1/2/22

Tết Tây Cảm Khái

Mùng một Tết Tây, xin kính chúc quý anh chị một năm 2022 Dương Lịch an khang thịnh vượng và được mọi sự như ý.

    

Khai Bút
Đầu Năm 2022 Dương Lịch.

 

  Tết Tây Cảm Khái

 

Hăm Mốt kia vừa xéo,

Hăm Hai đà léo nhéo.

Xác to béo rạc rài,

Tâm dạn dày lươn lẹo.

Vận nước khéo thương đau, 

Lòng người mau bạc bẽo.

Đến sòng, kéo máy chơi,

Cháy túi, ngồi tru tréo.

   
Trần Văn Lương
Cali, 1/1/2022


******


Chúc Mừng Năm Mới!
Xin góp bài họa thơ anh Lương.

Lão ông


Không ưa bị chửi xéo
Thì đừng sờ đừng nhéo
Hôm nay vợ vắng nhà
Đói lòng ăn chuối lẹo
Ra vườn ghẹo chó mèo
Nhại tiếng chim chèo bẻo
Đầu năm ngồi họa thơ
Toàn những vần tròng tréo

Yên Nhiên

******
Còn thêm một bài họa của lão niên thi sĩ 92 tuổi

Đòi Nợ Cuối Năm

Móm này vừa mới xéo
Răng hô lại đến nhéo
Toàn ăn cướp cơm chim
Khiến con nợ mắc lẹo
Chẳng kể người thương đau
Cái nghèo bạc lại bẽo
Nợ nần cứ mãi tăng
Không tru cũng phải tréo

Chung Văn
1/1/2022

******

Tết Tây Tự Trào

 

Trời sinh thói liếc xéo,
Thêm cái tật ưa nhéo.
Miệng dẻo quẹo làm duyên,
Mắt triền miên nổi lẹo. 
Vốn mưu mẹo : quạt mo,
Tài hát hò : chèo bẽo.
Tuổi héo, Tết Tây dìa,
Quai hàm kia ngáp tréo! 

- Ai Cơ HT -
Melbourne, 2/1/2022

*****

Lâu nay trốn lạnh, hôm nay nhờ vài ly rượu mới có gan xin họa thơ anh Lương:

Mượn Say Né Dịch

Dịch ơi xin cút xéo,
Năm tới thôi đeo nhéo.
Chớ ghẹo kẻ hiền lương,
Đừng tha phường chạch lẹo.
Ngày, không quẹo nhị tỳ(1),
Tối, hết theo kỳ bẽo(2)..
Kiếm rượu kéo lai rai,
Nhìn sao bay trắc tréo!

Trần Bá Lộc (Michigan 1/1/2022)
(1) Nhị tỳ: Nghĩa trang, và (2) Kỳ bẽo: Cờ bạc. Trước 75 các tiếng lóng này được dùng cho cả hai miền Nam Bắc.


Chú Hề

Các bạn thân mến,

Nhân dịp lễ Giáng Sinh, tôi xin chia sẻ một câu chuyện nhỏ về tình thương, đồng thời chúc các bạn Christmas vui vẻ, đêm Chúa ra đời an lành, năm mới khang kiện và hạnh phúc.


Chú Hề

Cuối thế kỷ 20, cửa hàng giải trí tại Mỹ mọc lên như măng tre sau cơn mưa đầu xuân. Phía Bắc đường Broadway ở San Francisco có một khu toàn tiệm chơi game gồm đủ loại game như: đua xe, nhà ma và mê hồn trận ... Ngoài ra còn có vài cửa hàng bán thức ăn nhẹ và quà vặt, một sân khấu nhỏ cho khách hàng thưởng thức ca vũ nhạc kịch.

Một buổi chiều Chúa nhật, trời nóng gần 90 độ, một em nhỏ mang dép cầm một dollar đưa cho một nhân viên tóc bạc đang ngồi gác trước cửa rạp hát.

"Con muốn gì đây?" Ông gác cửa hỏi.

"Dạ con muốn xem biểu diễn chiều nay."

Ông gác cửa ngần ngừ nhìn tờ một dollar trong tay em nhỏ: "Trời hôm nay nóng nực quá, khách không đến nhiều cho nên không biết có biểu diễn hay không."

