12/19/23

Thương về dĩ Vãng - Duyên nợ

Duyên nợ là lời nói của Cẩm về mối tình của anh với cô Ngô Thị Kim Liêng. Gia đình đặt tên là Liên, nhưng ông làm giấy khai sinh ở Mỹ Tho đánh vần sai thành Liêng. Là công dân Mỹ, chị vẫn lấy tên trong giấy khai sinh Việt Nam : Liêng, chỉ bỏ đi chữ Thị. Tôi hỏi Cẩm : “ Cẩm là dân Nam Định, chị Liên là người Mỹ Tho làm việc tại Tòa Hành Chánh Đà Lạt, do đâu mà hai người quen nhau”. Cẩm trả lời : “ Bạn thân của moi, chị Kim Thoa con ông Nhất Linh, giới thiệu”.

Trong bài Thiện Chí Nguyễn Tường Cẩm, anh Tạ Duy Phong, Chánh Trị Kinh Doanh, khóa I viết :“
………………

"Trang sử mới này được viết phần mở đầu bằng một cuộc du ngoạn chèo thuyền không có kế hoạch từ trước. Nghĩa là bất thình lình gặp nhau, rủ nhau, rồi cùng đi.


Tạ Duy Phong, Kim Thoa, Kim Liên,
Nguyễn Tường Cẩm, Trần Ngọc Phong

Đó là một sáng Chủ Nhật của năm Khái Luận. Khi tôi vừa leo lên chiếc xe Jeep mượn của tòa Tỉnh từ mấy hôm trước, thì gặp Trần Thiện Tường. Bèn rủ hắn ra phố uống cà phê.

Cà phê xong. Tường đề nghị quay về Đại Học Xá kiếm mấy Trự nào còn Xu rủ đi chơi cho hết ngày chủ nhật. Vào tới nơi thấy vắng teo. Nhưng lúc ra, hắn cũng ngoắc được hai cô và một cậu bên Sư Phạm Công Giáo mà hắn quen. Lúc vừa qua khỏi trường Bùi Thị Xuân thì gặp Nguyễn Tường Cẩm và chị Kim Thoa, ái nữ của nhà văn Nhất Linh. Thế là cả bọn bẩy người cùng phóng ra khu Hòa Bình, trước đó đã đón thêm một người Bạn Gái của chị Thoa. Trên xe, Cẩm đề nghị đi suối Đam Mê chèo thuyền chơi. Và hắn lại có dịp trổ tài Thiện Chí bằng cách quyên góp tiền bạc mua bánh mì Pinic, trái cây, nước ngọt ( nhưng hắn quên không thâu tiền của tôi ). Lúc ra tới phố, lại gặp thêm Trần Ngọc Phong và bốn người nữa. Được cái chiếc xe này thuộc loại long body, nên tổng cộng 13 người vẫn … ấm áp.


Cuộc đi chơi hôm đó thật là thoải mái vui vẻ. Và tôi lại có dịp thán phục cái tài “chèo thuyền“ rất nhà nghề của Cẩm Thiện Chí. Hèn chi báo Thế Giới Tự Do đăng khen ngợi tài ba của hắn ! Không biết hắn học được từ lúc nào mà … chèo giỏi quá ! Các Mợ ngồi trên đó đều phục lăn. Và tất nhiên có cả người bạn gái của chị Thoa. Tôi thấy hai người dọi đèn vào nhau lia lịa. Bèn nhủ thầm :” Phen này chắc là mày … hết đường sống như tụi tao rồi Nguyễn Tường Cẩm ơi ! “. 

*****

Tới lượt về thì một chuyện không may xẩy ra. Trời hơi âm u và hình như có tí mưa phùn rải rác. Tôi đã lái qua khỏi đoạn đường có thác Prenn ngoằn nghòe rồi. Nên cứ yên trí là về tới nơi bình an vô sự. Nào ngờ ! Vừa qua khỏi bót Cảnh Sát độ vài trăm thước trước khi vào thành phố, thì gặp một khúc đường chỉ hơi cong cong một chút thôi. Vậy mà bánh xe bị trơn tuột không tài nào điều khiển được nữa.

Phản ứng tự nhiên của tôi lúc đó là đạp thắng. Nhưng càng đạp, bánh xe càng chạy vòng tròn. Cuối cùng, chiếc xe bị quay đúng một vòng cộng thêm 180 độ, nghĩa là mũi xe lúc đó hướng thẳng về Sài Gòn rồi mới chịu ngừng. Và vì do sức ly tâm quá mạnh, tất cả 12 người đều bị … bay ra khỏi xe. Chỉ còn lại một mình tôi đang nắm chặt volant mà thôi. Cũng may là lúc đó chưa có một xe nào chạy qua lại.

Người bị nặng nhất là một em tên Vịnh bên sư phạm. Hai xương xườn và xương quai xanh bị gẫy. Anh em lúc đó vội vàng chặn xe lam đưa nàng vào bệnh viện ngay. Kế đó là chị Thoa. Chị bị văng vào gốc thông bên đường và đầu bị u lên một cục bằng quả mận Đà Lạt. Còn người bạn gái của chị Thoa thì cũng bị … sơ sơ chút xíu.

Mấy tuần lễ sau, tôi có dịp lại thăm chị Thoa. Và tình cờ tôi “ đọc lén “ được một đoạn trong cuốn “ Nhật Ký Đời Tôi : Ngô Thị Kim Liên “. Nguyên văn như sau : 

“ … Nhưng vì sẵn có thằng Chèo thuyền khá tài ba nó đang hốt hoảng, nó đang hùng hục xung phong tình nguyện lo lắng cho mình. Vả lại, nghĩ cho cùng mình thấy hắn cũng ngồ ngộ dễ thương !. Thấy hắn cũng tội nghiệp !. Cả ngày đôi con mắt hắn cứ vừa chớp vừa chèo, rồi lại vừa chèo vừa chớp về phía mình lia chia. Mà hình như chính mình cũng có chớp qua chớp lại với hắn … khá nhiều lần. Nhưng mình cam đoan với lòng mình là chỉ chớp vừa đủ tầm cho một mình hắn thấy. Chứ tuyệt nhiên mình không có chớp quá xa ra ngoài tiêu cự của ánh mắt hắn. Ngộ nhỡ hắn nom được, hắn sẽ hiểu nhầm lòng mình chưa có tí gì gọi là … xao xuyến với hắn !!!

Vậy thì nhân cơ hội này, mình … ngu gì mà không giả bộ đóng vai Công Chúa ! Xem cái thằng Thuyền Chài có duyên đó nó có chịu … Chẩy Ruột vì mình không ? Mình ngu gì mà không mở mắt hơi ti hí. Làm bộ rên la vừa đủ cho hắn nghe. Để thử xem hắn “Thương” mình đến cái … “Khúc” nào ? Để thử xem trái tim hắn có thực lòng cam kết sẽ Chung Thân đi ở đợ cho mình đến trọn đời hay không ? Đặng tối nay mình còn kịp chuẩn bị bắc một nhịp cầu cho hắn bước qua. Trước là có lý do chính đáng. Tối nay, hai đứa sẽ cùng nắm tay nhau đi thăm cái quả Mận của chị Thoa. Sau là lượt về chung với hắn ban đêm, mình sẽ cảm thấy được tự nhiên và … đỡ mắc cỡ hơn. Mỗi khi hắn tỏ ý muốn … Hun mình để đánh dấu cái Tình Yêu của hắn trao cho mình ngày đầu."

Trích tuyển tập truyện ngắn : Sinh viên xa nhà của Nguyễn Đức Quang (GC)

No comments:

Post a Comment