Showing posts with label Hàn Sĩ Phan. Show all posts
Showing posts with label Hàn Sĩ Phan. Show all posts

7/14/21

TIỄN BIỆT BẠN HIỀN - HUỲNH TRUNG TRỰC

Hàn Sĩ Phan

TIỄN BIỆT BẠN HIỀN 

Giữa mùa hè mây mù ảm đạm,
Trời cũng buồn tiễn Bạn ra đi !
Đời người sinh ký, tử quy,
Mới sum họp đó, chia ly mấy hồi !

Ngày mất Nước mây trôi, bèo giạt,
Duyên Thụ Nhân lại gặp xứ người,
Dẫu rằng người ở một nơi,
Diễn đàn trao đổi ngỏ lời thân thương.

Nay Bạn đã lên đường miên viễn,
Chẳng tơ vương lưu luyến hồng trần,
Giã từ một kiếp phù vân,
Thảnh thơi về chốn vĩnh hằng thiên thu.

Giây phút cuối cho dù chẳng gặp,
Tin Bạn đi khiến mắt cay cay.
Thụ Nhân giữ chút tình nầy,
Rồi đây cũng sẽ có ngày gặp nhau.

Đốt nén nhang cúi đầu khấn nguyện,
Thắp ngọn nến hòa quyện khói hương.
Tiễn đưa Trung Trực lên đường
Cố cầm giọt lệ tiếc thương Bạn hiền.

+++++

Vĩnh biệt Huỳnh Trung Trực

Sống trải lòng ra đi thanh thản
Trước sau sau trước rồi đến hạn
Giã biệt anh người bạn đồng song
Hẹn một ngày nơi cõi vĩnh hằng

Võ Thành Xuân (13-7-2021)


++++++

Lời Nguyện Cầu Cho Bạn
(Kính tặng hương linh anh Huỳnh Trung Trực)

Thôi anh hãy bình tâm, đừng trăn trở
Giũ bụi trần, phủi sạch nỗi âu lo
Dù đường đời có lắm nẻo quanh co
Người ở lại sẽ chu toàn cho bạn

Xin cầu nguyện cho anh nhiều thanh thản
Hãy nhẹ nhàng về tiên cảnh tiêu dao
Chốn dương gian rối loạn biết dường nào
Xin từ biệt, thôi cũng đừng lưu luyến!


Tôi vẫn nhớ và âm thầm đưa tiễn
Người bạn hiền vừa cất bước ra đi
Tình đồng môn mình sẽ mãi khắc ghi
Nén hương thắp, hẹn một ngày tái ngộ.

Thành kính phân ưu cùng chị Minh-Lý, cháu Đà Giang và tang quyến.

Nhan Ánh-Xuân - Nguyễn Đình Cận

13-07-2021.

++++++

Tiễn biệt

Mây xanh rồi cũng tan tành
Mùa đông tuyết trắng cũng đành cuốn trôi
Hoa xuân héo hắt rã rời
Trăng tròn rồi khuyết cuộc đời phôi pha.

Paris. 14/07/2021
LĐT
(Chuyển dịch : Vân tán tuyết tan hoa tàn nguyệt khuyết)

7/13/21

CHIA SẺ NỖI NIỀM.

Đọc hai bài thơ “Nghĩa tình chia cắt”, “Mơ ước cuối đời
của Thy Lan Thảo (cũng là Nguyễn Kỳ Sơn) bạn đồng đội
Tiểu đoàn 50/CTCT trước năm 75, tôi cảm thấy bùi ngùi…
Xin chia sẻ chút nỗi niềm với Bạn hiền chiến hữu !

HÀN SĨ PHAN


CHIA SẺ NỖI NIỀM.

Đọc những vần thơ của bạn hiền,
Mối sầu chung trộn với tình riêng.
Nỗi buồn vong quốc chưa phai nhạt,
Vĩnh biệt hiền thê tiếp muộn phiền !

Thuở ấy buông gươm nghẹn tủi hờn,
Chí trai chưa trọn nợ giang sơn.
Tháng năm lưu lạc đời viễn xứ,
Giấc mơ quang phục vẫn chập chờn.

Nhớ ngày tháng cũ thật xa xôi,
Cùng chung đơn vị, Bạn và Tôi :
Chén tạc, chén thù sau công tác,
Ly đầy, ly cạn chẳng hết lời.

Rồi cơn Quốc biến, mộng dập vùi…
Đọa đày, tù tội tắt niềm vui.
Tháng năm ly biệt : sầu viễn xứ,
Hoài niệm ngày xưa: chút ngậm ngùi.

Mối hờn vong quốc chẳng phôi pha,
Nhẩm câu thơ cũ thấy xót xa :
“Nhớ Nước đau lòng con quốc quốc,
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia”.

Đất khách bên nhau dựng lại đời,
Phu thê chia sẻ những buồn vui.
Nào ngờ miên viễn sầu ly biệt,
Phúc phần chưa hưởng đã chia phôi !