"Nhưng con cũng là khách mà! Rất khó khăn con có được một dollar này."

"Sao con lại thích xem biểu diễn đến thế?"

"Con nghe các bạn học trong trường nói rạp hát này có một chú hề diễn rất hay, rất dí dỏm nên con rất ngưỡng mộ. Nhà con cách đây rất xa, mỗi lần đến đây hơi khó."

Ông gác cửa suy nghĩ một chút rồi bảo: "Để ta vào xem diễn viên ấy có đến không, một dollar con cứ cầm lấy và đi theo ta."

Trong ánh sáng lờ mờ của rạp, ông tìm được một ghế trống cho em nhỏ rồi đi vào sau sân khấu. Một lúc sau màn sân khấu được kéo lên và đèn bật sáng, một chú hề đội nón nỉ lúp xúp bước ra sân khấu, một tay cầm ba trái chuối, tay kia cầm hai trái cam và còn kẹp một cây gậy dưới nách. Bước tới giữa sân khấu chú hề hai chân đứng tréo nhau trông rất tếu, rồi bắt đầu chuyền cam và chuối trên hai tay, chân thì nhún nhẩy, xoay vòng; cây gậy thỉnh thoảng rơi xuống sàn, chú cúi đầu xuống lượm cây gậy thì rớt cái nón, lượm cái nón thì rớt quả cam. Động tác, nét mặt và ánh mắt trông thật buồn cười. Em nhỏ há mồm, mở to con mắt thưởng thức từng cử chỉ của chú hề rồi cười ngặt nghẽo đến nỗi phải ôm bụng và cười ra nước mắt.

Khi màn trình diễn chấm dứt, bỗng tiếng vỗ tay vang vang cả rạp rất lâu, thì ra một nhóm người âm thầm đứng phía sau em nhỏ từ lúc nào chẳng hay. Một vị khách trong nhóm bước tới sân khấu bắt tay chú hề và tự giới thiệu: "Chúng tôi đến từ New York, anh biểu diễn thật tuyệt vời! Chúng tôi đang đi tìm nghệ sĩ chuyên nghiệp và diễn viên xuất sắc. Xin hỏi ai là người quản lý của anh?"

Chú hề bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không có người quản lý cũng không phải là diễn viên, tôi chỉ là người gác cửa rạp hát này, hôm nay diễn viên hài có việc nhà nên vắng mặt, nhưng có một em nhỏ ở rất xa tìm đến để xem chú ấy trình diễn. Vì không để cho em nhỏ thất vọng và muốn cho em được vui nên tôi đánh liều biểu diễn theo ngẫu hứng, nhưng khi nhìn thấy em nhỏ vui cười hớn hở tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì đã mang cho em nụ cười trọn vẹn."

Nghe xong vị khách xiết tay ông gác cửa thật lâu và nói: "Anh thật tốt bụng, nếu anh muốn hợp tác với chúng tôi, chúng tôi rất hân hạnh chào đón anh."

Như câu nói trong "tịnh từ ngữ" của sư bà Chứng Nghiêm: "Rưới nước hoa cho người, mình cũng được thơm lây." (把香水灑在别人身上, 自己也會沾到一兩滴.)

Nếu chúng ta cho tình thương ra thì sẽ rước niềm vui trở về.

Trong cái xã hội xô bồ hôm nay, tình người nhạt nhẽo, con người chỉ chực chờ đấu đá lẫn nhau. Vậy nên câu chuyện nhỏ trên như đốt lên ngọn đuốc lửa lòng sưởi ấm bao con tim của người lữ khách giữa đêm đông buốt giá.

Tình và nghĩa ta lặng thầm trao tặng
Người giúp người nồng thắm trọn nghĩa nhân
Lấy chân tâm làm món ăn tinh thần
Sống thật lòng, đậm đà tiếng yêu thương.

Trường.




Tản mạn trên mạng: trào phúng "Đón mừng Năm Mới"

Email 1.01.2022 

Đón thiệp mừng năm mới
Thấy rõ ba con hai
Đang ưỡn bụng xuống tấn
Sẵn sàng thượng võ đài... 😂

NTĐ


NĂM 2022

Đón thiệp mừng năm mới
Thấy rõ ba con hai
Đang vững vàng xuống tấn
Sẵn sàng thượng võ đài...

