Nếu ba em có hỏi Lòng em đối với tôi, Cứ thẳng thắn trả lời, Đừng lôi thôi giải thích: "Cái anh chàng bị thịt, Tướng cục mịch ù lì, Quê mùa chẳng biết chi, Con khi nào để mắt." "
Nếu me em thắc mắc, Em cứ việc lắc đầu
Thỏ thẻ: "Nước qua cầu, Hơi đâu mà để ý; Gia đình mình quyền quý, Họ địa vị thấp hèn, Dù cố gắng bon chen, Chỉ bày thêm cách biệt." Nếu bạn bè muốn biết, Hãy tình thiệt bảo ngay: "Cứ mặc gã ườn thây Ngày ôm cây đợi thỏ." Nếu người quen hỏi dọ, Em cứ tỏ thật lòng Rằng tôi dẫu đèo bòng, Chỉ uổng công lặn lội. |
Nhưng lỡ tôi có hỏi, Em đừng nói năng chi, Để tôi mãi ngu si, Li bì lăn gối lẻ. Tình gì rồi cũng sẽ Lặng lẽ lướt trôi qua, Chỉ còn nỗi xót xa Trong tim là vĩnh viễn. Khắp năm châu bốn biển, Người diễn giải chữ "yêu", Chỉ nhắm mắt nói liều, Toàn những điều xưa xửa. Nào "ba sinh", "hương lửa", Nào hứa hẹn nhì nhằng, Chỉ là chuyện lăng nhăng Đi mò trăng đáy huyệt. Tình yêu hay thù ghét, Nào khác biệt, em ơi: Đồng tiền sấp ngửa rơi, Một trò chơi khốc liệt! Trần Văn Lương Cali, 8/2022 |
---|
8/31/22
Lỡ Tôi Có Hỏi
7/21/22
Rien Ne Reste-Chẳng Còn Gì- No Queda Nada...
Dạo:
Thương người tuổi trẻ ra đi,
Ngoài tro tàn đó, còn gì nữa đâu.
I. Cóc cuối tuần Phú Lang Sa:
Rien Ne Reste
J'ai péri depuis quelques jours,
Bientôt devenant de la cendre,
Ne pouvant rien voir et entendre,
Quittant ce monde pour toujours.
Ma chérie, les larmes aux yeux,
Des prières fervemment récite,
Mais, une fois finis les rites,
Se précipite hors du lieu.
Les bonnes gens qui me connaissent,
Après avoir pleuré ma fin,
S'essuient bien la face et enfin,
Sans dire un seul mot, disparaissent.
La fumée vers le ciel montant,
Mes proches, durant leur sortie,
Poussent gaiment en harmonie
Un soupir de soulagement.
Je suis dès lors inexistent,
Rien ne reste de ma présence,
Nul n'est conscient de mon absence,
L'oubli donc est la loi du temps.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
II. Phỏng dịch thơ Việt:
Chẳng Còn Gì
Đã mấy bữa, tôi đau buồn nhắm mắt,
Xác thân này chốc lát sẽ thành tro.
Đời có gì, cũng chẳng biết chẳng lo,
Đường thiên cổ lò dò đi khuất mặt.
Người tình nhỏ, lệ sầu căng khóe mắt,
Sốt sắng ngồi khoan nhặt tiếng cầu kinh.
Lễ vừa xong, vội bái biệt vong linh,
Rồi len lén chuồn nhanh qua ngõ tắt.
Bạn bè với những người quen có mặt,
Sau vài lần quẹt nước mắt buồn đau,
Bèn âm thầm kẻ trước nối người sau,
Trong một thoáng cùng nhau đi mất hút.
Nhà hỏa táng khói buồn lên nghi ngút,
Đám họ hàng lục tục rút lui mau,
Rồi nhịp nhàng, dù chẳng bảo gì nhau,
Cùng vui vẻ thở phào như thoát nợ.
