Showing posts with label Huy Văn. Show all posts
Showing posts with label Huy Văn. Show all posts

4/28/23

30 tháng 4 NỖI NIỀM OAN KHUẤT


Hình ảnh cũ lại về trong trí nhớ,
Tháng năm dài trăn trở vẫn chưa nguôi.
Nhìn vết thương thành sẹo…thấy ngậm ngùi
Cho những ngày bị dập vùi, bội phản !

Trước ngày ấy nếu mất trong lửa đạn,
Để khỏi thấy “Đồng minh : Bạn”…quay lưng!
Thì niềm đau đâu đến nỗi tận cùng,
Trong uất nghẹn phải buông gươm khuất phục.

Sau cuộc chiến ngậm hờn trong tủi cực,
Hứng đòn thù bên thắng cuộc ra tay.
Nhiều chiến hữu không kham nổi đọa đày,
Phải vùi xác, bỏ thây nơi hoang lạnh !

Mẹ chờ con…héo gầy trong cô quạnh,
Vợ mong chồng vai nặng gánh ưu sầu.
Tổ Quốc ơi ! Người một Nước xử nhau,
Cũng ác độc…khác gì đâu Ngoại địch !

Bọn chúng chung lò :“bất nhân, qủy quyệt”
Cùng tôn thờ một chủ thuyết vô thần.
Tuy có đầu…nhưng vắng hẳn lương tâm,
Luôn nhất quán: “giết lầm hơn bỏ sót”.

Ba mươi tháng tư…Gợi niềm đau xót,
Vết thương khó lành, gía buốt con tim.
Tình xưa nghĩa cũ : “Huynh-Đệ chi binh”
Đốt nén nhang, Kính Vong Linh Đồng Đội.

Gần nửa thế kỷ…còn gì để nói ?
Chút lòng thành theo hương khói tỏa lan,
Cầu Chiến Hữu yên nghỉ cõi bình an,
Niềm u -uẩn trả thế gian tục lụy !!!

HÀN SĨ PHAN Florida, Tháng 4-2023

Kính chuyển
( Để thay lời cảm ơn và cũng để góp chung niềm nhớ với đại sư huynh Hàn Sĩ Phan )
HUỲNH VĂN CỦA

MÙA KIẾP NẠN
Có ngày nào không là ngày Quốc Hận?!
Có đêm nào không nhớ lúc tan đàn!
43 năm! Cảnh Nước mất, Nhà tan
luôn ray rứt trong lòng người xa xứ! ..

Vai quang gánh, chân mỏi mòn lữ thứ
Bến lưu vong, khách mãi đợi con thuyền
Đất, Trời còn rấm rứt cuộc truân chuyên
Thương quê Mẹ điêu linh trong cuộc sống.

Bao dâu bể vẫn chưa nguôi hy vọng
Một ngày vui trong mắt lệ đoàn viên
Bến bờ xa nối sông núi ba miền
Thành một dãi non sông mùa thạnh trị.

Dẫu sông núi lạc vào tay ngạ quỷ
Vẫn còn đây hồn thiêng của Cha, Ông
Những người con của nòi giống Lạc Hồng
đem xương máu làm đê ngăn hiểm họa.

Xưa cung kiếm dấn thân vì chí cả
Bóng chinh y trải một gánh tang bồng
Nay nhật nguyệt từ trời xa, đất lạ
trỗi điệu Hời khóc Tử Sĩ trận vong.

Nén hương thắp muộn mùa kiếp nạn
Thay tiếng lòng tưởng niệm thuở chi binh
Chung thiên cổ xin mời nhau cùng cạn
Nghĩa đệ huynh ngàn năm mãi thắm tình.

HUY VĂN

12/31/22

ĐÊM CUỐI TUẦN CUỐI THÁNG CUỐI NĂM

Thấm thoát sắp xong vòng nhật nguyệt
Tóc đã đậm thêm nét thời gian
Đông miên giăng xám trời sương tuyết
Vàng võ bên song, tháng năm tàn!

Một bước ly hương dài vạn dặm
Ngổn ngang trăm mối giữa quê người
Sau lưng cố quốc xa thăm thẳm
Trước mặt thiên di lạc mù khơi!