Trước nhất, tung thần cước
Chớp nhoáng diệt Cô Vy !
Dịch bệnh văng tuốt luốt,
Trốn biệt dưới âm ty !

Tiếp đến, tung thần cước,
Hóa kiếp lũ tham tàn,
Lũ hại dân bán nước,
Lũ quỷ quyệt, gian ngoan.

Đồng thời, tung thần cước,
Chặn lũ lụt, cuồng phong,
Ngăn cháy rừng, động đất,...
Cứu bao người long đong.

-&-

Số lành gieo tin tưởng :
Trọn năm mới toanh này
Nhà nhà cùng vui hưởng
Nguồn phước hạnh tràn đầy.

Ai Cơ HT

12/31/21

CHỜ

Vòng thời gian đang khép dần nhật nguyệt
Hồn chơi vơi qua vạn dặm trời mây
Đông lê thê buông giá lạnh phương này
gợi lòng nhớ phố phường xưa chung bước.

47 năm! Trên đôi bờ Ô Thước
là bóng quê nương đầu gió, chân mây
Gót viễn du tản lạc đến nơi này
nên sông núi mù tăm từ mấy độ.

Ngày cuối tháng, cuối năm! Từ viễn phố
hồn vọng ngân từng giai điệu thầm thì
Thời gian như lắng đọng với tà huy
cho Việt điểu ngậm ngùi khi lẻ bạn.

Vẫn là nỗi quan hoài qua năm tháng
thêm từng ngày trăn trở với đa đoan
Đêm rưng rưng chờ tháng lụn, năm tàn
để hy vọng chuyển mình thay áo mới.

Thuyền viễn xứ bao năm xa bến đợi
mãi về xuôi theo chớp bể, mây ngàn
Đợi chờ mùa sao rụng, đón trời quang
thấy đặc quánh một màu đen tang hải!

Đời vô lượng. Người dật dờ, khắc khoải
quanh quẩn trong lốc xoáy của trần ai
Ngày, tháng, năm, cứ thế lướt miệt mài
Mùa hạnh ngộ chờ thêm bao lâu nữa?!

HUY VĂN

12/28/21

"Thượng đế chỉ cho cháu một chiếc giày"

Đó là một câu chuyện đầy triết lý, có thật về cuộc đời của một người được cả thế giới biết đến.
Vào đầu thế kỷ 20, ở nước Mỹ xa xôi, có một cậu bé gia cảnh rất nghèo khó. Mãi đến khi đi học, cậu vẫn chỉ đi đôi giày đã sờn rách cũ nát.

Cậu nghe người ta nói, vào ngày lễ Giáng sinh, ở bất cứ cửa tiệm nào, chỉ cần cầu nguyện đồ vật mình muốn với Thượng đế, chủ tiệm đó sẽ thay Thượng đế thỏa mãn yêu cầu của bạn.

Đến ngày Giáng sinh, cậu nhìn thấy trên kệ của một tiệm giày có một dãy những chiếc giày xinh đẹp, liền vào trong tiệm giày nói với ông chủ:

"Hôm nay là lễ Giáng sinh, cháu rất thích đôi giày này, chú có thể giúp cháu chuyển lời đến Thượng đế để ngài tặng cho cháu đôi giày này được không?"

Ông chủ giày nhìn đôi giày trên chân cậu liền hiểu. Lấy đôi giày qua rồi nói: "Được thôi cậu bé, giờ ta sẽ đi báo với Thượng đế". Sau đó ông mang đôi giày vào trong phòng.

Không lâu sau, ông chủ bước ra, nhưng trên tay chỉ cầm một chiếc giày, đưa cho cậu bé rồi nói: "Cậu bé, Thượng đế nói rằng, ngài ấy chỉ có thể cho cháu một chiếc giày, chiếc còn lại cháu phải tự nghĩ cách kiếm tiền để mua nó".

Cậu bé thắc mắc: "Vậy cháu phải kiếm bao nhiêu tiền mới có thể mua được chiếc giày kia?"

