Showing posts with label Trần Văn Lương. Show all posts
Showing posts with label Trần Văn Lương. Show all posts

3/12/23

Có Những Cơn Mưa

Dạo:

     Cuộc đời sao lắm cơn mưa,

Để cho người phải dây dưa lối sầu.

 

Cóc cuối tuần:

 

 Có Những Cơn Mưa

 

Buồn nhớ những cơn mưa,

Thuở mình vừa mới lớn,

Tuổi ngây thơ đùa giỡn,

Lòng chẳng gợn sầu đau.

 

Phút chạm mặt lần đầu,

Mắt nhìn nhau xa lạ.

Ai nghiêng vành nón lá,

Ai tất tả đường trưa.

 

Rồi có một chiều mưa,

Hai đứa vừa tan học,

Em vội vàng guốc mộc,

Anh lóc cóc chân chầu.

 

Nước xối xả trên đầu,

Mình dìu nhau tạm trú.

Nụ tình thơ chợt nhú

Bày đủ thứ dây dưa.

 

Từ đó nắng hay mưa,

Tim đưa đường dẫn lối,

Hai đứa cùng lặn lội,

Dẫu sớm tối gần xa.

 

Hạ dồn bước Thu qua,

Đông nhạt nhòa, Xuân tới.

Cánh hoa hoài vun tưới,

Phơi phới giữa dòng đời.

 

Nhưng số chẳng chiều người,

Hoa nào tươi được mãi.

Năm qua rồi tháng lại, 

Uể oải lối mòn xưa.

 

Buổi sáng ấy trời mưa,

Pháo hồng đưa gót ngọc,

Em xa rời lớp học,

Anh khó nhọc lên đường.

             x

         x      x

Đất nước chợt tang thương,

Mình đại dương cách trở,

Đứa quê người chết dở,

Đứa khổ sở trời xưa.

 

Anh xứ lạ dầm mưa,

Gắng chừa câu nguyện ước.

Lặng nghe từng giọt nước

Thấm ướt những canh sầu.

 

Hơn nửa kiếp xa nhau,

Đớn đau nào có vợi,

Vẫn đêm ngày rã rượi

Nhớ tới bóng hình xưa.

 

Đời có những cơn mưa,

Không bao giờ chịu tạnh.

Trên lối tình cô quạnh,

Lành lạnh dấu chân người.

       Trần Văn Lương

           Cali, 3/2023

2/17/23

Em Đừng Đợi Nữa

Dạo:

        Anh như cánh nhạn trúng tên,

Làm sao dám ước sánh duyên cùng người.

 

Cóc cuối tuần:

 

            Em Đừng Đợi Nữa

 

                   (Lại thêm một cảnh đời,

                    Bên góc trời dâu bể.

                    Nắng tà nuôi bóng xế,

                   Người kể lể thay người)

 

Em yêu dấu, anh biết em vẫn đợi

Anh ngỏ lời tiến tới chuyện chung thân,

Để chúng mình không uổng phí ngày xuân,

Nhưng anh phải đành giậm chân tại chỗ.

 

Em đừng trách anh cố tình giả bộ

Đóng vai trò kẻ đau khổ ngày đêm,

Nên không thèm chịu ghé mắt nhìn xem

Để thấy được tấm lòng em rộng mở.

 

Em biết đó, qua hai lần đổ vỡ,

Anh bây giờ rất sợ chuyện hôn nhân.

Lửa tình yêu dù mãnh liệt vô ngần,

Khi chung sống sẽ dần dần tắt ngấm.

 

Hạnh phúc cũ đã mịt mù xa thẳm,

Anh một mình ngồi gặm nhấm cơn đau,

Thầm biết dù đi hết nửa đời sau,

Cũng sẽ chẳng tìm đâu ra lối thoát.

 

Cánh nhạn suýt vì cung tên bỏ xác,

Nên bây giờ vừa nhác thấy cây cong,

Đã khiếp hãi trong lòng,

Thân tê cóng như dầm trong giá lạnh.

 

Trong hai cuộc ly hôn đầy bất hạnh,

Trách nhiệm anh phải gánh cũng hơi nhiều,

Bởi thay vì lo vun xới tình yêu,

Lại theo đuổi rặt những điều phù phiếm.

 

Anh vốn biết thân anh đầy khuyết điểm,

Sống chung rồi, khó giấu giếm được lâu,

Mũi kim dù có gói kín đến đâu,

Sớm muộn cũng ló đầu ra khỏi bọc.