Cuối đời nhìn lại tháng ngày qua,
Ưu tư nợ Nước với tình nhà.
Biết tỏ cùng ai : người tri kỷ ?
Hay vẫn một mình TA với TA.

5/9/21

Hồi Ức : MẸ

 

Hàn Sĩ Phan

 ( Nhân ngày Hiền Mẫu

Xin gởi mấy dòng tâm tình chân thật

của người viết về Mẹ sau ngày 30/04/75)

 

Từ ngày tàn cuộc chiến chinh,

Lòng đau chôn chặt nỗi niềm nước non.

Mẹ hiền hiểu được lòng con,

Chỉ vì vận Nước : chưa tròn chí trai !

Tiếp theo những tháng năm dài,

Biết rằng con Mẹ đọa đày xác thân.

Cũng là dân tộc Việt Nam,

Đòn thù ghi dấu trăm năm khó mờ.

4/27/21

NỖI ĐAU NỐI DÀI !

NỖI ĐAU NỐI DÀI !

Chúng ta chung nỗi niềm nơi đất khách,
Có đổi đời, không rũ sạch niềm đau.
Nửa thế kỷ vẫn như mới ngày nào,
Tay buông súng, giọt lệ trào khóe mắt .

Ba mươi tháng tư lòng đau quặn thắt,
“Bởi cuộc cờ” bị áp đặt phải thua !
Nỗi bi phẫn biết nói mấy cho vừa,
Bao năm tháng chưa phai mờ tủi hận.

Rồi kế tiếp “đòn thù” bên thắng trận,
Bản thân, gia đình lận đận lao đao.
Ngước mắt nhìn lên chẳng thấy trời cao,
Ngó sang hai phía bên nào cũng “Đảng”.

3/1/21

BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ


Thơ Xuân buồn

BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ

Xuân lại về, tha hương sầu viễn xứ.
Miền đất cũ : niềm tâm sự nhớ nhung.
Đời quân ngũ biết nói mấy cho cùng,
Người nằm lại trải mấy Xuân hờn tủi.

Rừng vắng, đồi hoang cô đơn thui thủi.
Một thuở nào tình đồng đội bên nhau.
Từ chốn xa đốt nén hương nguyện cầu,
Để nhớ mãi tình đậm sâu chiến hữu.

Không biết Anh đã về miền vĩnh cửu,
Hay hương linh còn ẩn náu chốn xưa ?
Chờ mai nở, đoán Xuân đến hay chưa,
Để mong đợi cánh thư từ hậu tuyến.

Hoài niệm cũ vẫn vấn vương hoà quyện,
Của một thời trong cuộc chiến cùng nhau.
Nay Xuân đến mái tóc thêm bạc màu,
Vẫn nhớ : ngọn đỉnh sầu Anh nằm lại.

Bài hát cũ gợi nỗi buồn tê tái,
Nhiều đứa con: Xuân mãi mãi không về.
Vì nợ Nước, chưa vẹn được câu thề,
Nỗi oan khuất, tráng sĩ hề: uất nghẹn!

Nay tất cả chỉ còn là kỷ niệm,
Của một thời chinh chiến đã trôi qua.
Cố tìm quên…nỗi nhớ chẳng phôi pha,
Chung rượu nồng, uống mình Ta thấy nhạt.

Thời gian dài, kiếp tha hương lưu lạc.
Mỗi đầu năm nghe câu hát mừng Xuân,
Nhắc đời lính lại thấy lòng lâng lâng
Một nỗi nhớ bâng khuâng ngày tháng cũ.

Hàn Sĩ Phan, Florida mùa Xuân 2021

 

1/12/21

HOEN Ố MÀU CỜ

HOEN Ố MÀU CỜ

( Chúng tôi là cựu chiến sĩ, là cựu tù nhân của cộng sản… Đã từng chiến đấu dưới lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, ngọn cờ Chính nghĩa…Vì thấy nó xuất hiện trong cuộc bạo loạn, tấn công tòa nhà Quốc Hội Hoa Kỳ ngày 6 tháng 1/2021 nên phải lên tiếng.)


Họ là những con người đang lạc lối !
Bị phủ trùm trong mê muội khùng điên.
Thể hiện lòng aí quốc cách vô duyên :
Vác Cờ Vàng theo bạo quyền vung vẫy.

Quân, Dân miền Nam vì ngọn cờ ấy,
Đã đổi máu thân giữ lấy quê hương.
Ba mươi tháng tư, biến cố đau thương,
Phải cuốn cờ, đau buồn lìa Tổ Quốc !

“Di Sản Cờ Vàng” đi vào sử sách,
Mong hậu duệ :“Giấy rách giữ lấy lề”.
Thật đau buồn khi một đám u mê,
Vác cờ đi làm trò hề thiên hạ.