Sự hiện hữu đã tàn theo hơi thở,
Chẳng còn gì sót lại ở trần gian,
Chẳng ai buồn nhớ đến hoặc hỏi han,
Luật quên lãng, thời gian đà áp đặt.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
III. Phỏng dịch thơ Tây Ban Nha: (endecasílabos)
No Queda Nada
He ese día alcanzado mi destino,
En un momento cenizas seré,
Y luego, no veré y tampoco oiré,
Yendo en un viaje eterno y repentino.
Ojos llenos de lágrimas, mi amor
Recita muy fervientes oraciones,
Y después del final de las acciones,
Se precipita fuera sin temor.
Pronto las gentes que me han conocido,
Después de lamentar mi fin temprana,
Aprisa alcanzan la puerta cercana,
Y sin hablar, han desaparecido.
Del crematorio el humo ya ha ascendido,
Mis parientes empiezan a partir.
Con un suspiro, parecen sentir
Un alivio por todos compartido.
Soy inexistente de ese mismo instante.
De mi corta presencia queda nada,
Mi ausencia nunca más será notada.
La ley del tiempo, olvido, es vinculante.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
IV. Phỏng dịch thơ Anh văn: (iambic pentameter)
Nothing Remains
I just attained my final stage that day,
A pinch of ashes I will soon become,
And will not see nor hear the things to come,
Forever ending my short earthly stay.
My darling sits there with her teary eyes,
Reciting fervent prayers heartily,
But, once the rites are done, she hastily
Glides through a shortcut and away she flies.
And soon those who have known me for some time,
Right after having grieved my early death,
Begin to wipe their face and in a breath
Are disappearing since without a chime.
The crematorium smoke starts to rise,
My relatives, when starting to egress,
In harmony and cheerfully express
Their shared relief through faint concerted sighs.
So death has grabbed me with its fatal claw,
And nothing from my presence does remain,
My absence also gives no slightest pain,
Oblivion is time's eternal law.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
V. Phỏng dịch thơ Latin: (dactylic hexameter) (*)
Nihil Manet
Finem tristem vitae illa die consecutus sum,
Mox corpus meum ad parvam cinerem redigetur,
Postea audire vel videre potero nil,
Vitam terreneam in aeternum deserens nunc.
Ibi, perdita, sedet cum lacrimis mea amata,
Ex animo recitans ferventes orationes.
Sed quando finitur caerimonia tandem,
Posticum tacite perlabitur et cito fugit.
Ii qui me noverunt in praeteritum iam,
Postquam infortunatam mortem deploraverunt,
Bene oculos faciemque deterserunt sine mora,
Et, nullum verbum dicentes, in ictu evanescunt.
Ascendit ad caelum fumus cremationis.
Propinquii mei, postquam exire finiverunt,
In summa concordia et cum gaudio spirant
Solacii collectivi suspirium unum.
Posthac, ex hac vita terrestra exeo semper,
Nihil meae praesentiae absolute manet,
Nemo interrogabit meam absentiam iterum umquam,
Quia oblivio est dura lex, tempore facta.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
(*) Ghi chú:
Phân nhịp (scan) ra các pieds (dactyl: D, spondee: S):
Fīnēm| trīstēm| vītae‿īl|lā dĭĕ| cōnsĕ
Mōx cōr|pūs mĕŭm|⁔ād pār|vā
Pōstĕă|⁔āudī|rē vēl| vīdē|rē pŏtĕ|rō nil, DSSSDS
Vītām| tērē|nēăm⁔ĭn| ǣtēr|nūm dĕsĕ|rēns nunc. SSDSDS
Ībī| pērdĭtă| sēdēt| cūm lăcrĭ|mīs mĕa‿ă|māta, SDSDDS
Ēx ănĭ|mō rĕcĭ|tāns fēr|
Sēd quān|dō fī|nītūr| cǣrī|mōnĭă| tāndem, SSSSDS
Pōstī|cūm tăcĭ|tē pēr|
Īī| quī mē| nōvē|rūnt īn| prǣtĕrĭ|
Pōstquam‿īn|fōrtū|nātām| mōrtēm| dēplŏră|vērunt,
Bēne‿ŏcŭ|lōs făcĭ|ē
Ēt, nūl|lūm vēr|būm dī|cē
Āscēn|dīt ād| cǣlūm| fūmūs| crēmătĭ|ōnis.
