9/10/14

Bản tin Số 16

Đừng có trịch thượng “tuyên truyền” kiều bào phải hướng về quê hương

Nguyễn Văn Tuấn -

Đọc bài “Để kiều bào không phải ‘tròn mắt’” tôi phải nói là rất ngạc nhiên trước những quan điểm và tầm nhìn của các quan chức cao cấp trong Nhà nước. Họ vẫn nghĩ rằng bà con người Việt ở nước ngoài (sẽ gọi tắt là “Việt kiều”) là thiếu thông tin, và từ đó, giải pháp là tăng cường … tuyên truyền.

9/5/14

Quyền lực phát ra từ nòng súng!

DC&PT - Thời Sự 2014

Đặt lại những vấn đề căn bản của quyền lực ở VN hiện nay:

Quyền lực phát ra từ nòng súng!

  • Tại sao “Cách mạng Mùa thu” biến thành chế độ toàn trị coi dân như nô lệ?
  • Sau 69 năm cướp chính quyền: Đặt lại vấn đề ĐCS còn tư cách cầm quyền hay không?

Âu Dương Thệ

Thời con người còn ăn lông ở lỗ, trong những cuộc tranh giành phẩm vật thường kẻ nào có sức mạnh sẽ thắng, có thể giết chết đối thủ và chiếm toàn bộ chiến lợi phẩm. Đây là thời kì con người sống theo „luật rừng xanh“, theo kiểu „ chúa tể sơn lâm“, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh giết kẻ yếu!

Tới thời phong kiến sự thay đổi quyền lực trong xã hội cũng dựa trên bạo lực, kẻ nổi loạn thường nêu cao chính nghĩa trừ vua bạo ngược, khi đánh thắng được vua chúa đương thời thì tự mình xưng làm vua chúa mới. Người chiến thắng tự coi các tài sản thiên nhiên và sinh mạng của người dân trong nước là tài sản riêng của giòng họ mình, không những thế còn tự giành quyền cha truyền con nối hết đời nọ đến đời kia. Khi người chiến thắng trở thành vua, lập quân đội riêng chỉ biết trung thành với mình, định ra các luật lệ để bảo vệ ngai vàng, sẵn sàng dùng các lực lượng quân sự đàn áp những cuộc chống đối của nhân dân, coi dân như sở hữu riêng, thậm chí như cỏ dại!

9/1/14

Tưởng Rằng Đã Yên

Tác Giả: Hồng Hoang
Mọi chuyện rồi cũng êm xuôi. Và sẽ chìm vào quên lãng như định luật thời gian. Huấn nghĩ như vậy trong lúc một mình ngồi trên phiến đá nhìn dòng sông hiền hòa, phẳng lặng. Huấn nhìn mãi vào nơi chiếc xe mình đã lao xuống cách đây sáu tháng... Nơi đó, linh hồn Trinh, người vợ thông minh, xinh đẹp của Huấn, đã rời khỏi thân xác.
    Huấn bây giờ là người góa vợ, cô đơn đi, về lặng lẽ như một chiếc bóng. Nhiều lúc Huấn tự hỏi: mình còn làm được gì, khi hạnh phúc đã chợt đến rồi chợt đi? Ân hận không? Hối tiếc không? Còn nữa, Huấn không biết mình có nên vui mừng hay không, khi những cuộc điều tra, thẩm vấn của cảnh sát đã thật sự chấm dứt. Bởi vì trước sau gì Huấn cũng giữ đúng một lời khai:

Xa Vắng

Anh chưa đi mà sao em đã nhớ
Anh chưa về em mòn mỏi đợi trông
Niềm thương yêu em giữ kín trong lòng
Anh không biết, ngỡ là em hờ hững!

Hoàng hôn đến, tâm hồn em lơ lửng
Đón trăng về, nghe chó sủa canh khuya
Biệt ly sầu không phải dễ ai chia
Khi một kẻ đã đi về hướng khác!

Người ở lại luôn chịu nhiều mất mát
Nỗi buồn này thật không dễ nguôi ngoai
Ôm chăn đơn thao thức suốt đêm dài
Nằm gối chiếc chập chờn cơn ảo mộng

Hàng dương liễu bên hồ đang rủ bóng
Rặng thông già hiu hắt tiếng reo xưa
Thu sắp về, mưa đã đến rồi chưa?
Làn mây trắng lững lờ nghe gió gọi...

Xuân Nhan
Cali, 31-08-2014