Một thời binh lửa còn âm ỉ
Bao năm vẫn thắp nén hương lòng
Tưởng tiếc anh linh, hồn tử sĩ
Ngậm ngùi thương một dải non sông.

Nghiêng hồ trường, rót đầy ly cạn
Uống cho vơi nỗi nhớ tan đàn
Nhớ cả chiến hào đêm về sáng
nhìn hoa đăng thầm ước bình an.

Đêm viễn phố màn sương dần trải
Sơn khê như ẩn, hiện... xa xăm!
Nhìn càn khôn mơ hồ khép lại
đêm cuối tuần, cuối tháng... cuối năm!
HUY VĂN
31/12/2022

12/17/22

ĐÊM TÌM HƯƠNG QUÁ KHỨ

Gõ phách lạc, hát nghêu ngao mấy khúc
Nặng hồn sầu, đêm viễn phố lung linh
Ngồi đối bóng nhìn giọt đen đáy cốc
Thời gian như lắng đọng với u tình.
 
Tim rung mãi điệu Hời thương quá khứ
Nhớ rưng rưng trang sử lắm nghiệt oan
Người trầm mặc giữa sóng cuồng, mưa lũ
Đời như mây tán, tụ chốn bạt ngàn!
 
Đêm băng giá dệt mù sương lữ thứ
Thấm trong hồn từng ảo giác đông miên
Như con nước nhớ đò xưa, bến cũ
Lòng nhớ quê, nhớ cả lúc truân chuyên.
 
Bóng trùng khơi về ôm choàng ngõ tối
Màn sương buông, thăm thẳm lối mù tăm
Bên trí cạn treo nhánh phiền cô lữ
Đêm chập chùng và hồn chợt xa xăm.

Giọt buồn rơi vào lắng trầm viễn xứ
Ngụm đắng mang hoài cảm của ly tan
Hồn miên man giữa đêm trường tư lự
Bới tro than nhen nhúm lửa gọi đàn.

Khúc bi ca mang hương xưa vào mộng
Giá băng đang bàng bạc quyện không gian
Bóng cố hương nhòa trong trời đất rộng
Đêm còn dài, người vẫn đợi ánh quang.
HUY VĂN

11/5/22

PLEIKU

Thi nhân kể chuyện đi lên, đi xuống
nhìn sương giăng, ngắm má đỏ, môi hồng
Tôi đến Pleiku chiều mưa gió mênh mông
Người trầm lắng. Phố phường như sướt mướt.

Mưa trĩu hạt cho màn trời sũng nước
Cây lá buồn theo cơn lạnh chiều thu
Người lại, qua, mờ nhạt giữa sương mù
Lữ khách cũng thẫn thờ đưa chân bước.

Hồn tư lự theo từng vòng xuôi, ngược
thả chân rong trong màn nước chập chùng
Chốn yên bình mà lòng rất mông lung
Nay phố thị, mai đã ra chiến tuyến.

Áo ai trắng sau làn mưa ẩn, hiện
lính quýnh theo chân vội bước trên đường
Ánh mắt nào mang trầm lắng hậu phương
vào man mác núi đồi chiều mưa lạnh!

Thu trải sương lên phố phường hiu quạnh
Mưa thả từng hạt nhỏ vướng tóc ai
Phố đã lên đèn, lạnh cũng thấm vai
Pleiku lắng theo dốc dài Diệp Kính.

Hồn lãng tử theo gót chân vô định
lan man đi giữa màn tối mưa, sương
Một lần qua, nỗi nhớ sẽ miên trường
Pleiku mãi là nguồn thơ của...Lính!

HUY VĂN
( Để nhớ Pleiku, Pleimerong và Trại
Lý Thế Lợi. Tháng 11/1973 )

10/27/22

PHÙ VÂN TRÊN CHIẾU BẠC

Chỉ mới đó đã xa lơ, xa lắc
lứa thanh xuân và năm tháng dãi dầu
Hơn nửa đời ngụp lặn giữa nông, sâu
mà cứ ngỡ mới qua cơn ác mộng!

Đem buồn, vui trong miên trường cuộc sống
chất chồng trên quang gánh trĩu đôi vai
Trăm núi ngàn sông cách vạn dặm dài
cho chân bước thêm nặng tình luân lạc.

