Dạo:
Anh như cánh nhạn trúng tên,
Làm sao dám ước sánh duyên cùng người.
Cóc cuối tuần:
Em Đừng Đợi Nữa
(Lại thêm một cảnh đời,
Bên góc trời dâu bể.
Nắng tà nuôi bóng xế,
Người kể lể thay người)
Em yêu dấu, anh biết em vẫn đợi
Anh ngỏ lời tiến tới chuyện chung thân,
Để chúng mình không uổng phí ngày xuân,
Nhưng anh phải đành giậm chân tại chỗ.
Em đừng trách anh cố tình giả bộ
Đóng vai trò kẻ đau khổ ngày đêm,
Nên không thèm chịu ghé mắt nhìn xem
Để thấy được tấm lòng em rộng mở.
Em biết đó, qua hai lần đổ vỡ,
Anh bây giờ rất sợ chuyện hôn nhân.
Lửa tình yêu dù mãnh liệt vô ngần,
Khi chung sống sẽ dần dần tắt ngấm.
Hạnh phúc cũ đã mịt mù xa thẳm,
Anh một mình ngồi gặm nhấm cơn đau,
Thầm biết dù đi hết nửa đời sau,
Cũng sẽ chẳng tìm đâu ra lối thoát.
Cánh nhạn suýt vì cung tên bỏ xác,
Nên bây giờ vừa nhác thấy cây cong,
Đã khiếp hãi trong lòng,
Thân tê cóng như dầm trong giá lạnh.
Trong hai cuộc ly hôn đầy bất hạnh,
Trách nhiệm anh phải gánh cũng hơi nhiều,
Bởi thay vì lo vun xới tình yêu,
Lại theo đuổi rặt những điều phù phiếm.
Anh vốn biết thân anh đầy khuyết điểm,
Sống chung rồi, khó giấu giếm được lâu,
Mũi kim dù có gói kín đến đâu,
Sớm muộn cũng ló đầu ra khỏi bọc.
Thực tế đã dạy cho anh bài học
Rằng dẫu anh có khổ nhọc tìm cầu,
Kiếm được người cùng "sớm tối có nhau",
Tổ ấm cũng trước sau thành địa ngục.
Sông có khúc, và con người có lúc,
Nhưng đời anh lại vô phúc triền miên,
Nên dù cho gặp được kẻ ngoan hiền,
E cũng chỉ có duyên mà không nợ.
Anh chỉ sợ thêm một lần dang dở,
Cuộc đời mình sẽ day trở về đâu,
Hay đôi vai luôn trĩu nặng gánh sầu,
Lê lết giữa đáy vực sâu phiền lụy.
x
x x
Em cho biết, em có người ngỏ ý,
Nhưng em bèn bí xị, quyết làm thinh.
Em bảo anh, em chỉ muốn chúng mình
Kiếp này phải tròn ba sinh duyên nợ.
Anh tần ngần lo sợ,
Nếu chẳng may mình nên vợ, thành chồng,
Cuối cùng chỉ luống công,
Lại sẽ phải chất chồng thêm oan trái.
Em yêu dấu, đừng đợi chờ anh mãi,
May mắn này không trở lại hoài đâu,
Em hãy lo đến hạnh phúc ngày sau,
Đừng xua đuổi những con tàu muốn cặp.
Anh tin chắc rồi đây em sẽ gặp
Người hơn anh, hơn gấp cả trăm lần,
Để cùng nhau bền chặt mối hôn nhân,
Và chung hưởng một mùa xuân bất diệt.
Riêng anh vẫn là con thuyền đơn chiếc,
Không bến về nên mải miết ngược xuôi,
Chuyện thề nguyền cùng hạnh phúc lứa đôi,
Từ lâu đã vuột trôi xa tầm với.
x
x x
Trăng mỏi mòn giăng lưới,
Lối chân khuya, vời vợi bóng mây sầu.