Ông chủ nói: "2 đô".

Cậu bé đáp lời: "Vâng, vậy cháu sẽ quay về nghĩ cách kiếm tiền, nhưng chiếc giày kia chú nhất định phải giữ lại cho cháu!"

"Yên tâm đi cậu bé!", ông chủ cười nói.

Sau khi về nhà, cậu bé quyết tâm nhặt phế liệu mỗi ngày để kiếm cho được 2 đô la. Cậu hớn hở chạy đến tiệm giày đưa tiền cho ông chủ tiệm. Ông chủ tiệm vừa khen vừa đưa chiếc giày còn lại cho cậu bé. Từ đó, cậu đã có được cho mình một đôi giày mới tinh đẹp đẽ.

Sau khi cậu trưởng thành, cậu từng làm nhân viên cứu hộ, người thuyết minh, phát thanh viên, sau này còn bước vào giới nghệ sĩ, trở thành một người nổi tiếng nhà nhà đều biết.
Và đây cũng là Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ đắc cử năm 1980,
ông ấy chính là Ronald Reagan.


Trong nhiệm kỳ làm Tổng thống, có một lần, khi được phóng viên hỏi về một việc có ảnh hưởng sâu sắc đến sự trưởng thành của ông, Reagan liền nhắc đến chuyện xin Thượng đế tặng ông một đôi giày vào ngày Giáng sinh khi ông còn bé.

Ông nói: "Sau này tôi mới biết, giá gốc của đôi giày ấy là 38 đô, giá một nửa của nó cũng phải 19 đô. Ông chủ tiệm khi ấy chỉ lấy tôi 2 đô, nhưng giúp tôi tôi hiểu một đạo lí: "Thượng đế sẽ không cho bạn toàn bộ những gì bạn muốn, ngài chỉ cho bạn một phần, phần còn lại bạn phải tự nỗ lực để giành lấy".

*****

Ronald Wilson Reagan là một chính trị gia người Mỹ, tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ từ năm 1981 đến năm 1989. Trước khi làm tổng thống, ông là một diễn viên điện ảnh Hollywood và lãnh đạo công đoàn trước khi giữ chức thống đốc thứ 33 của California từ năm 1967 đến năm 1975. Wikipedia
Ngày và nơi sinh: 6 tháng 2, 1911, Tampico, Illinois, Hoa Kỳ
Ngày mất: 5 tháng 6, 2004, Bel-Air, Los Angeles, California, Hoa Kỳ
Đảng: Đảng Cộng hòa
Nhiệm kỳ tổng thống: 20 tháng 1, 1981 – 20 tháng 1, 1989

Theo Google

Người Đức và người Mỹ đã chia sẻ bữa tối Giáng sinh giữa Thế chiến II như thế nào?

Lính Mỹ trong Thế chiến II; Nguồn: historyofyesterday.com

 Câu chuyện diễn ra vào một đêm giáng sinh năm 1944. Vào thời điểm đó, tình hình chiến sự ở Châu Âu đã đảo chiều. Quân đội Đức ngày càng rơi vào trạng thái bất lợi, quân đồng minh đổ bộ vào đất liền qua Normandie, tiến hành phản công.

Tuy nhiên, Hitler không cam tâm. Vào ngày 16 tháng 12 -- 8 ngày trước lễ giáng sinh năm đó -- ông ta đã mệnh lệnh cho quân Đức đóng tại khu vực Ardennes của Bỉ phát động một chiến dịch, bất ngờ tấn công quân đồng minh, cắt đứt mạch cung ứng của đối thủ, ép quân đồng minh phải giảng hòa.

Đây là chiến dịch đẫm máu nhất trong Thế Chiến II. Chiến dịch kéo dài hơn một tháng với số lượng người thương vong quá lớn, gây tổn thất nặng nề cho cả hai bên.

… …

Tại một nơi sâu hun hút trong khu rừng Hürtgen, một phụ nữ Đức tên Elisabeth Vincken dẫn theo cậu con trai 12 tuổi Frisbey lánh đến đây dựng một căn nhà gỗ ở tạm, bởi tiệm bánh của họ trong thành phố đã bị những trận oanh tạc trên không của quân đồng minh phá hủy tan tành.