặng bạn hiền Hoàng Kim Long


Hôm qua phone thăm hỏi
Vẫn lời than ốm đau
Nay cà phê cùng nhau
Bên bạn bè thân thiết

Đâu rồi cơn đau nhức
Sắc diện bạn thắm tươi
Râm ran tiếng nói cười
Thì ra là như thế.

Chẳng phải không đáng kể
Mà cần thiết biết bao
Bên phu thê ngọt ngào
Tình bạn nào thể vắng

Bên ngoài chưa lên nắng
Nhưng lòng vẫn ấm sao.

Võ Thành Xuân
07-06-2023

Lâu ngày không thăm hỏi
Sang hè còn nhức đau ?
Xa cách chẳng bên nhau
Tình bạn thật da diết
Thôi chẳng còn đau nhức
Như hoa xuân thắm tươi
Nghe đâu tiếng nói cười
Khác xa hẳn nhân thế
Không cần phải kể lể
Tình nghĩa đẹp biết bao
Như sắc thắm ngọt ngào
Cách mặt không xa vắng
Sưởi lòng trong cơn nắng
Hôn hoàng đẹp trăng sao.

LĐT
Paris, 8/6/2023
Xin cảm ơn hai Bạn Võ thành Xuân và Lê đình Thông đã tặng tôi hai bài thơ về TÌNH BẠN thật ấm lòng. Xin gửi đến tất cả các Bạn lời chúc SỨC KHỎE và BÌNH AN 

            Xin cảm ơn TÌNH BẠN 
            Tô đẹp thêm cuộc đời 
            Bấy lâu ta có Bạn 
            Còn có những ngày vui…
            Còn có được nụ cười 
            Mỗi khi ngồi nhớ lại 
            Từng tháng ngày xa xôi ….  
            Trong cõi đời ngắn ngủi 
            Có Bạn và có tôi !

             Hklong 

6/4/23

Đẹp đôi vẫn mãi chữ đồng

Tặng đôi bạn họ Huỳnh & Trần


Trời xanh sao khéo xe duyên
Đôi lòng rộng mở tình bằng hữu
Bao năm vẫn giữ tình cố cựu
Đồng vợ đồng chồng cạn biển đông
Tiệc lớn tiệc nhỏ cứ như không
Miễn sao các bạn đều đông đủ
Niềm vui nhân theo người tham dự
Thật hiếm quý sao một chữ đồng
Tiếp tay đại hội vẫn một lòng
Chân tình ngưỡng mộ xin được chúc
Giai lão đồng tâm trong hạnh phúc.

Võ Thành Xuân
04-06-2023

6/2/23

Con Đường Lấm Bụi

 Dạo:

       Con đường sỏi đá gập ghềnh,

Lang thang nào biết chính mình ở đâu. 

 

Cóc cuối tuần:

 

 Con Đường Lấm Bụi

 

Quanh đất người lủi thủi,

Đường lấm bụi kềm chân.

Quá khứ bỗng chợt gần,

Bần thần lơi nhịp bước.

 

Bóng ma nhiều kiếp trước,

Lũ lượt kéo về đây,

Gặp gỡ kẻ kiếp này,

Cùng dây dưa nhận họ.

 

Trên con đường lặng gió,

Những cọng cỏ vàng phơi

Là nhân chứng không lời

Của cuộc đời tạm bợ.

 

Người lan man than thở,

Chiều cắc cớ lui mau.

Từng vạt nắng phai màu,

Giành nhau đi trốn nợ.

 

Vong hồn vùng nức nở,

Nhắc nhở chuyện ngày qua.

Giọt lệ úa vàng pha,

Khóe mắt già lóng lánh.

 

Cơn sầu xưa chửa tạnh,

Thấm buốt lạnh chiều nay.

Hồn ma vẫn lay nhay

Lời thương vay thê thiết.

 

Người băn khoăn mỏi mệt,

Tự biết chắc trong lòng,

Những bóng quế chạy rong,

Là mình trong tiền kiếp.