 

Thực tế đã dạy cho anh bài học

Rằng dẫu anh có khổ nhọc tìm cầu,

Kiếm được người cùng "sớm tối có nhau",

Tổ ấm cũng trước sau thành địa ngục.

 

Sông có khúc, và con người có lúc,

Nhưng đời anh lại vô phúc triền miên,

Nên dù cho gặp được kẻ ngoan hiền,

E cũng chỉ có duyên mà không nợ.

 

Anh chỉ sợ thêm một lần dang dở,

Cuộc đời mình sẽ day trở về đâu,

Hay đôi vai luôn trĩu nặng gánh sầu,

Lê lết giữa đáy vực sâu phiền lụy.

                       x

                   x      x

Em cho biết, em có người ngỏ ý,

Nhưng em bèn bí xị, quyết làm thinh.

Em bảo anh, em chỉ muốn chúng mình

Kiếp này phải tròn ba sinh duyên nợ.

 

Anh tần ngần lo sợ,

Nếu chẳng may mình nên vợ, thành chồng,

Cuối cùng chỉ luống công,

Lại sẽ phải chất chồng thêm oan trái.

 

Em yêu dấu, đừng đợi chờ anh mãi,

May mắn này không trở lại hoài đâu,

Em hãy lo đến hạnh phúc ngày sau,

Đừng xua đuổi những con tàu muốn cặp.

 

Anh tin chắc rồi đây em sẽ gặp

Người hơn anh, hơn gấp cả trăm lần,

Để cùng nhau bền chặt mối hôn nhân,

Và chung hưởng một mùa xuân bất diệt.

 

Riêng anh vẫn là con thuyền đơn chiếc,

Không bến về nên mải miết ngược xuôi,

Chuyện thề nguyền cùng hạnh phúc lứa đôi,

Từ lâu đã vuột trôi xa tầm với.

                    x

                x      x

Trăng mỏi mòn giăng lưới,

Lối chân khuya, vời vợi bóng mây sầu.

                  Trần Văn Lương

                     Cali, 2/2023


 Xin “Ai” Nghĩ Lại

 

                        (Trót đa mang chuyện đời

                        Tận chân trời góc bể!

                        Càng tuổi già bóng xế,

                        Càng dễ cảm thương vay!)

 

Đã có được Nàng bền lòng chờ đợi

Sao “Ai” kia còn bối rối, than thân

Đường chung đôi xanh ngát giấc mơ xuân

“Ai” dại thế, sao rụt chân, nhường chỗ?

 

Bao lần đã cùng thong dong tản bộ?

Bao uẩn tình từng thổ lộ trong đêm?

Bao áng văn thơ tâm đắc cùng xem?

Bao thiện chí khơi thêm đường lối mở?

 

Hiểu tâm hồn “Ai” mong manh rạn vỡ

Nàng kiên trì hỗ trợ ý trung nhân

Tình thiết tha đong đáy mắt trong ngần

Men mật ngọt ân cần, dần sẽ ngấm...

 

Đâu cần lánh lên núi cao rừng thẳm

Để nguôi quên quá khứ lắm thương đau?

Hạnh phúc trong tay, hưởng đến mai sau...

Sao chọn nẻo cơ cầu không lối thoát?

 

“Ai” chủ bại sẽ héo mòn thân xác

Quan điểm, tinh thần: lệch lạc, vênh cong

Diện mạo cũng như lòng

Đều ảm đạm: một trời đông buốt lạnh!

 

Còn sinh mạng là còn đầy phước hạnh

Sau hai phen gãy gánh khổ đau nhiều

Khiến con tim khô nhịp đập thương yêu

Và thần trí thành phiêu linh phù phiếm.

 

Đã nhận biết mình có nhiều khuyết điểm

Đáng lẽ chuyên tâm cải thiện từ lâu

Chứ giấu quanh nghĩ quẩn tận đâu đâu

Mầm bất hạnh vẫn lớn mau trong bọc.

 

Một kinh nghiệm đời: tặng bao bài học

Nào sự quan tâm, chăm sóc, tương cầu...

Nào tấm thủy chung dành trọn cho nhau...

Nào tránh chuyển địa cầu thành địa ngục...

 

Một chiếc lá giữa dòng đời lắm lúc

Bị nguồn cuồng lưu thôi thúc liên miên

Nhưng nay đã theo làn nước nhu hiền

Sao chối bỏ cả thiên duyên lẫn nợ?

 

Không thử thách, sao biết mình hay dở?

Không khởi đầu, cuối ngõ biết tìm đâu?

