1/23/19

CHÚ XE ÔM

Chú xe ôm dừng xe trước cổng cho cô sinh viên xuống. Bất ngờ cô đưa chú gói quà và nói:
- Chú về nhà rồi mở ra xem nhé.
Bắt đầu ngày mai cháu không đi học nữa, hôm nay cháu đã tốt nghiệp rồi. Cám ơn chú nhiều.
Chú xe ôm về nhà, cất xe, vào phòng mở gói quà ra, ngoài bộ quần áo còn có cả số tiền rất lớn, và một bức thư như sau:
''Thưa thầy, em là Tuyết Lan học toán với thầy năm lớp sáu ở trường Nguyễn Trãi. Lên lớp chín thì em nghe tin thầy bị giảm biên chế, đồng thời thầy cũng bị đau dây thanh quản nên khó nói. Từ đó thầy đi lái xe ôm kiếm sống, lúc nào cũng đeo khẩu trang kín mít để đừng có học trò nào nhận ra. Nhưng em đã nhận ra thầy khi thầy ngồi đón khách ở ngã tư Bình Hưng. Từ đó, em không tự đạp xe đi học nữa mà đặt mối thầy chở em đi học suốt hết lớp chín, hết phổ thông, và lên đại học.

1/19/19

Đừng Do Dự


Có xuống đường đả đảo cả ngàn lần
cũng không làm cho bọn phỉ quyền nao núng
Nắm bạo lực trong tay, chúng sợ gì
tiếng gào thét bởi căm hờn
Vài trăm, vài ngàn người mà chỉ có tay trơn
làm sao triệt khối thành trì Cộng Sản?!

Lấy thịt da chọi súng gươm hung hãn
chỉ làm mồi cho đồ tể giết đã tay
Bao năm rồi! Dân ngậm đắng nuốt cay
cúi đầu nhận xích xiềng tròng lên cổ!

1/15/19

CÂU ĐỐI TẾT THỤ NHÂN TẾT KỶ HỢI (2019)




THỤ NHÂN KHAI HỘI ĐỀ TÂN BÚT

KHÁNH CHÚC TAM ĐA KỶ HỢI NIÊN

樹 人 開 會 題 新 筆
慶 祝 三 多 己 亥 年



 DỊCH THƠ QUỐC NGỮ :



HỘI TẾT THỤ NHÂN ĐỒNG KÍNH CHÚC 

PHƯỚC LỘC THÊM NHIỀU THỌ BÁCH NIÊN



Cuối Cuộc Hành Trình


Ông nằm yên nhìn qua khung cửa sổ. Bên ngoài tuyết đang rơi. Ông biết con mình vất vả lắm mới vượt qua 14 dặm đường để đến với ông. Ông không nhớ chuyện gì đã xảy ra và xảy ra bao lâu rồi. Ông mơ hồ nhớ lại lúc vừa ra khỏi phòng tắm lúc nửa đêm là cảm thấy choáng váng, nhói ngực rồi không biết gì nữa.
- Ba đang ở trong bệnh viện Hershey. Hôm nay là ngày thứ năm rồi.
Lúc nãy, khi mở mắt ra thì con ông đã cho biết ngay là ông bị xuất huyết não. Không thể giải phẫu vì vết thương nằm ngay trung khu thần kinh. Đã năm ngày hôn mê! Không hỏi và không cần con ông nói, ông cũng biết là đời mình chỉ còn tính từng ngày. Nhưng không ngờ ông còn tỉnh táo chi lạ. Lẽ ra phải đau, phải nhức đầu mà còn phải lâm vào tình trạng mất cảm giác toàn thân nữa mới đúng. Đằng này lúc con ông vừa vào thăm thì hai y tá vật lý trị liệu đã vực ông dậy cho ngồi xuống ghế nệm để giơ tay, búng cẳng. Mệt lã người và vô cùng vướng víu vì một chùm giây, nhợ được gắn, chọt khắp cả người, từ trên mũi xuống tận...vùng cấm địa! Biết trước sau gì ai cũng phải đến gia đoạn của cuối cuộc hành trình, nhưng trong hoàn cảnh này ông mới thấm thía câu " gánh nặng cho cả nhà "!