12/31/23

Câu chuyện ngắn … cuối cùng

Trìu mến gửi về Hồng Hạnh

(Thay lời mở đầu : Blaise Pascal có nói: Le Moi est haïssable. Tạm dịch : Cái tôi đáng ghét. Thông thường tác giả khi nói về mình đều có khuynh hướng …tự đánh bóng chút đỉnh, không ít thì nhiều. Tôi cố gắng tránh lỗi lầm cổ điển này. Và câu chuyện tôi kể sau đây có thật 100%. Đọc xong, nếu quý vị tin thì may mắn cho tôi lắm. Bằng không, tôi bóp bụng chịu chứ biết thưa kiện cùng ai?)

Các cụ mình có dạy : Nhân sinh bát thập cổ lai hy. Xưa nay ít ai sống quá 80 tuổi. Vậy mà vợ tôi đã cà rịch cà tang vượt qua mức này nhưng dọc đường gió bụi vô tình lại móc ngoéo thêm trên vai một căn bệnh bất trị: Bệnh tiểu đường. Rầu thúi ruột. Hơn 40 năm rồi. Viết như vậy để mọi người thấy ngay sức khỏe của vợ tôi rất mong manh.

Tôi sợ vợ tôi té nên lúc nào cũng ở bên cạnh dìu bà ấy. Nhiều người thấy hai cụ già tóc bạc đi bên nhau, la lên: trông TÌNH TỨ QUÁ. Nhiều chiếc xe còn chạy chậm lại, kéo kính xuống và bóp còi: LÃNG MẠN GHÊ ! LÃNG MẠN GHÊ!!. Tôi chỉ còn biết giơ tay chào lại và cười như …MẾU. Tôi không nặng phần trình diễn như mọi người tưởng.. Tôi làm như vậy chỉ vì ….trên phương diện toán học cũng như vật lý học, bốn chân..vững hơn ..hai chân. Tình tứ gì đâu. Lãng mạn chỗ nào? Quá thực tế thì có. Vợ tôi mà té, gãy xương phải đi xe lăn là..đời tôi KHỐN NẠN !!!..

Còn tôi? Một cậu học sinh, ở tiểu học chuyên đá banh (1) trước sân Ga Dalat với trái tennis. Trụ gôn là hai cục gạch.“Cầu thủ “là những đứa trẻ lối xóm cùng tuổi. Lên trung học, đại học, “ngon lành “hơn, có giày dép, đai nịt đình huỳnh để tranh tài cùng các trường bạn. Sang Mỹ, tôi làm cho một hãng thuốc tây: the Upjohn Company (2). Đây là một công ty lớn có cả chục ngàn nhân viên. Nghiệp chướng chưa để tôi yên. Số là hãng tôi có lập 12 đội đá banh, gọi league để đấu với nhau. Tôi thuộc một thành viên trong league đó, tuy không giỏi hơn ai nhưng lâu lâu cũng làm bàn một vài trái đủ để đồng đội cũng biết mặt, biết tên.

Sức khoẻ tôi như đã tả trên tạm gọi là ổn nên tôi dùng để chăm sóc người vợ hiền, người vợ đã từng chung sống với nhau hơn 56 năm mà không một lần lớn tiếng (4). Chăm sóc cho vợ thật kỹ là hợp tình, hợp cảnh và hợp lý nhất rùi ! Thắc mắc làm chi cho mệt?

Chúng tôi vào một tiêm ăn trung bình gần khu Phúc Lôc Thọ. Vợ tôi có vẻ hơi mệt. Nhìn mặt tôi đoán chừng lượng đường nàng hơi thấp (3). Nhưng không nói ra sợ nàng lo.. Lát nữa về tôi sẽ thử máu cũng không trễ. Nhà gần mà!

Người bồi bàn thấy khách mới vào bèn mang tờ thực đơn tới. Tôi gạt đi, cười: tôi thuộc rồi.

• Cho tôi một đĩa bún tôm thịt nướng. và một tô bún bò Đà Nẵng.

• Chắc ông muốn nói “ bún bò Huế

• Xin lỗi tôi nói nhầm.. Bún bò Huế.