Bởi vì ai ? Bạn bè thành xa lạ,
Bởi vì ai ? Phá nát cả gia cang,
Nay lại thêm hoen ố ngọn cờ vàng,
Được phất lên gia nhập đoàn khủng bố *

Cùng tấn công biểu tượng nền dân chủ:
Toà Nhà Quốc Hội, cột trụ pháp quyền.
Tên đầu đảng đã lộ rõ nguyên hình,
Muốn nắm giữ chức quyền bằng bạo lực.

Một số dân mình, sao chưa tỉnh thức ?!
Vì sợ bạo quyền, bỏ Nước ra đi.
Nay bị lừa phỉnh, mê mẩn, cuồng si
Tôn “Gã chẳng ra gì” làm lãnh tụ.

Biến “Cờ Vàng Di Sản” thành cờ rũ,
Tự để tang mình : “bức tử” lần hai !
Người còn lương tri, buông tiếng thở dài,
Khóc phận Cờ bị đọa đày miệt thị.

Người Việt ơi ! chúng ta nên suy nghĩ,
Hãy cùng nhau giữ giá trị Cờ Vàng.
Là Di Sản của Quốc sử Việt Nam,
Đã một thời vẻ vang màu chính nghĩa.

Kính cẩn hương linh Anh Hùng, Tử Sĩ,
Dưới ngọn Quốc Kỳ, nghĩa khí hy sinh.
Nay đến phần trách nhiệm của chúng mình,
Gìn giữ màu cờ : Hồn Thiêng Dân Tộc .

Hàn Sĩ Phan

*Domestic terrorists :những tên khủng bố nội địa.

 

12/28/20

"Tiền" Chiến Mùa Thu

 Chuyện phiếm 2 


“ TIỀN ” CHIẾN MÙA THU 

Hàn sĩ phan 

Mùa theo thời gian tháng, ngày trong năm có hơi khác nhau ở các Châu lục. Ở Việt Nam tính mùa Thu vào tháng 7, 8, 9 ( âm lịch ?) nên cuộc nổi dậy của Việt minh vào ngày 19 tháng 8/1945 gọi là Cách mạng mùa Thu hay để tự tôn vinh việt cộng còn gọi là đại thắng mùa Thu. Ở Mỹ mùa Thu bắt đầu từ khoảng 20 tháng 9 đến 20 tháng 12 ( Dương lịch ), cho nên những hành động của phía Trump vào thời gian sau cuộc bầu cử ngày 3 tháng 11 được xem như là cuộc “ TIỀN chiến mùa Thu” của ông Trùm chăng, và Ngài đang đại thắng mùa Thu? bởi vì đây là cuộc chiến không phải bằng súng đạn mà là cuộc chiến pháp lý để kiếm tiền xấp-bo vào dịp cuối Thu, hậu bầu cử? Chắc có nhiều vị khi đọc đến đây phải xì lên một tiếng thật lớn: “lại bịp bợm, mê cuồng, láo khoét gì đây”. Nhưng hãy khoan, đừng dừng lại và cứ đọc tiếp đi.Tuy nhiên điều cần lưu ý là phải nhìn nhân vật Trump nầy dưới hai nhãn quan khác nhau : 

10/20/20

NGƯỜI EM TRONG( ác )MỘNG

NGƯỜI EM TRONG( ác )MỘNG 

Tự thán : Đời người xuân bất tái lai,
Còn Em Cô-Vít tái hoài chẳng đi !


Em thăm dương thế tiết đầu xuân,
Tưởng chỉ rong chơi một vài tuần,
Nào ngờ ở mãi không từ biệt,
Khiến cho nhân loại sợ bứt gân !

Em là em gái gốc Trung Hoa,
Hình giống vương miện Corona.
Sau được đổi danh thành Cô -Vít,
Xuân xanh mười chín đẹp mặn mà.

Tính em cởi mở dễ kết thân,
Ai mà gặp gỡ chỉ một lần,
Về nhớ hụt hơi không thở nổi,
Dù là tuổi trẻ hoặc gìa gân.

Em luôn thân thiện chẳng biết chê,
Lớn bé, nam nữ, kể cả “gay”,
Ai không mang mạng em đều kiss,
Để rồi khắc khoải “ qua cơn mê”

Trần thế em nay lạc lối về,
Á, Âu, Mỹ, Úc với châu Phi.
Lê la chỗ mới nhiều khi chán,
Tìm lại “Con đường xưa em đi”

Chốn xưa lưu luyến nhất Paris,
“Suốt đời mùa đông làm chia ly”…
Nay giữa mùa thu em trở lại,
Lang thang để kiếm người tình si ?

Thế gian sắp có thuốc chủng xài,
Chút nước long lỏng đựng trong chai,
Là thứ đại kỵ tiêu Cô- Vít ?
Nó mà xuất hiện Vít bái bai !

Vắc xin đuổi dịch hết ở lì,
Lụi cho vài phát sẽ phải đi
“Mong một lần cuối,một lần cuối,
Vẫy tay, vẫy tay, chào Cô – Vy”.

