3/1/21
Ngủ Đò
ĐÔI ĐŨA
BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ
Thơ Xuân buồn
BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ
Xuân lại về, tha hương sầu viễn xứ.
Miền đất cũ : niềm tâm sự nhớ nhung.
Đời quân ngũ biết nói mấy cho cùng,
Người nằm lại trải mấy Xuân hờn tủi.
Rừng vắng, đồi hoang cô đơn thui thủi.
Một thuở nào tình đồng đội bên nhau.
Từ chốn xa đốt nén hương nguyện cầu,
Để nhớ mãi tình đậm sâu chiến hữu.
Không biết Anh đã về miền vĩnh cửu,
Hay hương linh còn ẩn náu chốn xưa ?
Chờ mai nở, đoán Xuân đến hay chưa,
Để mong đợi cánh thư từ hậu tuyến.
Hoài niệm cũ vẫn vấn vương hoà quyện,
Của một thời trong cuộc chiến cùng nhau.
Nay Xuân đến mái tóc thêm bạc màu,
Vẫn nhớ : ngọn đỉnh sầu Anh nằm lại.
Bài hát cũ gợi nỗi buồn tê tái,
Nhiều đứa con: Xuân mãi mãi không về.
Vì nợ Nước, chưa vẹn được câu thề,
Nỗi oan khuất, tráng sĩ hề: uất nghẹn!
Nay tất cả chỉ còn là kỷ niệm,
Của một thời chinh chiến đã trôi qua.
Cố tìm quên…nỗi nhớ chẳng phôi pha,
Chung rượu nồng, uống mình Ta thấy nhạt.
Thời gian dài, kiếp tha hương lưu lạc.
Mỗi đầu năm nghe câu hát mừng Xuân,
Nhắc đời lính lại thấy lòng lâng lâng
Một nỗi nhớ bâng khuâng ngày tháng cũ.
Hàn Sĩ Phan, Florida mùa Xuân 2021
2/26/21
ĂN CƠM CHƯA ? (食飯未 ?)
Nghe bà nội tôi kể: hồi đó bên Tàu nghèo lắm, nhất là ở quê hương của bà, không đủ cơm ăn, một nắm gạo nấu nước, người lớn uống nước cháo, gạn xác cháo cho con ăn đỡ dạ. Có lẽ đó là lý do tại sao rất nhiều người Triều Châu bỏ nước ra đi làm cu-li hay bất cứ công việc vất vả nặng nhọc vì chỉ mong tìm chút tiền để gởi về giúp đỡ gia đình và cho đến bây giờ trên thế giới, doanh gia người Hoa thành công lớn và giàu có trong thương nghiệp, đa số đều gốc gác Triều Châu.
2/25/21
Một Thời Mộng Hoa
Gặp nhau từ thuở Mộng Hoa,
Yêu thương tràn ngập đôi ta ngỡ ngàng
Tựa đầu soi bóng Lam Giang
Trao nhau những nụ hoa vàng Đồi Mưng
Tình ca hòa tiếng chim rừng,
Cỏ may đan kín con đường vào Mơ
Tình mình chưa dệt thành Thơ
Nụ hôn chưa ấm, ai ngờ chia phôi!
Xa nhau mười bẩy năm trời,
Nổi trôi Vận Nước buộc đời Chinh Nhân
Một chiều dừng bước hành quân
Chợt Em tìm đến một lần thăm Anh.
Nón nghiêng sương khói Cổ Thành,
Ái ân kết ngọc long lanh mắt huyền
Rồi Tình gặp những chuân chuyên
Giòng sông bão tố con thuyền sang ngang.
Bao nhiêu oan trái phũ phàng,
Cho tan những nụ Hoa Vàng ngày xưa
Bẽ bàng chiếc nón bài thơ
Sương lam khói bạc nhạt mờ xa xôi…
Chiều nay góc biển chân trời
Nao nao thương nhớ một Thời Mộng Hoa...
Trần Quốc Bảo.