Khổ quá, tôi luôn luôn bị ám ảnh bởi cuộc di tản kinh hoàng năm 75. Nếu tôi không nhanh chân, chạy vào được đến Đà Nẵng thì đã bị mấy bố Việt Cộng vồ được ở Huế và gửi đi học tập cải tạo ..: Mút mùa Lệ Thủy “. Lúc đó hết …ti toe.

Thức ăn được mang ra. Tôi nói:

Em cứ từ từ mà ăn. Không gấp. Mình chẳng có hẹn với ai.

Tôi nếm thử nước dùng, đang suýt soa vì tương ớt quá cay thì bỗng có một bà khoảng trên dưới 50 tuổi lại chào. Bà có thân hình gọn gàng, tóc tai chải chuốt, ăn mặc đúng mode. Phải nói ngay bà không đẹp nhưng dễ nhìn và chiếm được cảm tình của người đối diện..

• Con kính chào hai bác.

• Dạ chào bà, tôi đáp

• Con ngồi chiếc bàn ngay đằng sau hai bác.

• – ???

• – Và con vô tình thấy hết, từ đầu chí cuối.. Con thấy bác xuống xe, đi vòng ra sau mở cửa cho bác gái xuống, dìu bác gái vào tiệm, bác chọn bàn này.. .

• Nghe đến đây tôi cảm thấy thực sự không thoải mái vì có làm gì nên tội đâu để bị theo dõi.

• – ????

• – Bác cẩn thận lau muỗng, đũa bằng giấy napkin.

• Nghe đến đây, tôi hết bình tĩnh định đứng dậy phản đối thì bà ta giơ tay ra hiệu: –

• Xin cho con được nói tiếp.

• – Ba con làm giống hệt bác trai, chiều Mẹ con hết mình.

• Tôi bỗng ân hận, hơi nóng nảy bèn đổi thái độ và cách ưng hô

• Thế hai bác đâu rồi?? Hai bác có khoẻ không, con?

• Giọng cô gái lạc hẳn đi : Ba má con mất hết rồi.

À, ra thế! Bây giờ thì chính tôi lạc giọng’

• Hai bác xin chia buồn cùng cháu.

• Mấy giây nặng nề trôi qua.

• Con đến xin bác một hân hạnh:

• ????

• Con xin được trả tiền cho bữa ăn này!

Tôi … nhẩy nhổm lên:

– Ấy chết! Ai lại làm như vậy? Hai bác không quen con, không biết con là ai lại nhận tiền của con. Rất tiếc bác không nhận được.

– Con NĂN NỈ

Tôi cứng rắn, lắc đầu:-

Cũng không được.!!

Nhưng con đã trả tiền rồi.

Nói xong cô gái lạ lễ phép chào chúng tôi trở lại bàn và nhẹ nhàng cầm sắc ra về. Đến cửa cô còn quay lại, ra dấu chào.

Vợ chồng chúng tôi bối rối nhìn nhau. Bây giờ phải tính sao? Không dám dứng dậy ra về vì sợ nhà hàng gọi cảnh sát thưa chúng tôi ăn quịt.

Tôi quyết định chớp nhoáng: Coi như không có chuyện gì xày ra. Và ra quày tính tiền thanh toán hóa đơn.

Bà chủ tươi cười: Hai bác khỏi phải trả vì bà ban nãy đã trả rồi.

Chúng tôi cám ơn và ra về. Khi ngồi trong xe, tôi nói với vợ tôi:”Mình sẽ lấy trọn số tiền này cho người nghèo. Và anh sẽ viết lại câu chuyện này tặng Em. Không thêm không bớt. Đây là câu chuyện cuối cùng trong đời anh. Anh sẽ gác kiếm, à quên gác bút không viết nữa. MỆT RÙI!!.

Hà Mai Kim

Mùa Giáng sinh 2023

• (1) Người Mỹ gọi là soccer.

• (2) Hãng này bào chế ra Linconcin, Depo Provera v v

• Mấy cụ Thầy chích chắc còn nhớ

• (3)Lượng đường khoảng 100-125 mcg/ml thì tốt

• (4) Không một lần lớn tiếng : ĐÚNG nhưng nhỏ tiếng thì hơi nhiều, Thét rồi cũng quen….

No comments:

Post a Comment