HÀN SĨ PHAN

10/18/20

THU NAY CÓ PHẢI THU NĂM CŨ



THU NAY CÓ PHẢI THU NĂM CŨ

Thu nay có phải thu năm trước ?
Vẫn lá phong xanh đổi sắc vàng
Mây trắng vẫn muôn đời phiêu lãng
Sao nghe lòng có tiếng thở than ?!

Một góc trời không còn xanh nữa !
Đâu đây lửa khói với tro tàn
Nhân loại buồn vui - hai con mắt !
Mong chờ đông hết - Đến xuân sang...

Thu nay có phải thu năm cũ ?
Bạn thường gặp gỡ- bỗng chia tay !
Chiếc lá phong rơi thềm quán vắng
Tình thu lành lạnh gió heo may !

Thu nay có phải là thu trước ?
Tách cà phê đợi - nguội không hay !
Sao thu chẳng giống bài thơ cổ
Mây mùa thu cũ có qua đây ?..

Hklong
( Thu Cali 2020 ) hoang kim long

*** Bạn Kim Long và C.T. XUYÊN ơi, ngày thứ bảy cuối tuần, ngồi nhà một mình buồn chẳng biết làm gì nhân đọc bài thơ của Long và lời chia sẻ của Xuyên thấy hứng thú bèn "Tiếu họa" lại mấy câu để cùng giải khuây...đừng giận nghe...Vì Hàn thường hay hài hước hoá nhiều chuyện trên đời cho đỡ căng...

Bài ( Tiếu họa )

THU NẦY - THU TRƯỚC

Thu nay không phải thu năm trước,
Nhưng lá phong xanh vẫn chuyển vàng.
Mây đâu bao giờ ngừng phiêu lãng,
Chạnh lòng có lúc phải thở than !

Trời sẽ xanh nguyên, không phải NỬA,
Khi hết khói lửa với tro tàn.
Nhân loại hết buồn, vui tràn mắt
Vì sau Đông lụi, lại Xuân sang.

Thu nay không phải thu năm cũ,
Bạn : sau khi gặp phải chia tay.
Mặc lá phong rơi thềm quán vắng,
Thu vẫn muôn đời : gío heo may.

Thu nầy không thể là thu trước,
Thai nô rì vợc bạn có hay. * ( Time no reverse )
Thu tân khác hẳn thi ca cổ,
Mây mùa thu cũ chẳng còn đây!!!

HÀN SĨ

10/2/20

Thu Sầu

Thu Sầu























Tôi đi tìm tôi giữa cuộc đời
Vẫy vùng cũng đến thế mà thôi
Nương theo cánh nhạn tìm hư ảo
Tựa bóng mây trời, mãi nổi trôi...

Một kiếp tha hương, mấy đoạn sầu
Bao phen cố nén những niềm đau
Bao ngày tất bật vì sinh kế
Sao mình còn khắc khoải canh thâu?

Giờ tiết trung thu đã đến rồi
Hững hờ năm tháng vẫn dần trôi
Mái tóc nâu xưa giờ đã bạc
Gặp thời, phải thế, cũng đành thôi!

Rồi một mùa Thu cũng sẽ qua
Mà bao hoài niệm chẳng phôi pha
Thu nay sao ngập tràn lửa khói
Cầu chút mưa rào ... ở chốn xa!

Nhan Ánh-Xuân
Cali 2/10/2020. 

THU CALI
Tặng sư muội Xuân và các bạn yêu thơ

Lửa đốt Cali cháy mịt mờ
Hỏa thần cướp mất cõi trời mơ
Bầy nai thương lá nhìn ngơ ngác
Lũ bướm yêu hoa khóc vật vờ
Cổ thụ nghìn năm thành khói bụi
Rừng già một phút hóa than tro
Cảnh vật tưởng như ngày tận thế
Thu Sầu chỉ biết gởi vào Thơ.

MPH

Xin gởi một bài thơ THU loại HUỀ VỐN đọc chơi cho vui.

TÂM TÌNH THU tự thán ! 

Thu cũng vậy thôi, có gì sầu ,
Cũng mưa, cũng nắng, khác gì đâu ?
Bởi theo thông lệ người than thở :
Như thể là mùa của khổ đau !

Thu đến, Thu đi có gì buồn,
Cũng khi nắng đổ, lúc mưa tuôn.
Có người đoàn tụ, người ly biệt,
Mùa nào cũng vậy, có gì hơn ?!

Chỉ một chút nầy hơi khác nhau :
Xứ lạnh, Thu sang lá đổi màu,
Từ xanh sang vàng và đỏ rực,
Cuối mùa rơi rụng, có gì đâu ?

Một điều xem ra lắm kẻ quên,
Mùa Thu pháo cưới nổ vang rền,
Là mùa được chọn : Ngày Đại Hỷ,
Cho nhiều đôi lứa thoả ước nguyền.