 

Ác hại thay chữ nghiệp,

Hoài tiếp diễn không ngơi.

Trên chiếu bạc ngàn đời,

Người chơi không đủ vốn.

 

Dù lòng luôn chẳng muốn,

Sớm muộn cũng xuôi tay.

Thời gian trót tạm vay,

Sẽ đến ngày phải trả.

               x

           x      x

Dòng nhạc buồn xứ lạ,

Thầm rỉ rả bên tai,

Rằng đối với ngày mai,

Hôm nay là quá khứ.

 

Trót mang thân lữ thứ,

Dù bất cứ nơi đâu,

Cũng lê nặng bước sầu

Lên nhịp cầu dâu bể.

 

Đêm đất người lặng lẽ,

Có kẻ mất quê hương,

Chân lạc lõng chán chường,

Trên con đường lấm bụi.


        Trần Văn Lương

           Italy, 6/2023

Đâu Là Chân Hạnh Phúc?

 Bà Crisda Rodriguez (tỷ phú- Nhà thiết kế Thời trang)

Đâu Là Chân Hạnh Phúc?
Bà tỷ phú Crisda Rodriguez,
Nhà Thời trang, nổi tiếng trên Thế giới!
Viết lời trăn trối, trước lúc lìa đời,

Rằng: - Từ lâu, tôi có nhiều xe hơi,
Lộng lẫy tối tân, vô cùng sang trọng!
Ai ngờ, các xe ấy nay vô dụng,
Tôi giờ này… ngồi trên chiếc xe lăn!


Trong hàng Tỷ phú, tôi rất nổi danh,
Nhưng tiền bạc, xem ra vô ích quá!
Giây phút này, mạng sống tôi vô giá,
Tiền làm sao mua được… đoạn đường đời!

Căn nhà tôi, như Cung điện tuyệt vời!
Nhưng tôi sống hiện thời… trong Y Viện.
Bao nhiêu năm, từng đua đòi ăn diện!
Áo quần giầy dép, hàng hiệu xa hoa,

Tôi bây giờ… gầy guộc, xương bọc da,
Choàng chiếc áo vải, bịnh nhân đồng phục
Tôi có riêng một phi cơ phản lực,
Muốn là bay, tới bất cứ nơi nào!

Thế mà nay, sức yếu đuối biết bao,
Cần di chuyển, phải nhờ… người nâng đỡ!
Thuở trước, khi tôi xuất hiện đâu đó,
Bảy chuyên viên làm tóc kiểu tối tân!

Mà giờ đây, một thợ cũng chẳng cần,
Vì ung thư... tóc tôi đà rụng hết!
Chuyện ăn uống xưa, vô cùng đặc biệt,
Toàn sơn hào hải vị, những món ngon!
Nhưng ngày nay, bụng dạ quá héo hon,
Sống ngắc ngoải, chỉ còn nhờ… tiếp nước!

Cơ thể tôi đã hoàn toàn suy nhược,
Nhưng thần trí, bỗng giác ngộ vô cùng!
Muốn tỏ bày, trước giờ phút lâm chung,
Rằng: “Cuộc sống, đâu là chân Hạnh phúc?

Tiền bạc xa hoa, thuộc về trần tục,
Đến rồi đi phù phiếm, cõi vô-thường!
Hạnh phúc thật là: Sống với Yêu Thương,
Đó là cửa vào Thiên-đường Vĩnh cửu!”

Trần Quốc Bảo

5/19/23

Kỳ Cảnh - 奇 景

 Dạo:

         Vui chân lạc bước trời xa,

Tuy toàn cảnh đẹp, nhưng nhà mình đâu?

 

Cóc cuối tuần:


 

      ,
      . 
      , 
      .

             


Âm Hán Việt:

 

              Kỳ Cảnh

Du hành hạnh đáo nhất kỳ phương,

Dạ tĩnh, tinh triều, tiếu nguyệt xương.