Như có tiếng rừng trong bóng đêm xào xạc
khi gió xuyên cành lay cây lá bên song
Phố nhỏ, đường khuya. Nỗi nhớ bỗng ngập lòng
nên tư lự "...nhàn ngâm phao vĩnh nhật" !(*)

Cảnh hỗn mang của nhà tan, nước mất
luôn trĩu lòng từ một dạo sang ngang
Ngày một, ngày hai vẫn chưa hết bẽ bàng
Dù yên phận vẫn chưa quên mật đắng!

Gánh phù vân của chuỗi ngày thầm lặng
chất chứa bao niệm khúc của quan hoài
47 năm! Mộng Hời chẳng nguôi ngoai
Thuyền viễn xứ còn nương bờ lau lách.

Một đại dương chia đôi bờ xa cách
Nửa vòng quay! Sao dịu vợi quan hà?!
Thân lục bình. Đời như giấc mơ qua!
Thấm thoát lại vàng phai mùa viên tịch.

Ngẫm lại đời sau bể dâu, bi kịch
Ngậm ngùi thương cho lứa tuổi xuân thì
Những phong trần trên đôi cánh thiên di
theo ngày tháng đã thành kinh nhật tụng

Chờ ánh sáng đêm trăng mùa sao rụng
thay tâm đăng thắp sáng chốn viễn phương
Ngày nào chưa bí lối, hoặc cùng đường
trên chiếu bạc vẫn chứa chan hy vọng!

HUY VĂN

(*) Trích từ Viên cư trị vũ ( Thơ Cao Bá Quát )

...ngâm nga cho hết tháng ngày

10/20/22

XÓM CHIẾU

Huy Văn                                      

Ba tôi làm thư ký đánh máy trong Công Ty điện lực Đông Dương của Pháp trên Nam Vang ( Compagnie Des Eaux Et D' Électricité De L' Indochine, Phnom Penh- Cambodge ), vào cuối thập niên 40 của thế kỷ trước. Sau khi Cambodge được trao trả độc lập cuối năm 1953, rồi đến năm 1954 nền đệ nhứt Cộng Hòa của miền Nam Việt Nam được hình thành; ba tôi liền xin vào làm việc trong Tổng Nha Công Vụ, trực thuộc Phủ Thủ Tướng, văn phòng đặt tại đường Catinat-Tự Do, thủ đô Sài Gòn ( đối diện Bộ Nội Vụ ).

Sau gần 4 năm đi đi, về về giữa Nam Vang và Sài Gòn, ba tôi quyết định đưa cả nhà về sống hẳn ở Việt Nam, thay vì vẫn ở chung với bà Nội tại đường Dekcho Damdin trên Nam Vang. Nhà của Nội tuy là một căn phố, nhưng khá khang trang và nằm giữa con đường rậm mát bóng me xanh, với hai đầu là hai ngã tư- có thể nói là- sầm uất nhứt của thủ đô xứ Chùa Tháp lúc bấy giờ. Hai ngã tư đó, cũng là nơi tọa lạc của hai rạp xi nê tối tân nhứt Nam Vang vào thời đó. Phía trái, ở bên kia đường, tại ngã tư Dekcho Damdin và Norodom Blvd là Ciné Lux. Còn phía bên phải, cùng dãy với nhà bà Nội, là rạp Prom Bayon Cinema tại giao lộ Preah Ang Yukanthor và Dekcho Damdin.


10/14/22

CHÉN ĐỆ HUYNH


Nhớ thuở xưa lúc bom rơi, đạn nổ
vẫn bình tâm bên "nước mắt quê hương" (*)
Thương tiền kiếp sa thân vào tuyệt lộ
Ngậm ngùi thay thân phận lúc cùng đường!

Hồ trường đã không còn người tống tửu
Khúc quân hành hiển lộng tiếng hưng ca
Từ vạn dặm mời nhau ly biệt xứ
Dâng hương linh phiêu hốt chốn ta bà.

Cạn một chén, rót thêm đầy một chén
Cùng anh linh Tử Sĩ rửa oan khiên
Lúc đương thời không tròn câu ước hẹn
thì mai sau chung vạn phúc hoàng tuyền!