Trần Văn Lương
Cali, 2/2023
Xin “Ai” Nghĩ Lại
(Trót đa mang chuyện đời
Tận chân trời góc bể!
Càng tuổi già bóng xế,
Càng dễ cảm thương vay!)
Đã có được Nàng bền lòng chờ đợi
Sao “Ai” kia còn bối rối, than thân
Đường chung đôi xanh ngát giấc mơ xuân
“Ai” dại thế, sao rụt chân, nhường chỗ?
Bao lần đã cùng thong dong tản bộ?
Bao uẩn tình từng thổ lộ trong đêm?
Bao áng văn thơ tâm đắc cùng xem?
Bao thiện chí khơi thêm đường lối mở?
Hiểu tâm hồn “Ai” mong manh rạn vỡ
Nàng kiên trì hỗ trợ ý trung nhân
Tình thiết tha đong đáy mắt trong ngần
Men mật ngọt ân cần, dần sẽ ngấm...
Đâu cần lánh lên núi cao rừng thẳm
Để nguôi quên quá khứ lắm thương đau?
Hạnh phúc trong tay, hưởng đến mai sau...
Sao chọn nẻo cơ cầu không lối thoát?
“Ai” chủ bại sẽ héo mòn thân xác
Quan điểm, tinh thần: lệch lạc, vênh cong
Diện mạo cũng như lòng
Đều ảm đạm: một trời đông buốt lạnh!
Còn sinh mạng là còn đầy phước hạnh
Sau hai phen gãy gánh khổ đau nhiều
Khiến con tim khô nhịp đập thương yêu
Và thần trí thành phiêu linh phù phiếm.
Đã nhận biết mình có nhiều khuyết điểm
Đáng lẽ chuyên tâm cải thiện từ lâu
Chứ giấu quanh nghĩ quẩn tận đâu đâu
Mầm bất hạnh vẫn lớn mau trong bọc.
Một kinh nghiệm đời: tặng bao bài học
Nào sự quan tâm, chăm sóc, tương cầu...
Nào tấm thủy chung dành trọn cho nhau...
Nào tránh chuyển địa cầu thành địa ngục...
Một chiếc lá giữa dòng đời lắm lúc
Bị nguồn cuồng lưu thôi thúc liên miên
Nhưng nay đã theo làn nước nhu hiền
Sao chối bỏ cả thiên duyên lẫn nợ?
Không thử thách, sao biết mình hay dở?
Không khởi đầu, cuối ngõ biết tìm đâu?
Thời gian qua: uổng phí giữa u sầu!
Thời gian tới: đầy lo âu khổ lụy?
x
x x
Nàng, trái lại, đầy thành tâm thiện ý
Không thể cam lòng xuôi xị làm thinh
Để mặc “Ai” tự đầy đọa riêng mình
Tự chuốc lấy khổ hình quằn trĩu nợ.
Gạt phăng hết vẩn vơ lo sợ
Xua tan bao trăn trở chất chồng
Hạnh duyên này vun xới dày công
Cây hồng phúc sẽ đơm bông kết trái.
Lời nghịch lý xin “Ai” đừng nhắc mãi
Rõ là lời xúi dại, chẳng nghe đâu!
Nàng quyết vững lòng từ trước đến sau
Dửng dưng trước mấy “con tàu muốn cặp”.
Và ngay cả những “con tàu” sẽ gặp
Vỏ hào quang dù bắt mắt muôn lần
Nàng chỉ chọn “Ai” là ý trung nhân,
Là lẽ sống, là “mùa xuân bất diệt”.
Đời bất khả với đũa, giày một chiếc
“Thuyền” rẽ dòng oan nghiệt, hướng về xuôi,
Như đũa, giày muôn thuở bước song đôi
Mộng sum họp một đời: trong tầm với.
x
x x
Nắng nghiêng mình đan lưới
Vốn đa đoan chưa vợi ngấn thương vay.
Ai-Cơ Hoàng-Thịnh
Melbourne, 2/2023
No comments:
Post a Comment