Hoàng Ngọc Nguyên
Rồi một mai con đã lớn khôn rồi con thôi thơ ấu (... ...a)
Mẹ rời thật mau Mẹ rời chiêm bao
Lời mẹ ru con bao lâu mỏi mòn
Nên lâu cũng mỏi mòn
Bây giờ mẹ nằm lá đổ ngoài sân
Lời Mẹ Ru - Trịnh Công Sơn
Tết Bính Thân vừa qua là cái Tết đầu tiên chín anh chị em chúng tôi không có mẹ, và sự mất mát đó được cảm nhận thấm thía mà không cần phải đến trước bàn thờ ông bà thắp hương khấn vái trong những ngày Tết. Hình ảnh mẹ trĩu nặng trong tâm tư, trong tầm mắt mỗi khi chúng tôi nghĩ đến, nhìn đến sự thiếu vắng quá lớn lao đó trong nhà. Năm nay, nếu mẹ còn, sẽ là một năm tuổi của mẹ. Từ Canh Thân, cùng năm với nhạc sĩ của bài hát quen thuộc một thời “Túi Đàn”, “Xuân Nghèo”, đến Bính Thân, 96 năm. Thời gian càng ngày càng khủng khiếp ở chỗ nó làm người ta mất ý niệm về cái nhanh hay chậm của cuộc đời. Cho dù đã đi chùa thì ai cũng có thể hiểu được phần nào ý nghĩa của hai chữ vô thường, nhưng sự mất mát này đúng là quá thật, quá lớn. Chỉ mới năm ngoái, tôi điện thoại chúc Tết mẹ, tôi còn nhớ câu nói quen thuộc, máy móc của mình: :”Mạ ơi, mạ rán giữ sức khỏe nghe. Sinh nhật con năm nay, con và Phương cũng sẽ đến với mạ nữa”. Giọng mạ nhẹ và yếu: “Ừ, hai vợ chồng con đến chơi với mạ”. Năm trước đó nữa, mẹ còn trao cho tôi một tấm thiệp mừng sinh nhật khi hai đứa chúng tôi đến San Jose, tấm thiệp có dòng chữ “Sinh nhật của con Chó” và chữ ký “Yến” tên của mẹ. Chữ ký này ngắn gọn, dễ bắt chước, hồi còn nhỏ đi học, tôi có khi vẫn thay mẹ ký vào học bạ mỗi khi không muốn cha mẹ xem “hổ sơ” của mình.