4/24/12

NHÂN NGÀY 30.4 - NÓI CHUYỆN VỚI NHÀ VĂN NGUYỄN NGỌC NGẠN

ĐINH LÂM THANH
Thưa Anh Nguyễn Ngọc Ngạn.
Nếu Anh là một nhân vật bình thường, ít ai biết đến, dĩ nhiên tôi chẳng có ý kiến gì, nhưng Anh là một nhà văn, một người làm truyền thông (MC đại nhạc hội) nổi tiếng thì một người cầm bút tranh đấu cũng không thể bỏ qua được. Anh trốn thoát chế độ cộng sản cũng như tôi, đã phải trả một giá rất đắt bằng cách đổi mạng sống với công an, với may rủi thời cơ và sống chết với biển cả…thì tôi thiết tưởng, khi nói chuyện với Anh cũng không đến nổi vô ích như phải nói chuyện với đầu gối.

Hơn nữa, tôi nghĩ rằng người cầm viết, làm MC thì thường chú tâm đến ý kiến của độc giả cũng như khán giả. Qua các vidéo tân nhạc Thúy Nga Paris tôi thường thấy Anh (xin bấm vào hình để xem trọn bài) đem thư độc giả ra ‘bình phẩm’ trên các chương trình do Anh và Nguyễn Cao Kỳ Duyện điều khiển, vậy thư (email) nầy có một mục đích rất đơn giản, không cần Anh đem ra bình phẩm mà để giúp Anh suy nghĩ và nhìn thấy con người thật của Anh rõ ràng hơn.

Vì lý do sinh sống thì Anh hợp tác với ai, làm chuyện gì là quyền tự do của một người đang sống trong một chế độ tự do. Nhưng thưa Anh, người xưa thường nói ‘đánh đĩ mười phương cũng phải chừa một phương để lấy chồng’. Tôi thấy câu nầy thật thích hợp, cần nêu ra đây để nhắn nhủ Anh ! Do đó, tôi muốn đề cập đến việc Anh hợp tác với các nhóm cộng sản nằm vùng để tổ chức ba buổi văn nghệ ‘Mừng Đại Thắng 30.4’ năm nầy tại NaUy, Pháp cũng như Đức trong những ngày 29.4. 30.4 và 01.5.2012. Như vậy có thể nói rằng ‘Cuộc đời Anh đã đánh đĩ mười phương, chỉ còn một phương dành để lấy chồng, nhưng vì tiền, Anh cũng không bỏ sót’. Anh vẫn cạn tàu ráo mán với khối người Việt Quốc Gia hải ngoại ! Họ là những người đã một thời thương yêu, ủng hộ, đùm bọc và nuôi Anh khi Anh bơ vơ đặt chân đến vùng trời tự do. Nhưng rồi trong thời gian cộng tác với Trung Tâm Thúy Nga, Anh bất chấp phản ứng của những người bỏ nước ra đi vì cộng sản…Họ đã đóng góp giúp Anh tiến lên và trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, giàu có. Trong lúc đó Anh lại dùng văn chương và nước bọt để ca tụng chế độ cộng sản và vuốt mặt quay về Việt Nam kiếm tiền tại các đại nhạc hội tổ chức trong nước. Do đó, những người ái mộ đã có thái độ đối với Anh, là một người chồng, người cha vô tình bạc nghĩa đã quên hẳn cái chết đau thương của vợ con, của một nghệ sĩ đã dùng dao đâm vào tim những người đã tạo cho Anh một chỗ đứng xứng đáng trong văn đàn cũng như nghệ thuật ca hát. Anh đã quay lại 180 độ chống lại tập thể người Việt Tỵ Nạn trên thế giới, đó chẳng qua là mắt Anh đã bị mù và đầu Anh đã biến thành bã đậu, vì Anh chỉ biết kiếm tiền cho cái túi tham của một khối thịt biết đi và cái vô liêm sỉ của một người cầm bút !!!

Đã 37 năm, tháng tư là thời gian đau buồn của dân Miền Nam, và 30.4 là ngày đại tang của người Việt Tự Do trong cũng như ngoài nước, nhất là những người đã bỏ xứ ra đi vì không chấp nhận chế độ tàn ác cộng sản. Vài đám nằm vùng tay sai được yểm trợ tài chánh của cộng sản, chúng thường tổ chức hằng năm vào các ngày cuối tháng Tư những buỗi lễ ‘Ghi Ơn’ ‘Vinh Danh’ ‘Tưởng Niệm’ già Hồ hoặc văn nghệ mừng Đại Thắng… không ngoài việc đánh phá, làm phai mờ ý nghĩa ngày Quốc Hận. Nếu bị chống đối, tổ chức không thành công thì chúng cũng tạo được cơ hội gây xáo trộn cộng đồng…Những năm gần đây Anh đã lộ rõ bộ mặt thách thức, đâm vào lưng cộng đồng người Việt tự do hải ngoại. Vậy tội của một người cầm bút và làm truyền thông như Anh thì nặng gấp hàng ngàn lần người lính cầm súng ra trận.

Nhân tiện đây xin hỏi Anh Nguyễn Ngọc Ngạn, không biết Anh còn nhớ không ? Những tiếng kêu gào xé nát con tim, những thân xác vật vã bất tỉnh, những uất ức nghẹn ngào, những dồn nén từ tâm cang Anh cũng như những hình ảnh chết chóc của vợ con anh và những người cùng chung thuyền là động lực đã khơi động tiềm thức trong con người của anh, và chính những dư âm nầy là động lực giúp anh trở thành một nhà văn chống cộng. Nhưng tại sao bây giờ Anh lại phản bội những cái đau đớn tình cảm ruột thịt, những suy tư tiềm tàng trong trí óc và con tim Anh ? Chính những hình ảnh đau thương nầy đã bộc phát lên giấy giúp Anh thành văn sĩ, thoát ra từ hơi thở giúp Anh thành một MC. Anh đã vô tình hay bội bạc quên những ai, những gì đã giúp Anh thành công và đứng vững đến ngày hôm nay trên văn đàn cũng như truyền thông ? Nếu Anh quên thì tôi xin nhắc để Anh nhớ đời : Đó là ba hình ảnh vợ con anh đã chết trong lòng biển, hành động dã man tàn bạo của chế độ cộng sản và vòng tay thân ái của cộng đồng người Việt Tự Do hải ngoại. Hai hình ảnh vợ con anh và vòng tay ân tình của cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngại là những dấu ấn trọng đại nhất trong cuộc đời tỵ nạn của Anh, nhưng tiếc thay, Anh không nhớ ! Nhưng Anh lại tri ân cái tập đoàn Việt gian cộng sản khốn nạn đã xua gia đình Anh ra biển...và ngày nay Anh quay trở lại ca tụng bọn người mà chính chúng nó đã gán cho anh và gia đình một danh từ bất hủ khi trốn xuống ghe ‘bọn trộm cướp đĩ điếm vượt biên qua làm nô lệ cho Mỹ. Và rồi 30.4 năm nay, Anh còn đi qua Châu-Âu hợp tác với thành phần cộng sản nằm vùng để tổ chức ‘Mừng Xuân Đại Thắng 30.4’ đánh dấu ngày giặc vào cướp nước.

Vậy, Anh là người vô liêm sỉ, đã mất linh hồn, mắt thì mù và đầu chỉ toàn là bã đậu. Có đúng không ?

Đinh Lâm Thanh

Paris, 22.4.2012

No comments:

Post a Comment