Khán cảnh, tâm trường trung một hỷ,

Tựu tri bất thị ngã gia hương.

            Trần Văn Lương

 

Dịch nghĩa:

 

           Cảnh Lạ

Rong chơi, may mắn đến một nơi đẹp,

Đêm yên lặng, sao về chầu, mặt trăng cười, sáng rỡ. 

Nhìn cảnh mà trong lòng không chút vui,

Bèn biết ngay rằng (đây) không phải là quê nhà mình.

 

Phỏng dịch thơ:

 

               Cảnh Đẹp

Vui bước lang thang đến một nơi,

Đêm yên, sao trẩy, ánh trăng cười.

Mắt nhìn, dạ rối bời tê tái,

Đâu phải quê nhà đất nước tôi.

         Trần Văn Lương

          Slovenia, 5/2023

  

Lời than của Phi Dã Thiền Sư:

     Lang thang theo chân người giong ruổi, đến chỗ

 tạm dừng chân. Mắt nhìn cảnh đẹp mà sao trong

 lòng không chút gì vui sướng.

      Buồn thay, đây là đất nước người chứ nào phải

 là quê hương mình!

      Hỡi ơi!


Xin kính họa:

 

Mặc bao thắng cảnh ở muôn nơi,

Lồng lộng âm xưa tiếng nói cười...

Hình ảnh quê nhà yêu dấu cũ...

Hằng đong đầy ắp trái tim tôi.

         - Ai Cơ -

Melboure, 5/2023

5/18/23

LINH KHÍ CỜ VÀNG



“ Đỉnh cao trí tuệ loài người ”
Ngô nghê phô diễn trò cười thế gian .
Từ lâu dị ứng Cờ Vàng,
Cho nên vừa mới la làng…hung hăng :
Cho rằng Úc chẳng ga-lăng
Ra TIỀN kỷ niệm cờ vàng hai đô.
Đảng ta giở thói hàm hồ,
Mồm loa mép giải xiá vô chuyện người.

Lại còn lên mặt dạy đời,
Phô trương trí tuệ đười ươi rừng già !
Lấy gì mà bắt người ta
“Thu hồi, không để xảy ra như vầy”.
Bang giao trong thế ăn mày
Lên gân rồi lại…ngửa tay cũng lì !
Bây giờ đến lượt Hoa Kỳ,

Sở Khanh giở quẻ : “đền nghì trúc mai”
Kỷ niệm cuộc chiến lâu dài :
In Cờ Vàng giữa hình hài Năm Xu.
Thủy Quân Lục Chiến năm xưa,
Được tặng lưu niệm…lại vừa chưng chơi.
Cộng quyền sắp phải hụt hơi
Chống cơn ác mộng : khắp nơi Cờ Vàng !!!
Chỉ còn có nước la làng…

Băng bè Tư Bản rỏ ràng chơi ta !
Cờ Vàng nằm giữa đô la
Vững bền giá trị ắt là nghìn năm ?
THÌ RA ĐẾ QUỐC CHƠI KHĂM !!!!!

Hàn Sĩ Phan

5/14/23

HÓA THÂN MẸ.



Hoá thân Mẹ vào Xuân,
Là hoa tươi cỏ biếc,
Nẻo đường con đi qua,
Ngập tràn hương phấn lạ.

Hoá thân Mẹ vào Hè,
Là nắng vàng rực rỡ,
Những phương trời rộng mở,
Xanh lòng con ước mơ.

Hoá thân Mẹ vào Thu,
Là mây ngàn phiêu lãng,
Theo gió hiền thoang thoảng,
Êm ái muôn lời ru.

Hoá thân Mẹ vào Đông,
Là một miền yên ấm,
Cho con về trông mong,
Vòng tay thơm giấc ngủ.

Hoá thân Mẹ vào đời,
Là yêu thương ấp ủ,
Buồng tim con bé nhỏ,
Vơi đi bao sầu lo.

