Tháng Tư Đen, ngày 30 năm đó,* Hừng hực màu khói đỏ cháy âm u. Tôi khóc ngất giữa điêu tàn, thống khổ, Nhìn quân thù: Toàn một lũ Ngốc, Ngu. Những ngày trước, trên bục cao, phấn trắng, Cùng em thơ trong trường học thân yêu. Bỗng đạn réo, bom nổ gần, hốt hoảng, Tiếng kêu la cùng tiếng khóc, tường xiêu.
Trò với Cô ôm nhau nằm gục xuống, Cố tìm nhau trong tiếng thở lặng câm. Tấm bảng đen rơi xuống những tấm thân, Lửa, lửa cháy, bụi cây ngay trước cửa. * * * Sau ngày ấy trường tan, đường chắn ngõ, Tôi ngậm ngùi gạt nước mắt ra đi. Xa Đất Mẹ, xa ngôi trường vỡ nát, Tấm thân gầy một mảnh áo, còn chi? Tưởng sẽ về khi đạn, bom chấm dứt, Nơi xứ người, ai đã mở vòng tay. Người tỵ nạn, nơi tự do tìm tới, Ngày càng đông, ánh sáng tỏa từ đây. * * * Băm chín năm *, những tháng Tư còn hận, Cảnh khổ đau còn dày xéo dân tôi. Những trẻ thơ, trôi sông đến trường học, Những Mẹ già còn lam lũ, mồ hôi... Những cô gái chịu bán thân nô lệ, Cho Hàn, Tàu để đổi lấy miếng ăn. Giúp mẹ, cha và những đứa em ngoan, Có nhà ở, khỏi lo trong thiếu thốn... Đảng, nhà nước tống giam người khốn đốn, Nói: Mười ngày! Nhưng mười mấy năm trôi... Những người chống chúng cho vào cùm gọng, không cơm ăn, không áo mặc than ôi... Những Anh Hùng của một thời vùng vẫy Đem Tự Do cho non nước thái bình. Những Chiến Sĩ ngày đêm lùng giết giặc Chúng bắt đi, bỏ lại ánh bình minh. Tội của chúng không kể sao cho hết Bắt trẻ thơ lam lũ chẳng đến trường. Những cụ già còn lang thang kiếm sống, Trẻ trong nôi, đói lả chẳng ai trông... * * * Tội của chúng như núi cao, sạn, cát, Hãy bùng lên như sóng biển chúng nằm Bạn Trẻ ơi! Cùng nắm tay đoàn kết, Đã đến ngày chúng đền tội ươn hèn. Hãy đứng lên! Ta cùng nhau tìm lại, Hạnh Phúc tràn từ ngõ tối âm u. Tự Do trên mảnh đất ngời danh tiếng, Của Cha, Ông để lại tự ngàn xưa. Cho tiếng hát của Việt Khang vang dội, Cho gông cùm gẫy nát chốn tù đày. Cho niềm tin trở lại với người người, Việt Nam! Việt Nam! Việt nam! Thân yêu ơi! Linh Đắc Tháng Tư 2014 *Năm 1975 *39 năm
No comments:
Post a Comment