Còn những cuộc tình phải dở dang,
Vì người trong mộng đã sang ngang,
Xuân, Hạ hay Đông đều cũng vậy,
Đâu phải chờ Thu mới lỡ làng !

Tội nghiệp mùa Thu bị tiếng oan,
Là mùa gây nên những trái ngang !
Chẳng qua thiên hạ hùa theo mốt,
Gán ghép cho Thu mọi bẽ bàng !

Người xưa thơ thẩn thiếu trò vui,
Quẩn quanh đi tới lại đi lui.
Chẳng biết làm gì bèn hạ bút :
Thu sầu, Thu thảm, Thu ngậm ngùi !

Ai ơi xin nhớ đến một điều,
Vui buồn, sướng khổ, ghét hay yêu,
Là do TRÍ Ngộ , TÂM An Tịnh,
Cảnh ngoài tác động được bao nhiêu ?

Ta xin thành thật nói về THU,
Một chút ưu tiên khác mọi mùa.
Vì gió Thu mát, trời Thu đẹp...
Ta hưởng thoả thuê khỏi phải mua.

HÀN SĨ PHAN

9/9/20

SÀI GÒN, NGÀY THÁNG CŨ

SÀI GÒN, NGÀY THÁNG CŨ 


“Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”.(*)
Hình bóng xưa vẫn sống mãi trong lòng,
Cho nỗi nhớ ngược dòng tìm dĩ vãng.

Một thuở nào Gia Long tà Áo trắng,
Cánh bướm vờn trong vệt nắng sân trường.
Tuổi học trò, ngày tháng cũ thân thương,
Chút giận hờn: chiều Trưng Vương lỡ hẹn.

Thành phố ấy biết bao nhiêu kỷ niệm,
Trường Luật, Kiến Trúc…Lưu luyến một thời.
Đường Duy Tân gió thoảng lá me rơi,
Thấp thóang bóng ai khung trời đại học.

Những bước chân lang thang chiều chủ nhật,
Phố Lê Lợi, con đường sách trải dài.
Vài quyển chuyện mua hờ để tặng Ai?
Vẫn ngập ngừng chờ hoài không dám gởi.

Tuổi mới lớn vẩn vơ làn tóc rối,
Tình bâng quơ chợt tới rồi chợt đi.
Chút lãng mạn tô vẻ cuộc tình si,
Làm chuyện kể, quán cà phê gốc phố.

Rồi cũng qua mấy mùa Thu lá đổ,
Địa đầu, hỏa tuyến thế chỗ sân trường.
Xong bút nghiên,nay trả nợ quê hương,
Người trai trẻ lên đường vào cuộc chiến.

Ngày ra đi vẫn còn nhiều quyến luyến,
Sân cỏ Quán Văn : điểm đến cuối tuần,
Cà phê Thu Hương, Hầm Gió,Thằng Bờm…
Những bước chân quen chiều buồn qua phố!

Ba lô lính trận mang theo nỗi nhớ,
Và lời ước hẹn gặp gỡ sau nầy.
Cuộc đời binh lửa biết nói sao đây?
Chỉ nguyện cầu cho qua ngày quan tái.

Thuở chiến chinh duyên may nên trở lại,
Thời lưu vong định phận phải chia xa.
Ngày tháng cũ khắc sâu chẳng nhạt nhòa,
SÀI GÒN ơi ! còn trong ta maĩ mãi !

(*) : Áo lụa Hà Đông : Thơ Nguyên Sa


Florida, cuối hè 2020

Hàn Sĩ Phan 



8/17/20

Dalat trong tiềm thức


Giữa Hè, trời bỗng nhiên se lạnh,
Chút sương mù tỏa nhẹ mong manh.
Dalat lại hiện về trong ký ức,
Ta vẫn không quên mảnh đất xanh.
Nguyễn Thành Đức

Dalat giờ không còn mát lạnh,
Từ ngày thuộc lũ Cộng gian manh.
Tìm đâu hình ảnh xưa thơ mộng
Của những hàng thông lá ngát xanh.
Than ôi!

Trần Văn Lương

- Bạn gìà Thành Đức ơi, tự nhiên cụ nhắc Đàlạt làm tui nhớ qúa, gởi lại mấy câu :

ĐÀ LẠT...NỖI NHỚ !

Thơ bạn viết đưa tôi về chốn cũ,
Phố Nhà Chung con dốc nhỏ cuối đường.
Căn nhà xưa bao kỷ niêm vương vương,
Như hòa quyện niềm yêu thương Đà Lạt

Trong hồi tưởng kèm nỗi buồn man mác,
Nhớ một thời còn khoác áo thư sinh.
Dấu chân xưa của ba đứa chúng mình, ( 1 )
Còn đâu nữa trên lộ trình thuở ấy.

Vệt nắng mai lôi ngàn thông thức dậy,
Làn gió thoảng lá ngúng nguẩy đu đưa.
Lắc nhè nhẹ, rơi mấy hạt sương thưa,
Như giọt lệ chia tay muà phượng nở.