Gom tấc lòng, góp càn khôn vạn lý
để nhớ thời rong ruổi chốn quan san
Treo chén cạn lên cảnh đời vận bỉ
tìm ủi an qua tiếng vọng canh tàn.


Chén đệ huynh thay hương lòng tưởng tiếc
Chốn tha phương "Sơ hàn tống miểu thu" (**)
Thở dài khi "Hương sầu duy phạm dạ" (***)
Hỏi:
Chuyến hồi hương không lẽ mãi mịt mù?!

HUY VĂN
(*) Tiếng lóng của Rượu
(**) Trích từ Độc Dạ Cảm Hoài ( Thơ CAO BÁ QUÁT )
Chớm lạnh tiễn thu xa

(***) Trích từ Hàn Dạ Tức Sự ( Thơ CAO BÁ QUÁT )
Buồn nhớ thức thâu đêm

10/2/22

NGÀY ĐẠI THỌ

Sáng dậy thấy mây mù giăng mắc
biết ngày sẽ trôi rất âm thầm
Thở dài khi nhớ...Ồ, thứ Bảy!
Nhìn qua khung cửa, bỗng bâng khuâng.

Thả dòng ký ức theo trăn trở
Treo tâm tư vào gió qua hiên
Một mình gặm nhấm thương và nhớ
Đến bao giờ dứt nỗi ưu phiền?!

Trầm ngâm theo mảnh hồn thu xám
Lòng không phương hướng, chẳng dư âm!
Một ngày thêm tuổi trong hoài cảm
Bềnh bồng theo cảnh tiết thu phân.

Một giấc tha phương rười rượi, nhớ
Mấy cuộc bể dâu thổn thức, buồn
Nhìn quanh đời mãi còn nặng nợ
Trông vào hồn vẫn lạnh mù sương.

Gánh quan san của đời viễn xứ
mang hành trang mưa nắng một thời
Mong cầu vòng trong mơ hiện thực
để ấm lòng trong lúc đầy, vơi.

Hôm nay trời, biển sao lạnh vắng!
Nên lòng như khói xám, sương huyền
Dường như có tiếng ai thầm lặng
gọi nhớ một thời lắm truân chuyên!

Thời gian gõ nhịp nghe rất khẽ
Điệp khúc chậm, đều cứ vọng đưa
Đã 90 tuổi! Đâu còn trẻ?!
Sao vẫn miên man chuyện Nắng, Mưa!?

Thì cũng bấy nhiêu cơn lốc xoáy
cuốn đời qua gian khó dặm trường
Thầm nhủ "Bao giờ thôi khắc khoải
Khi nào mới thấy lại quê hương?!"
HUY VĂN

( Qúy tặng Đại Đội Trưởng của tôi,
cựu Đại Úy "Vương Vũ"-Trần Văn Vương
nhân ngày Đại thọ 90 của ông )

9/10/22

TÂM NGUYỆN

Tà huy khép bóng đời nơi viễn xứ
Lối sơn khê còn cách vạn dặm đường
Hồ trường xưa Bá Trạc rót bốn phương
Ta rưới lệ vào lòng nuôi tâm nguyện.

Chân mỏi bước tận cùng trời, cuối biển
Trôi về đâu mây nước của đời người?
Dã tràng còn nghe tiếng sóng reo vui
Ta, ly khách ngậm ngùi trông cố quận.

Trừng mắt đỏ, đêm bỗng dài vô tận!
Máu, tim như hòa nhịp với thời gian
Lắng hồn theo bóng hạc nội mây ngàn
nghe rấm rứt tiếng mài gươm tráng sĩ.

Vì Hồ sơn hữu ước vi sơ chí
nên Tuế nguyệt như lưu mạn thử sinh (1)
Chưa mòn chân đã chùng bước đăng trình
đành Vãng sự hồi đầu ta dĩ hĩ (2)

Đâu phải người đã không còn hào khí
Chỉ vì thân chùm gởi chốn viễn phương
Khói sương giăng, mờ khuất vạn nẻo đường
nên vó ngựa hồi hương chưa thấy lối!

Nghe văng vẳng núi sông reo nguồn cội
Thoáng chập chờn nhân ảnh thuở đao binh
Tháng năm trôi, quang gánh chất u tình
Đong nỗi nhớ, chờ ánh hồng quang phục.