Prōpīn|quīĭ mĕ|ī, pōst|
Īn sūm|mā cōn|cōrdĭă|⁔ēt
Sōlā|cīī| cōllēc|tīvī| sūspĭrĭum|
Pōsthāc|, ēx hāc| vītā| tērrēs|tra‿ēxĕŏ| sēmper, SSSSDS
Nīhīl| mēǣ| prǣsēn|tīae‿āb|sōlŭtĕ| mānet, SSSSDS
Nēmo‿īn|tērrŏgă|bīt mĕ
Quīa‿ō|blīvĭŏ|⁔ēst dū|
VI. Phỏng dịch thơ Hán:
無 一 物
那 日 我 登 程,
殘 灰 蘊 我 靈,
不 能 明 世 事,
永 告 別 今 生.
情 人 淚 浥 巾,
熱 切 誦 經文.
儀 式 剛 剛 結,
偷 偷 急 動 身.
諸 朋 友 在 場,
哀 弔 亦 焚 香.
禮 畢 乾 其 淚,
無 聲 走 四 方.
葬 煙 已 上 飛,
親 戚 出 門 時,
同 吐 輕 鬆 氣,
快 拋 著 此 悲.
我 生 命 遠 之,
無 一 物 留 遺,
葬 後 誰 關 注,
瞬 忘 是 宙 規.
陳 文 良
Âm Hán Việt:
Vô Nhất Vật
Na nhật ngã đăng trình,
Tàn hôi uẩn ngã linh.
Bất năng minh thế sự,
Vĩnh cáo biệt kim sinh.
Tình nhân, lệ ấp cân,
Nhiệt thiết tụng kinh văn.
Nghi thức cương cương kết,
Thâu thâu cấp động thân.
Chư bằng hữu tại trường,
Ai điếu diệc phần hương.
Lễ tất, can kỳ lệ,
Vô thanh tẩu tứ phương.
Táng yên dĩ thượng phi,
Thân thích xuất môn thì,
Đồng thổ khinh tông khí,
Khoái phao trước thử bi.
Ngã sinh mệnh viễn chi,
Vô nhất vật lưu di,
Táng hậu, thùy quan chú,
Thuấn vong, thị trụ quy.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
Nghĩa:
Không Một Vật
Ngày đó, tôi lên đường,
(Hũ) tro tàn đựng hồn tôi,
Không (còn) có thể biết việc đời,
Vĩnh viễn giã từ đời sống này.
Người tình, lệ ướt khăn,
Sốt sắng tụng kinh,
Khi nghi thức vừa xong,
Vội len lén chuyển thân đi.
Bạn bè có mặt tại đó
Thăm viếng và thắp hương.
Lễ xong, lau khô nước mắt,
(Rồi) không một tiếng động, chạy đi bốn hướng.
Khói (hỏa) táng đã bốc lên,
Họ hàng trong lúc ra khỏi cửa
Cùng thở ra nhẹ nhõm,
Nhanh vất bỏ đi nỗi buồn này.
Mạng sống tôi đã đi xa,
Không một vật để lại,
Đám tang xong, chẳng còn ai để ý,
(Vì) quên ngay (chính) là quy luật của thời gian.
7/11/22
Tiễn Bạn
người bạn quen biết nhau từ một thuở
xa xưa ở Viện Đại Học Dalat)
Được tin dữ từ bạn thân cho biết
Tiến ra đi, chợt khôn xiết bàng hoàng,
Vừa đau buồn vừa hụt hẫng hoang mang,
Sao lại mất dễ dàng như thế được.
