Cuốn sách "Đức: A reporter's love for a wounded people" của tác giả Uwe Siemon-Netto đã được viết xong và đang chờ một số người viết "foreword" và endorsements.
Bản dịch cũng đã xong, được phép của tác giả chúng tôi xin giới thiệu đoạn kết rất xúc động mà tác giả đã nói lên ước muốn cùng với người Việt Nam nuôi dưỡng niềm hy vọng một ngày không xa Tự Do Dân Chủ sẽ trở lại với quê hương khốn khổ của chúng ta:
Trong ý nghĩa này, tôi bây giờ chỉ muốn xếp hàng vào đoàn xích-lô bên ngoài ga xe lửa Huế vào năm 1972, nơi chẳng có người khách nào quay trở lại. Chỗ của tôi ở đâu bây giờ? Tôi còn lại gì nữa ngoài niềm hy vọng?
Trong đoạn chót của chương cuối 16, tác giả kể về câu chuyện đi thăm ga xe lửa Huế năm 1972. Thoạt đầu ông ngạc nhiên người miền Nam vẫn giữ truyền thống mỗi buổi sáng có một chuyến tầu đi Hà Nội tuy chỉ chạy trong vòng một cây số. Nhưng ông hiểu ra đó là sự kiên cường của họ luôn nuôi dưỡng niềm tin và hy vọng chuyến tầu một ngày không xa chuyến tầu sẽ thẳng tiến tới Hà Nội... Cho tới ngày hôm nay, hình ảnh chuyến tầu này vẫn còn trong tâm khảm của những người con Việt dù tha phương cầu thực nơi xứ người.