6/4/16

Câu chuyện cô bé 6 tuổi tự trồng rau, 9 tuổi xây mái ấm cho người vô gia cư

Cô bé Hailey Ford đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người. (Ảnh: Internet)

Cô bé Hailey Ford đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người. (Ảnh: Internet)

Nếu như trên thế giới có thiên sứ thực sự, có lẽ sẽ trông giống như cô bé xinh đẹp này. Cô bé có tên gọi là Li Ford (Hailey Ford) sống tại Bremerton, thủ đô Washington, Mỹ. 4 năm trước, lúc đi về từ cửa hàng tạp hóa, cô bé có nhìn thấy một người lang thang tên là Edward, ông ngồi bên vệ đường, đã nhiều ngày ông không được ăn no.

6/2/16

tình xưa thăm hỏi - bài tặng Thy Lan Thảo

bài tặng Thy Lan Thảo
****
Vó ngựa thời gian tóc đổi màu
Ngồi buồn nhớ lại chuyện xưa sau
Nhớ đơn vị cũ anh em cũ
Tuổi trẻ quên đi giấc mộng đầu !

Tuổi trẻ quên đi giấc mộng đầu
Lên đường quân phục đẹp như nhau
Anh lon Trung Úy tôi Binh Nhất
Công tác miền Tây nhiệm vụ giao

6/1/16

Biển, Cá Và Người

Dạo:

Cá xong rồi sẽ đến người,

Chỉ vì Cộng phỉ, biển khơi thành mồ.

Cóc cuối tuần:

Biển, Cá Và Người

Đứng sững nhìn rừng cá chết nằm phơi,

Lửa uất hận nung mắt người rát bỏng.

Dãy thuyền gỗ kẹt trên bờ lóng ngóng,

Đoàn ngư dân tuyệt vọng ngước nhìn trời.

Đà Lạt mơ

Chung Thế Hùng

unnamed

Câu chuyện một ngôi đền

Lê Phan


Phước Hải Tự.jpg

Một trong những địa điểm mà Tổng Thống Barack Obama chọn ghé qua trong chuyến viếng thăm ngắn ngủi đến Sài Gòn là Đền Ngọc Hoàng, nay được đổi gọi là Chùa Phước Hải. Nhiều người chỉ trích vì đền này là của người Hoa và tại sao lại viếng đền này, dù chỉ vài phút, khi đất nước Việt Nam có bao nhiêu chùa chiền khác đáng viếng hơn nhiều.

ĐI TÌM TRÍ NHỚ CHO MỘT THỜI ĐÃ MẤT

Thi Phương

clip_image002
Chị Liên, anh Cẩm: Ngày đó chúng mình
clip_image004
Chúng mình ngày nay: Chị Liên đang dỗ để cho anh Cẩm ăn

Tất cả bắt đầu từ một email Nguyễn Thanh Nhàn ở Virginia gởi đến cho các bạn học cũ cách đây hơn 50 năm tại trường Chính trị Kinh doanh (CTKD) Viện Đại học Dalat thông báo Nguyễn Tường Cẩm không còn được như xưa. Năm nay, Cẩm chỉ mới 76, nhưng xem chừng lão hóa khá nhanh. Có lẽ vì không chịu đeo răng. Và còn bị mổ bao tử gì đó, vốn là chuyện bình thường nơi người già. Nhưng vấn đề là anh vừa bị bệnh quên như thể Alzheimer nhưng lại cứ đòi nhớ hết bạn bè của mình. Và anh lại mang một ám ảnh, lo sợ “lão huyền”: bạn bè của anh nay đã chết cả rồi, cho nên anh cũng chẳng muốn sống. Đi gặp tụi nó sớm xem chừng vui hơn so với tuổi già cô quạnh. Suy nghĩ này chẳng phải mới lạ gì: giới y khoa tâm lý vẫn nói một trong những điều chết người nhất của tuổi già là cô quạnh, có nghĩa là vừa cô đơn vừa quạnh quẽ (alone + loneliness). Sống một mình đã buồn mà cảm thấy buồn còn buồn hơn. Bởi vậy mà người ta nói tuổi già hay rơi vào trầm cảm vì bệnh tim và đột quị. May mà Cẩm còn đó, bởi vì hơn 50 năm nay bên cạnh anh bao giờ cũng có chị Liên - kể từ thời mở quán T2 trên đường Võ Tánh, trước mặt trường Bùi Thị Xuân, từ đó đi vào viện cũng mất mười phút, từ đó đi ra phố cũng mất 30 phút. Nhưng thời đó, thời gian nào có nghĩa gì với những người sinh viên.