Thời gian qua: uổng phí giữa u sầu!

Thời gian tới: đầy lo âu khổ lụy?

                       x                                  

                   x      x                                          

Nàng, trái lại, đầy thành tâm thiện ý

Không thể cam lòng xuôi xị làm thinh

Để mặc “Ai” tự đầy đọa riêng mình

Tự chuốc lấy khổ hình quằn trĩu nợ.

 

Gạt phăng hết vẩn vơ lo sợ

Xua tan bao trăn trở chất chồng

Hạnh duyên này vun xới dày công

Cây hồng phúc sẽ đơm bông kết trái.

 

Lời nghịch lý xin “Ai” đừng nhắc mãi

Rõ là lời xúi dại, chẳng nghe đâu!

Nàng quyết vững lòng từ trước đến sau

Dửng dưng trước mấy “con tàu muốn cặp”.

 

Và ngay cả những “con tàu” sẽ gặp

Vỏ hào quang dù bắt mắt muôn lần

Nàng chỉ chọn “Ai” là ý trung nhân,

Là lẽ sống, là “mùa xuân bất diệt”.

 

Đời bất khả với đũa, giày một chiếc

“Thuyền” rẽ dòng oan nghiệt, hướng về xuôi,

Như đũa, giày muôn thuở bước song đôi

Mộng sum họp một đời: trong tầm với.

                    x                                                             

                x      x                                                         

Nắng nghiêng mình đan lưới

Vốn đa đoan chưa vợi ngấn thương vay.

            Ai-Cơ Hoàng-Thịnh

            Melbourne, 2/2023

12/16/22

冬 夜 行 - Đông Dạ Hành

Dạo:

        Mịt mù bóng tối đường xa,

Đơn côi chẳng biết quê nhà chốn nao.

 

Cóc cuối tuần:

 

     

雜 浪 擾 浮 萍,

狂 雲 掩 夜 星.

    , 
    . 

       陳 文 良

 

Âm Hán Việt:

 

   Đông Dạ Hành

Tạp lãng nhiễu phù bình,

Cuồng vân yểm dạ tinh.

Minh minh cô khách lộ,

Hạo hạo cố hương tình.

     Trần Văn Lương

 

Dịch nghĩa:

 

           Bài Hát Đêm Đông

Những con sóng tạp nhạp quấy rối đám bèo trôi,

Mây điên rồ che lấp sao đêm.

Tối tăm (thay) con đường đi của người khách cô độc,

Mênh mông (thay) mối tình (đối với) quê cũ.

 

Phỏng dịch thơ:

 

  Bài Hát Đêm Đông

Sóng vỗ cánh bèo trôi,

Sao khuya lụn tắt rồi.

Đơn côi đường lữ thứ,

Thương nhớ thuở nào nguôi.

        Trần Văn Lương

          Cali, 12/2022

 

Lời than của Phi Dã Thiền Sư:

     Đêm đông, cánh bèo trôi giạt vẫn không được yên thân.

     Và le lói trên không một ánh sao hy vọng cũng bị đám

mây cuồng điên che mất! 

      Buồn thay, trên con đường đời tối tăm giờ chỉ còn thấy

bóng một người lữ hành cô độc đang gửi lòng về cố hương.

      Hỡi ơi!


Họa vận :






Dạo :
                        Cuối năm lặng ngắm sao trời,
                   Quê hương xa tít ngậm ngùi lòng ta !

   憶舊春                    ỨC CỰU XUÂN

異國似飄萍,          Dị quốc tự phiêu bình,
年來祇望星。          Niên lai chỉ vọng tinh.
何時能再現,          Hà thời năng tái hiện,
春滿故園情 ?!         Xuân mãn cố viên tình  ?!
          杜紹德                               Đỗ Chiêu Đức

* Có nghĩa :
 - Ở nơi đất nước xa lạ nầy, tấm thân ta như là một cánh bèo phiêu bạt nổi trôi...
 - Cuối năm đến chỉ biết ngửa mặt nhìn ngắm sao trời mà thôi !    
 - Biết đến bao giờ thì mới có thể tái hiện lại cảnh...
 - Xuân về đầy cả đất trời đầy cả quê hương tràn ngập cả tình xuân ?!...

* Diễn Nôm :
                         NHỚ XUÂN XƯA

                      Nước lạ tựa bèo trôi ,
                      Cuối năm ngắm sao trời.
                      Bao giờ ta thấy lại...
                      Xuân hồng quê xa xôi ?!
    Lục bát :
                      Nước người thân tựa bèo trôi,
                      Cuối năm lặng ngắm sao trời ngẩn ngơ.
                      Bao giờ thấy lại quê xưa...
                      Xuân hồng rực rỡ cho vừa lòng nhau ?!...      