Dòng ly biệt trải bao mùa trong, đục
Quan san còn vương bụi đất tha phương
47 năm! Cứ ngỡ đã miên trường
Trời, Đất xám một màu sương khói quyện.

Đời lang bạt kể từ khi quốc biến
Đêm năm châu, ngày bốn biển phiêu linh!
Sau bao năm còn thắm thiết lưu tình
Chăm chút bón hoa lòng thương Đất Nước.

Lấy tan nát vá đời, treo gió ngược
làm buồm căng cho thuyền vượt trường giang
Quê hương ơi! Đây son sắt đá, vàng
tô thắm mãi trang sử hồng Lạc Việt.
HUY VĂN

(1) Trích từ Bình Nam Dạ Bạc- Nguyễn Trãi
Dịch (thoát ý):
Lời thề sông núi đành lỗi hẹn,
Tháng năm uổng phí giữa đời trôi

(2) Trích từ Bạch Đằng Hải Khẩu- Nguyễn Trãi
Dịch (thoát ý):
Nhớ lại chuyện cũ đã qua rồi

6/23/22

UKRAINE VÀ VIỆT NAM CỘNG HÒA

Khi chiến cuộc tại Ukraine bùng nổ lúc gần cuối tháng 2/2022, dư luận trong Cộng Đồng Tị Nạn Cộng Sản tại Hoa Kỳ, đã có lời so sánh Việt Nam Cộng Hòa thuở xưa với Ukraine ngày nay. Phần lớn đều cho là hai quốc gia này rất giống nhau về nhiều mặt. Chẳng hạn như cả hai đều là thành lũy, kiêm tiền đồn chống quân xâm lược để bảo vệ chủ quyền quốc gia. Riêng Ukraine thì trở thành nạn nhân của một loại phát xít mới, do Putin- tay lãnh đạo gốc cựu đảng viên đảng Cộng Sản Nga Sô- tuyên chiến rồi xua quân xâm lăng sau khi viện dẫn những lý do rất mơ hồ. Mạc Tư Khoa cứ tưởng sẽ dễ dàng "nuốt chửng" xứ sở đã từng nằm trong Liên Bang Xô Viết. Nào ngờ Quân, Dân Ukraine đã cương quyết không đầu hàng trước sức mạnh quân sự, vốn được "quảng cáo" là rất hùng hậu của địch quân.

6/14/22

VẪN TÌM EM

50 năm! Đã bao mùa tâm động
Nhớ quá con đường khép lá mưa tuôn!
Đồi, núi quạnh hiu. Thông trỗi phiên buồn
khi gió chướng gom mây che lối mộng.

Nụ tình xanh của mùa hè dậy sóng
chưa đơm bông đã trầm mặc bể dâu
Tôi và Em như Ô Thước mùa ngâu
Đôi bờ nhớ trải...xa lơ, xa lắc.

5/20/22

GÁNH PHÙ VÂN


Chỉ mới đó đã xa lơ, xa lắc
lứa thanh xuân và năm tháng dãi dầu
Hơn nửa đời ngụp lặn giữa nông, sâu
mà cứ ngỡ vẫn còn trong ác mộng!

Đem buồn, vui trong miên trường cuộc sống
chất chồng trên quang gánh trĩu đôi vai
Trăm núi, ngàn sông cách vạn dặm dài
cho chân bước thêm nặng hồn luân lạc.

4/15/22

NHỚ MÁ

Mỗi lần con về ngang khu phố cũ
thường dừng xe để nhìn lại ngôi nhà
Nhớ chuỗi ngày chung sống tháng năm qua
và nhớ quá bóng hình bên khung cửa sổ!

Ba "đi" trước, Má theo vào thiên cổ
Thấm thía làm sao hai tiếng mồ côi!
Ngày một, ngày hai lòng quá đỗi bồi hồi
khi nghĩ đến duyên trần do thiên định.

4/7/22

QUỐC HẬN!

 THÁNG 4!

Nhớ thuở tan hàng. Quê hương tận tuyệt!
Thắp hương nguyền gửi theo gió trùng khơi
Cuộc trầm kha mang cay đắng phận người
vào dâu bể của Nhà tan, Nước mất.