Hoá thân vào thời gian,
Thiêng liêng từng khoảnh khắc,
Mẹ là hoa bất tử,
Lộng lẫy những trang thơ…

Nguyễn Đức Cường K7
Hướng về Mùa Lễ Mẹ 2023

4/9/23

Phải Chi Mày Đã...

Dạo:  

    Tháng Tư dân khóc âm thầm,

Mà sao lắm kẻ nhẫn tâm thế này.

 

Cóc cuối tuần:

 

    Phải Chi Mày Đã...

                       (Một người nhắn một người)

 

Hỡi thằng bạn quý của tao ơi,

Đừng có trách tao phải lắm lời,

Mà hãy ngồi nghe tao lải nhải,

Trước giờ hai đứa phải hai nơi.

 

Gặp mày sau mấy chục năm nay,

Nhận thấy mày sao quá đổi thay,

Buồn biết mày quay về chốn cũ,

Suốt ngày lo hưởng thụ no say.

 

Mày có biết giờ tháng mấy không,

Mà sao chẳng nghĩ tới non sông,

Long nhong áo gấm về vênh váo,

Chẳng chịu nhìn bao cảnh não lòng.

 

Vì chưng mày cứ mãi làm xằng,

Tao quá đau lòng, phải hé răng,

Mày cứ mắng rằng tao ngứa miệng,

Rỗi hơi nên kiếm chuyện nhì nhằng.

                      x

                  x      x

Phải chi mày chết tại sa trường,

Cùng bạn bè mày đổ máu xương,

Chiến đấu kiên cường ngăn giặc đỏ,

Quên mình cho tổ quốc quê hương,

 

Thì dẫu vùi thây ở dọc đường,

Dù không được đặc biệt tuyên dương,

Nhưng dường như những người quen biết,

Chẳng có ai kềm được tiếc thương.

 

Phải chi mày chết ở trong tù,

Vì đã hiên ngang trước kẻ thù,

Chẳng quỵ lụy bầy ngu dốt đó,

Cam lòng qua lối khổ khi khu,

 

Thì dẫu thời gian chóng mịt mù,

Tiếng thơm vẫn sống mãi ngàn thu,

Vợ con, bè bạn dù xa xứ,

Vẫn nhớ thương hoài "đấng trượng phu".

 

Phải chi mày chết lúc ra khơi,

Tìm tự do mà chẳng đến nơi,

Thân xác buồn trôi theo sóng hận,

Hồn thiêng còn lẩn quẩn theo người,

 

Thì dẫu đau buồn cũ có vơi,

Mỗi khi Quốc Hận đến bên trời,

Mọi người ai nấy đều thương xót,

Kẻ trót lên đường chẳng tới nơi.

 

Phải chi mày chết ở bên đây,

Lúc phải đi khuân vác cả ngày,

Sớm tối kéo cày lo trả nợ,

Cắn răng qua số kiếp lưu đày,

 

Thì dẫu số phần chẳng được may,

Nhưng ai cũng kính, cũng thương mày,

Vì mày đã một tay lo lắng

Nuôi nấng vợ con được thế này.

                      x

                  x      x

Ngờ đâu mày sống đến bây giờ,

Sinh tật làm bao chuyện nhuốc nhơ,

Bỏ vợ hiền bơ vơ ở Mỹ,

Quay về quyết chí kiếm "đào tơ".

 

Mày có điên không thế hở trời,

Tin người con gái trẻ ham chơi,

Tuổi đời hăm mấy mà yêu được

Một lão già đà vượt bảy mươi.

 

Nhiều người đã cất tiếng khuyên lơn,

Kiên nhẫn giải bày lẽ thiệt hơn,

Con cái uất hờn rơi nước mắt,

Nhưng mày vẫn vác mặt nhơn nhơn,

 

Vẫn mải mê theo những "móng hồng",

Khiến ai nghe cũng giận cành hông.

Phải chi mày đã không còn nữa,

Thì phút này tao đỡ bận lòng.

               Trần Văn Lương

   TX, đầu mùa Quốc Hận, 4/2023