Sang đầu Thu lại quay về gặp gỡ...
Trải bốn năm cùng trả nợ sách đèn.
Đường thông, sân viện từng bước thân quen,
Bạn Thụ Nhân luôn đậm men tình cũ.

Mấy mươi năm lưu lạc đời viễn xứ,
Nay hồi tưởng về qúa khứ xa xưa,
Đà Lạt ơi ! Biết nói mấy cho vừa,
Về nỗi nhớ...Suốt đời chưa nói hết !

HÀN SĨ

(1): Đức, Chánh, Thạnh

Các bạn thân mến,

Trong bài thơ của Phan Thạnh có nhắc tới ba người bạn: anh Thạnh ( tác giả ), anh Đoàn Công Chánh Phú Lộc ( hiện cư ngụ tại Adelaide, Úc ) và Cóc rọt ra. Ngày nhập học đầu tiên của khoá 1-CTKD, 1964-1968, chúng tôi tình cờ gặp nhau và quen biết nhau trên một con dốc nhỏ cuối đường Nhà Chung, Dalat, trên đường đi đến trường. Vậy mà cũng gần trên 55 năm rồi. Bây giờ, Thạnh và tôi gặp nhau hằng ngày trên diễn đàn nhỏ bé này. Nghĩ cũng lạ!

Chào anh Thạnh,

Cám ơn anh đã cho bài thơ nhắc về nơi chốn cũ, một thành phố nhỏ u buồn Đàlạt cùng những hạt sương sớm, cái lạnh co ro, cái ấm áp cùng bạn hữu bên ly cà phê... Những hình ảnh này tưởng chừng đã chìm vào quên lãng sau ngày rời Đàlạt 1975, sau gần nửa thế kỷ vật lộn với cuộc sống,... nhưng ngờ đâu nó chỉ nằm lặng yên chưa vùng lên đó thôi.

Những câu thơ êm ái, nhẹ nhàng của anh đã làm Trọng nảy lên ước muốn về thăm lại Đàlạt một lần nữa, và biết đâu là lần cuối. Dĩ nhiên là sau khi đám “CS đỉnh cao trí tuệ” được về đoàn tụ với ông tổ Các Mác, Lê Nin của chúng như chúng từng mong ước. :-)

Trọng xin phép được chôm bài thơ của anh Thạnh chuyển cho bạn hữu cùng xem nha. Xin được nợ anh một chầu cà phê trong cơ duyên hội ngộ ở DC hay Virginia hay một nơi thân quen nào đó.
Mến chúc quý anh chị và đại gia đình mọi sự an lành.

NĐTrọng

Gởi các Bạn ta và đặc biệt cho TRONG-DAN để thay lời giới thiệu vài nét về NHÓM.

CHUYỆN NHÓM MÌNH

Nhóm nầy nghĩ cũng hay hay,
Tình cờ quy tụ nhiều tay ngon lành.
Tuổi đời : "Lá sắp lìa cành",
Mày râu mấy trự, trâm anh vài nàng.

Tà tà hưởng phúc Trời ban,
Vui cùng con cháu, hỏi han bạn bè.
Ngày ngày kể chuyện nhau nghe,
Nhiều khi biết được đam mê bất ngờ.

Người thì mê nhạc, mê thơ,
Có người mê mẩn hàng giờ ngắm chim ?!
Ngắm xong chưa vững lòng tin,
Bèn lấy điện thọai chụp hình gởi đi.

Hỏi xem chim ấy chim gì ?
Hàn ba trợn đáp : Chim ni, chim trời.
Vô duyên góp nhặt đôi lời,
Gởi chư huynh, muội giúp đời vui thêm.

HÀN SĨ

Hẹn có ngày rất gần sẽ uống được ly cà phê của Trọng và kể chuyện nhau nghe, nếu không nói đủ được tám tiếng sẽ trả tiền cà phê...