Gánh tang bồng suốt một đời u uất
Nợ núi sông còn trĩu bước lưu vong
Chân bôn ba mà canh cánh nặng lòng
Đời chìm, nổi trên chập chùng vạn lý.

3/12/22

NGÀY XA ĐÀ NẴNG

Giấc ngủ êm, sâu, tưởng như rất dài, hóa ra chỉ được chừng 3 tiếng đồng hồ khi chị Qúy đánh thức chúng tôi dậy, lúc mới 4 giờ sáng. Chị vừa giúp dọn dẹp ghế bố, vừa nói:
- Ngày nào cũng vậy. Tới giờ này, là tôi đã phải thức dậy để chuẩn bị dọn hàng ra chợ.
Nhìn tôi loay hoay xếp đồ đạc vào ba lô, chị nói thêm:

- Nghe nói dạo này xe đò về trong nam rất hiếm. Phải đi thật sớm mới được.
Qúy "đen" gật đầu:
- Bả nói đúng! Dậy sớm để đi sớm cho chắc ăn.

Chị Qúy chìa một túi nhỏ cho tôi khi chúng tôi sửa soạn ra cửa. Thấy tôi tỏ vẻ ngần ngại, chị cười:
- Chút đỉnh thôi mà! Hai gói xôi đậu phọng. Một bịt muối mè. Một nhúm thuốc lào. Đủ để khỏi tốn tiền ăn dọc đường.

2/19/22

XIN EM

( Gởi tà áo trắng của Trường Nữ Hồng Đức-
Đà Nẵng )

Tôi chỉ xin em một nụ cười
đẹp như hàm tiếu đón Xuân tươi
Lỡ mai không có duyên gặp lại
cũng được nguồn vui nhớ một người.

Tôi chỉ xin được nắm bàn tay
Đan ngày tháng rộng, nối đêm dài
vào trong niềm nhớ từ quan ải
tô thắm mộng đời, dệt tương lai.

Tôi chỉ xin em một lần thôi
Phố xuân rộn rã bước chung đôi
Chỉ mong ngày phép dài vô tận
cho Xuân đẹp mãi đến muôn đời!

Tôi chỉ xin em một đôi dòng
Thư hồng sẽ vượt núi, qua sông
nằm trong áo Lính nghe tim thở
hòa nhịp tình yêu, giữ ấm lòng.

Tôi chỉ xin em tiếng kinh cầu
Ấm lòng chiến sĩ chốn rừng sâu
Góp chung lời nguyện cho non nước
sớm được thanh bình, bớt khổ đau.

HUY VĂN

( Trà Kiệu, Quảng Nam 09-02-1974 )

2/18/22

CUỘC HÀNH TRÌNH

Tôi không hề nghĩ sẽ có ngày mình trở thành một người lính tác chiến, nói chi đến việc khoác áo hoa rừng và đội chiếc Mũ Nâu. Tôi học trễ một năm vì bị ở lại lớp. Đó là hậu quả tất yếu của việc lạng xe, cua đào và vui chơi gần như xả láng khi được ba má mua cho một chiếc xe gắn máy. Lúc đó là thời của "đợt sóng mới" và của lối sống buông thả kiểu "hippie" ở hậu bán thập niên 60 của thế kỷ trước.

1/28/22

CŨNG ĐÀNH THÔI

Xuân xưa giờ chỉ là kỷ niệm
Hơn 40 năm lạc nẻo đường
Hoa lòng tơi tả vì quốc biến
Chí tại quê nhà. Thân tha phương!

Đông phong rười rượi gom mây xám
phủ giá băng lên một góc đời
Tình vương vấn mộng, tim hoài cảm
Hương xuân còn lắng chốn trùng khơi.

1/19/22

MỪNG SINH NHẬT

Lại nhìn càn khôn khép vòng nhật nguyệt
khi bóng xuân thấp thoáng giữa lưng trời
Đã bao năm gõ nhịp buồn ly biệt
Nhạc lòng buông theo tiếng vọng trùng khơi.

Ta mặc ta cho ngày, đêm, năm, tháng
lạnh lùng trôi theo miên viễn thời gian
Gom quá khứ thả xuôi dòng phiêu lãng
tìm nguồn vui thao thức lúc canh tàn.