7/16/21

Tấm vạc giường

Tiểu Tử

Hồi đó, tôi làm mướn cho ông Cả Bảy. Mấy ngày đầu, ngày nào cũng chèo xuồng qua bên kia sông để giữ ruộng cho ổng. Hồi ổng kêu tôi làm việc cho ổng, ổng nói : « Hổng có gì, nhưng có mặt mầy ở bển tụi nó không giám phá lúa ! ». Ổng nói ‘ phá’ để tránh nói ‘ ăn cắp’ nghe…nặng lỗ tai !

Mà thiệt ! Công việc hổng có gì gọi là nặng nhọc. Tôi treo võng giữa hai cây gáo lớn cạnh bờ sông, rồi nằm tòn ten trên đó ca tới ca lui mấy câu vọng cổ, lâu lâu trèo lên cây gáo ngồi nhìn ruộng lúa minh mông kéo dài tới rừng tràm nằm phía trong xa, xa cỡ đôi ba dậm hú. Đó là chiều sâu. Còn chiều ngang là nằm dài theo con sông Cái, có con rạch No làm ranh phía trên, chỗ tôi treo cái võng, và con rạch Bù Xu làm ranh phía dưới. Từ rạch No muốn nhìn thấy rõ rạch Bù Xu phải xè bàn tay đưa lên ngang mày che bớt ánh sáng ! Nói như vậy, để thấy ruộng ông Cả Bảy lớn biết ngần nào…

Lần đầu tiên đi với ông Cả Bảy qua ruộng để ‘ nhận việc ’, thấy minh mông thiên địa như vậy, tôi hết hồn, nói :

- Trời đất ! Mút chỉ như vậy, mình con coi sao thấu !

Ông Cả Bảy cười khì khì :

- Tao chỉ cần mầy qua bển cho có mặt hằng ngày chớ đâu có biểu mầy đi đánh lộn với tụi lưu manh đâu ! Cái lũ đó hể thấy có người canh ruộng là tụi nó rút đi chỗ khác hè !

Ngừng một chút để suy nghĩ rồi ổng nói :

- Tàm tạm vài bữa rồi tao cho đám thằng Hai Lưa ở trại hòm qua cất cho mầy cái chòi nhỏ có tháp canh cao phía trên, để có chỗ cho mầy đụt mưa đụt nắng.

7/14/21

Cáo Phó - Huỳnh Trung Trực


 

5 châu 4 biển

TIỄN BIỆT BẠN HIỀN - HUỲNH TRUNG TRỰC

Hàn Sĩ Phan

TIỄN BIỆT BẠN HIỀN 

Giữa mùa hè mây mù ảm đạm,
Trời cũng buồn tiễn Bạn ra đi !
Đời người sinh ký, tử quy,
Mới sum họp đó, chia ly mấy hồi !

Ngày mất Nước mây trôi, bèo giạt,
Duyên Thụ Nhân lại gặp xứ người,
Dẫu rằng người ở một nơi,
Diễn đàn trao đổi ngỏ lời thân thương.

Nay Bạn đã lên đường miên viễn,
Chẳng tơ vương lưu luyến hồng trần,
Giã từ một kiếp phù vân,
Thảnh thơi về chốn vĩnh hằng thiên thu.

Giây phút cuối cho dù chẳng gặp,
Tin Bạn đi khiến mắt cay cay.
Thụ Nhân giữ chút tình nầy,
Rồi đây cũng sẽ có ngày gặp nhau.

Đốt nén nhang cúi đầu khấn nguyện,
Thắp ngọn nến hòa quyện khói hương.
Tiễn đưa Trung Trực lên đường
Cố cầm giọt lệ tiếc thương Bạn hiền.

+++++

Vĩnh biệt Huỳnh Trung Trực

Sống trải lòng ra đi thanh thản
Trước sau sau trước rồi đến hạn
Giã biệt anh người bạn đồng song
Hẹn một ngày nơi cõi vĩnh hằng

Võ Thành Xuân (13-7-2021)


++++++

Lời Nguyện Cầu Cho Bạn
(Kính tặng hương linh anh Huỳnh Trung Trực)

Thôi anh hãy bình tâm, đừng trăn trở
Giũ bụi trần, phủi sạch nỗi âu lo
Dù đường đời có lắm nẻo quanh co
Người ở lại sẽ chu toàn cho bạn

Xin cầu nguyện cho anh nhiều thanh thản
Hãy nhẹ nhàng về tiên cảnh tiêu dao
Chốn dương gian rối loạn biết dường nào
Xin từ biệt, thôi cũng đừng lưu luyến!


Tôi vẫn nhớ và âm thầm đưa tiễn
Người bạn hiền vừa cất bước ra đi
Tình đồng môn mình sẽ mãi khắc ghi
Nén hương thắp, hẹn một ngày tái ngộ.

Thành kính phân ưu cùng chị Minh-Lý, cháu Đà Giang và tang quyến.

Nhan Ánh-Xuân - Nguyễn Đình Cận

13-07-2021.

++++++

Tiễn biệt

Mây xanh rồi cũng tan tành
Mùa đông tuyết trắng cũng đành cuốn trôi
Hoa xuân héo hắt rã rời
Trăng tròn rồi khuyết cuộc đời phôi pha.

Paris. 14/07/2021
LĐT
(Chuyển dịch : Vân tán tuyết tan hoa tàn nguyệt khuyết)

7/13/21

CHIA SẺ NỖI NIỀM.

Đọc hai bài thơ “Nghĩa tình chia cắt”, “Mơ ước cuối đời
của Thy Lan Thảo (cũng là Nguyễn Kỳ Sơn) bạn đồng đội
Tiểu đoàn 50/CTCT trước năm 75, tôi cảm thấy bùi ngùi…
Xin chia sẻ chút nỗi niềm với Bạn hiền chiến hữu !

HÀN SĨ PHAN


CHIA SẺ NỖI NIỀM.

Đọc những vần thơ của bạn hiền,
Mối sầu chung trộn với tình riêng.
Nỗi buồn vong quốc chưa phai nhạt,
Vĩnh biệt hiền thê tiếp muộn phiền !

Thuở ấy buông gươm nghẹn tủi hờn,
Chí trai chưa trọn nợ giang sơn.
Tháng năm lưu lạc đời viễn xứ,
Giấc mơ quang phục vẫn chập chờn.

Nhớ ngày tháng cũ thật xa xôi,
Cùng chung đơn vị, Bạn và Tôi :
Chén tạc, chén thù sau công tác,
Ly đầy, ly cạn chẳng hết lời.

Rồi cơn Quốc biến, mộng dập vùi…
Đọa đày, tù tội tắt niềm vui.
Tháng năm ly biệt : sầu viễn xứ,
Hoài niệm ngày xưa: chút ngậm ngùi.

Mối hờn vong quốc chẳng phôi pha,
Nhẩm câu thơ cũ thấy xót xa :
“Nhớ Nước đau lòng con quốc quốc,
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia”.

Đất khách bên nhau dựng lại đời,
Phu thê chia sẻ những buồn vui.
Nào ngờ miên viễn sầu ly biệt,
Phúc phần chưa hưởng đã chia phôi !

Cuối đời nhìn lại tháng ngày qua,
Ưu tư nợ Nước với tình nhà.
Biết tỏ cùng ai : người tri kỷ ?
Hay vẫn một mình TA với TA.