THÂN MẾN

7/24/20

Tấm Lòng Vô Hạn



(Bài của một người Quảng Trị viết về người bạn Quảng Bình)
Gần đây, Hàn Sĩ Phan đã xuất hiện khá thường xuyên trên Diễn Đàn Thụ Nhân 1-2 với những vần thơ nhẹ nhàng, có phần trào phúng nhưng chẳng hề châm biếm. Trào phúng làm người ta cười. Châm biếm đưong nhiên có người đau. Nhưng anh chẳng muốn làm ai đau! Chẳng ai muốn đau, chỉ muốn làm người khác đau!
Tuy không ra sân chung đá cho đội banh nào, tôi từng chung màu áo với anh cách đây hơn nửa thế kỷ trong một giai đoạn chính trường tao loạn và chiến trường tồi tệ của đất nước, Trường Chính trị Kinh doanh (phải nhắc đến Mai Kim Đỉnh ở đây) cũng như Hội Thanh Niên Thiện Chí Công tác và Nghị luận (không thể không nhớ đến Nguyễn Khải và Chris Jenkins). Tôi đương nhiên phảỉ biết và hiểu ít nhiều vể Hàn Sĩ. Một người không mang màu sắc tôn giáo hay địa phương hay thành phần xã hội, bình dị nhưng không bình dân,  cho nên dễ đến với người khác với cách ăn nói nhỏ nhẹ, từ tốn, vui vẻ.
Nhờ trở lại trên mạng, cho nên anh đến được với nhiều bạn cũ. Và nhiều bạn cũ tìm ra lại anh. Bạn học thời xưa của anh trong khối Thụ Nhân 1-2 này đương nhiên đã già, quá già, phần lớn (đến 98% - theo thống kê học của thầy Trần Văn Mừng) đều đã trên 75. Củng phải 5% mấp mé hay trên 80. Nhưng chẳng phải hàng trăm người này ai cũng có mặt trong danh sách thành viên của mạng. Và ngay cả trong số thành viên ít ỏi này, chẳng phải ai cũng mang “tật” lên mạng sáng trưa chiều tối. Ít nhất một phần ba ở trong nước.  Hai phần ba còn lại rải rác trên nước Mỹ. Hàn Sĩ rất hiểu điều này. Nhìn chung quanh thấy ngày càng thưa thớt. Một khuôn mặt quen thuộc thời đó Nguyễn Tường Cẩm vừa ra đi. “Where have all these old men gone? Graveyard pick them everyone”. Nghe “the sound of silence” mà tưởng như thấy bóng tối âm u trước mặt.

7/12/20

Khóc tiễn Bạn Hiền


Thụ Nhân k.1 Nguyễn Tường Cẩm đã ra đi,
Vô cùng thương tiếc với đôi lời cảm xúc tự đáy lòng.

KHÓC TIỄN BẠN HIỀN

Ngọn nến lung linh, nén hương nghi ngút,
CẨM  đã  đi  về cõi  Phúc Bình yên !
Một phút thinh lặng, tiễn biệt  Bạn  hiền,
CẨM ƠI !
Bạn  đã  miên  viễn  vào  miền    ưu !
Chia ly ai chẳng u  sầu,
Mặc dầu vẫn biết :
Đời người Ai cũng phải qua cầu Tử - Sinh.

Nhìn  ánh  nến  lung  linh  mờ  tỏ,
Nghe như trong ngọn gió thoáng qua,
Mơ hồ vọng tiếng Bạn  ta,
Nhắc ngày tháng cũ đậm đà tình thân.

Nhớ một thuở Thụ Nhân Đà Lạt,
Quán  T 2  đàn  hát  hội  hè,
  nơi  tụ họp  bạn bè,
Thi,  Văn, tán, viết  chẳng chê món nào.

BẠN  còn đứng đầu tàu tổ chức,
Hội Thiện Chí góp sức giúp người.
Lại thêm đám cưới để đời,
Như chơi mà thật tuyệt vời Hôn Nhân.

Gần tám mươi năm thế trần hiện diện,
Nay  đi vào  vùng miên viễn  xa  xăm…
Được tin Bạn mất,
Dù đã nhủ lòng đừng khóc, nhưng :
“niềm đau xót tự tâm can,
Nên không ngăn được hai hàng lệ rơi.”

Nay  Bạn  đã  xa  rời  thế  tục,
Hồn thảnh thơi hưởng phúc vĩnh hằng.
Giã  từ một  kiếp  phù vân,
Về  nơi  an  tịnh  chẳng cần bon chen.
TiểnBạn đi :
Dâng nén hương,đốt ngọn đèn tưởng nhớ:
Những ngày xưa cũ :
Nhà Thụ Nhân một thuở sum vầy.
Rồi đây cũng sẽ có ngày,
Cùng nhau hội ngộ : Cha, Thầy, đồng môn.

Xác thân tan, Anh Hồn bất tử,
Đã có duyên gặp gỡ  năm nào…
Chia ly lòng thấy nao nao,
  rằng rồi  cũng  đi vào thiên thu !

Cõi Âm, Dương mặc dù cách biệt,
Tình Thụ Nhân  tha  thiết  tỏ  bày,
Kính người khuất mặt khuất mày,
Dài  lâu  giữ  mãi  tình  nầy  không tan.

Cầu chúc Bạn Niết Bàn hưởng phúc,
Hết  ưu    trong, đục  tình  đời,
Hương linh thanh thoát thảnh thơi,
TẠ TỪ XIN TỎ NHỮNG LỜI CHÂN TÂM.
                                     Tình thâm vĩnh biệt
                                     Chân thành tưởng kính.