Tiến ơi Tiến, sao đành tâm đi trước,
Bạn xưa giờ chẳng còn được bao nhiêu,
Phía bên kia, nay càng lúc càng nhiều,
Bên này với chợ chiều so chẳng khác.
Nhớ thuở trước dưới mái trường Đà lạt,
Cùng sách đèn nên quen mặt biết tên.
Tốt nghiệp xong, mỗi đứa lạc mỗi miền,
May mắn lại gần nhau trên đất lạ.
Dù kiếm sống tháng năm dài vất vả,
Nghe gọi đàn, vội tong tả tìm nhau,
Đứa dẫn đầu, đứa lục tục theo sau,
Để cùng tạm quên nỗi sầu xa xứ.
Hoặc chia sẻ khó khăn đời lữ thứ,
Hoặc ồn ào nhắc lại thuở đầu xanh,
Hoặc giúp nhau lo văn nghệ tập tành,
Hoặc lẩm cẩm học hành thêm chữ Hán.
Chỗ làm việc may không xa hàng quán,
Nên thường hay rủ bạn đến ăn trưa,
Cùng lăng nhăng vớ vẩn chuyện nắng mưa,
Hay xới mảnh đời xưa hâm nóng lại.
Thầm mong mỏi sẽ thế này mãi mãi,
Để còn hoài được đi lại vui chơi,
Nhưng than ôi, người tính chẳng bằng trời,
Định mệnh đó vẫn muôn đời rắc rối.
Một ngày cuối tháng Năm đang rảnh rỗi
Thì bỗng dưng được Tiến gọi đến nhà,
Để cùng nhau tán gẫu chuyện gần xa,
Nào ai biết đây chính là lần cuối!
Hôm sau lúc trời chưa xua bóng tối,
Nhận điện thư Tiến gởi, dạ bồi hồi.
Có lẽ nào bức tranh Tiến vẽ tôi, (1)
Là kỷ niệm Tiến cuối đời để lại?
x
x x
Con cái Tiến đều công thành danh toại,
Tiến ra đi, bớt lo ngại ít nhiều.
Chỉ còn người Tiến trọn kiếp thương yêu,
Phải gánh chịu cảnh xế chiều cô quạnh,
Sẽ dai dẳng những tháng ngày đơn lạnh,
Với tuổi trời, ắt lúc mạnh lúc đau,
Chẳng còn người để hủ hỉ cùng nhau,
Nhìn cảnh cũ nỗi sầu càng thê thiết.
Những bạn bè quen biết,
Chợt nhận ra, phút từ biệt xót xa,
Sẽ không còn, dù thương nhớ thiết tha,
Gặp lại đứa bạn tài hoa đã khuất.
Nhớ giọng nói, tiếng cười cùng ánh mắt,
Nhớ dáng đi, nhớ khuôn mặt hiền từ,
Nhớ tiếng kèn, nhớ "Một Thoáng Suy Tư", (2)
Nhớ nét vẽ, nhớ dòng thơ lãng mạn.
x
x x
Nhìn di ảnh cùng khăn tang ảm đạm,
Thêm đau lòng bè bạn đến đưa chân.
Biết làm sao nói trong chỉ một lần
Mà gói trọn hết ân tình xưa cũ.
Kẻ thanh thản, nợ trần nay đã giũ,
Người âu sầu héo rũ, lệ mềm tay.
Chẳng tìm đâu lại được những tháng ngày,
Vui họp mặt cùng say sưa cười nói.
Cuộc sinh tử, làm người ai tránh khỏi,
Nhưng chỉ hiềm Tiến quá vội Tiến ơi,
Cuộc đời vừa đến lúc được thảnh thơi,
Sao lặng lẽ về trời qua ngõ tắt?
Lòng muốn nghĩ Tiến vẫn còn chưa mất,
Chỉ nhất thời tạm vắng mặt mà thôi.