                                                                                 杜紹德 
                                                                              Đỗ Chiêu Đức

  Bài Hát Đêm Đông

Khắc khoải nhịp đời trôi,

Hơi ngân cạn kiệt rồi.

Cung trầm rơi não nuột

Cung bổng buốt khôn nguôi.

        -AiCơ-

Melbourne, 12/2022

11/21/22

Đường Xa Nhớ Lại

 Dạo:

         Miệt mài cảnh lạ đường xa,

Ngậm ngùi nhớ đến quê nhà năm nao.

 

Cóc cuối tuần:

 

         Đường Xa Nhớ Lại

 

        (Để nhớ lại những ngày lang thang

           ở Nam Mỹ gần hai tháng trước)

 

Đường đất lạ, lang thang quên ngày tháng,

Mảng vui chơi nên sáng tối chẳng nề,

Lóc cóc từ thành thị tới thôn quê,

Luôn háo hức nghĩ về nơi sắp đến.

 

Chiều mới tắt và xe vừa cặp bến,

Đã vội vàng lo tính chuyện ngày mai,

Bụng rỗng không với đầu óc mệt nhoài,

Vẽ vời cảnh tương lai mình sẽ thấy.

 

Có lắm lúc mặt trời chưa thức dậy,

Đã lên đường, chạy nhảy muốn mòn hơi,

Để đủ giờ xem cảnh đẹp khắp nơi,

Thăm di tích của những thời xưa cũ.

 

Dù có ít thời gian cho ăn, ngủ,

Nhờ Trời thương, vẫn đủ sức rong chơi,

Vẫn lê la, dù xương cốt mỏi rời,

Vui được thấy bao cảnh đời khác biệt.

 

Đường ngược xuôi mải miết,

Nhưng những lần thấm mệt tạm dừng chân,

Lại chợt thấy bần thần,

Tưởng quê cũ đang gần trong gang tấc.

 

Nhưng ngay đó vội giật mình tỉnh giấc,

Thấy mình còn đang khất khưởng lang thang,

Đang tham lam ngấu nghiến những dặm đàng,

Vui cất bước chẳng màng chi sương gió.

 

Những đất nước mình đang thăm viếng đó,

Người dân dù nghèo khó vẫn an nhiên,

Sống một đời thật lương thiện bình yên,

Tuyệt hiếm có thói "bưng biền" lừa đảo.

 

Dẫu coi trọng túc cầu như tôn giáo,

Thắng hay thua, chuyện cơm cháo bình thường,

Chẳng có ai trần trụi nhảy ra đường,

Để hô hoán quê hương mình "vĩ đại"!

 

Ngược thời gian nhìn lại,

Chợt rưng rưng tê tái trong lòng, 

Thuở Sài Gòn là "Hòn Ngọc Viễn Đông",

Nơi đây có mấy ai hòng sánh được!

 

Với thân phận của người dân mất nước,

Mộng trở về đã vượt khỏi tầm tay.

Nhìn quốc kỳ họ ngạo nghễ tung bay,

Mà cảm thấy buồn thay cho đất mẹ.

 

Tháng Tư đó, ngày sẩy đàn tan nghé,

Cờ với người chịu ngàn lẽ đắng cay.

Rồi cả hai, Trời cho được gặp may,

Cùng tỵ nạn giờ đây trên đất lạ.

                         x

                    x        x

Càng nghĩ đến, càng nao nao tấc dạ,

Mình mãi là một gã mất quê hương,

Nên khi nhìn ngắm cảnh đẹp tha phương,

Lại nghe nhói vết thương đời biệt xứ.

 

Gần đi trọn hết chặng đường lữ thứ,

Ngày qua ngày, nỗi nhớ lại càng sâu,

Cuồn cuộn bóng mây sầu,

Chút hy vọng từ lâu đà sớm tắt.

 

Nỗi quốc hận dẫu muôn năm dằng dặc,

Và đời mình thoáng mắt sẽ vù qua,

Nhưng khi hay cảnh sống ở quê nhà,

Lòng không khỏi xót xa cùng ngao ngán.

 

Giang san đã rơi vào tay giặc Hán,

Dân Việt giờ biết tỵ nạn về đâu,

Và con cháu ngày sau,

Có còn biết đến niềm đau mất nước?

                Trần Văn Lương

                  Cali, 11/2022