Hàn sĩ Phan Thạnh
Xin được phép thay mặt bằng hữu K.1 CTKD
Và những Thụ Nhân Đà Lạt có lòng tưởng nhớ…
              CHÂN TÌNH TIỄN BIỆT BẠN HIỀN




5/16/20

Ngày Mai Trời Lại Sáng


NGÀY MAI TRỜI LẠI SÁNG
Nhà tôi có một vườn nhỏ. Vườn này thuộc sở hữu của vợ tôi. Mọi việc trồng tỉa, sắp xếp, tưới bón đều do một tay vợ tôi làm. Vợ tôi chỉ sai tôi di chuyển những chậu cây nặng từ chỗ này sang chỗ khác và đào lỗ trồng cây. Vườn của vợ, nhưng tôi được hưởng gần như trọn vẹn khu vườn. Lý do tôi có đông bạn bè. Những ngày đẹp trời, tôi thường mời các bạn bè tôi tới nhà và ngồi trò chuyện trong vườn. Nếu đông thì dùng cả khu vườn có thể chứa đươc khoảng 40 người. Nếu ít, chúng tôi ngồi dưới bóng cây maple seiryu.
Mỗi năm có khoảng 8 buổi họp mặt trên hai mươi người. Mùa đông thì họp trong nhà, mùa hè họp ngoài vườn. Những buổi họp mặt này phần đông để đón tiếp những bạn bè cựu sinh viên Viện Đại Học Đà Lạt từ phương xa đến Seattle. Ngoại trừ vợ chồng Phan Thạnh và Quang Du Ca đến Seattle và ở lâu ba bốn ngày, có khi một tuần. Những bạn khác chỉ ở một, hai ngày. Seattle chỉ là nơi đến để bạn tôi đáp chuyến cruise đi Alaska, hoặc đi Vancouver BC.
 Những buổi họp ít người, chúng tôi ngồi dưới bóng mát của cây maple seiryu. Buổi họp ít người thường diễn ra vào ngày thường, không phải vào những ngày cuối tuần như những buổi họp đông người : Lý do vợ tôi đi làm, tôi ở nhà. Tôi mời vài người bạn ở gần nhà tôi.  Thường thường hai hoặc ba tuần tôi mời các bạn đến nhà một lần. Tôi chỉ mời bốn anh : Cao Hoàng gốc Đà Lạt học Văn Khoa, một năm sau về học Đại Học Sư Phạm Sài Gòn, Cao Hoàng là  bạn thân của Quang Du Ca. Lê Trọng Huấn CTKD 1, Phan Bá Phi CTKD 4, Nguyễn Văn Trọng văn khoa Triết Tây. Tôi giao hẹn với các bạn tôi : Họp mặt từ 10 giờ 30 sáng đến tối đa 03 giờ chiều. Lý do vợ tôi đi làm về lúc 5 giờ 30 chiều. Tôi phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ trước khi vợ tôi về.

5/13/20

Nhân Ngày "Lễ Mẹ"

Xin kính chúc cả nhà một ngày Lễ Mẹ (Mother's Day 10/T5/ 2020) vui vẻ hạnh phúc  mặc dù phải ngồi nhà, theo lệnh Shelter-In-Place vì nạn dịch covid19!

Ngồi Nhà Thơ Thẩn

Ta như chim nhốt trong lồng
Nhìn tia nắng đẹp bên song ơ hờ
Ngày ngày sớm mộng chiều mơ
Trong nhà, ngoài ngỏ, chẳng chờ đợi ai!
Tha hương....một giấc mộng dài
Khoanh tay, gác kiếm, tháng ngày thương thân

Bây giờ dịch bệnh tràn lan
Ngồi nhà thúc thủ, tiếc than cũng đành...
Bên ngoài mây trắng trời xanh
Đường xưa quạnh quẽ, vắng tanh bóng người
Mùa xuân sắp sửa qua rồi
Mong cho nắng hạ giúp đời bình an.

Nhan Ánh-Xuân
*******
Cali, 10 tháng 5/2020. Bạn già TĐ ui,
Đọc mấy hàng hồi tưởng về bàn tay Mẹ già...Hàn rất cảm đông ̣vì nhớ Mẹ đã mất 38 năm, bèn làm mấy câu thơ tặng cho "Tụi mình" : ( Đặc biệt dành ưu tiên về năm mất cho Bà Cụ của bạn)

Hồi Tưởng Bàn Tay Mẹ Già

Ngày xưa khi sờ, nắm bàn tay Mẹ,
Thấy nhăn nheo tôi tỏ vẻ không vui.
Mẹ không nói, tỏ  ý  qua  nụ  cười :
"Tay Mẹ nhăn để cho ĐỜI con phẳng"

Thời gian qua gần mười hai năm chẵn,
Lòng nhớ thương vì xa vắng Mẹ yêu.
Bàn tay con nay cũng đã nhăn nheo,
Giống như Mẹ, tuổi xế chiều đành vậy.

Có một điều ai trải  qua  mới  thấy,
Tấm lòng Mẹ biết nói mấy cho cùng
Nó bao la như biển cả mênh mông
Và vô tận, vô cùng không đếm được...

HÀN SĨ