Nhưng khi bình tâm lại, bỗng than ôi,
Tiến thật đã bỏ nơi này vĩnh viễn.
Cánh buồm đà tách bến,
Ngậm ngùi vĩnh biệt Tiến từ đây.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2022
Ghi chú:
(1) Rạng 30/5 (mấy tiếng sau khi họp mặt ở nhà Tiến),
chúng tôi nhận được bức họa mà Tiến viết là vừa "vẽ bạn xưa"
xong kèm theo mấy dòng ghi phía dưới:
"Tìm trong nét vẽ bạn xưa,
Thiên thu vóc dáng thì nhân hỏi người?"
pmt
dựng lên để chia sẻ những cảm nghĩ cùng ưu tư của mình với
mọi người trong các diễn đàn Thụ Nhân nhiều năm về trước.
6/24/22
Giọt Sầu Rơi
Xa nhau đã quá nửa đời,
Xác xơ ngõ nhớ, tả tơi lối về.
Giọt Sầu Rơi Mon men về chốn cũ, Ủ rũ bước đường xưa, Dường nghe lại tiếng mưa, Buổi dây dưa lần cuối. x x x Anh ngập ngừng bối rối, Chẳng biết nói một câu. Mưa khẽ rắc lên đầu Từng giọt sầu tơi tả. Tình mình sao ẻo lả, Tựa lá níu cành cây, Anh biết chắc rồi đây, Lá có ngày xa cội. Lạnh lùng em rẽ lối, Anh tiếc nuối nhìn theo. Mưa dai dẳng mè nheo, Gió trả treo hờn giỗi. Anh lần men ruộng tối, Ếch nhái lội qua bùn. Bầy dế nhỏ sợ run, Ùn ùn chun gốc rạ. Lối quen về bỗng lạ, Mưa rỉ rả lay nhay. Chợt nhớ quá những ngày, Cùng kề vai cắp sách. |
Em có gì phiền trách, Hay ấm ách trong lòng, Mà tách bến xa sông Không một dòng từ tạ. Bao năm trời ròng rã, Anh rốt đã nhận ra Mình chẳng khác sân ga, Em dừng qua ít bữa. Tình dù nung mấy lửa, Vẫn mỏng tựa son môi. Những lời nói ỉ ôi Đã vèo trôi theo gió. Tim em không cửa ngõ, Anh biết gõ vào đâu. Mình cách trở dòng sâu, Nhịp cầu ngang chẳng có. x x x Đêm về trên lối nhỏ, Người bỏ ngủ lang thang. Trăm thương nhớ muộn màng Khẽ khàng quay trở lại. Mưa lần theo lải nhải, Nào có phải mùa Ngâu, Sao tấu mãi cung sầu, Trên mái đầu bạc phếch? Trần Văn Lương Cali, 6/2022 |
NHẨM TÍNH SỔ ĐỜI
Ngó lui: hú vía, số còn may!
- Vượt biên, vượt cạn, đầy nguy khó...
- Vong quốc, vong gia, lắm đắng cay...
- Răng cỏ lung lay hăm tám trụ...
- Lưng còm lú nhú mấy mươi gai...
- Năm ngày ba bệnh, chồng con chán...
Vẫn sống lai rai, thế mới tài!
22/6/2022
Ai-Cơ HT
Dear chị AiCơ,
Mừng Chị Ai-Cơ
Mừng bạn năm nay được bảy hai
Đã hơn thất thập, kể là may!
Tha hương cầu thực, nhiều chua xót
Viễn xứ mưu sinh, rất đắng cay…
Trước mặt: con đường đầy ngõ ngách
Sau lưng: bụi cỏ lắm chông gai
Tháng ngày lê lết, bao cơn bệnh
Vẫn tiếng “danh sư“, thật quá tài!
Nhan Ánh-Xuân
Tháng 6, 2022