Ông nằm
yên nhìn qua khung cửa sổ. Bên ngoài tuyết đang rơi. Ông biết con mình
vất vả lắm mới vượt qua 14 dặm đường để đến với ông. Ông không nhớ
chuyện gì đã xảy ra và xảy ra bao lâu rồi. Ông mơ hồ nhớ lại lúc vừa ra
khỏi phòng tắm lúc nửa đêm là cảm thấy choáng váng, nhói ngực rồi không
biết gì nữa.
- Ba đang ở trong bệnh viện Hershey. Hôm nay là ngày thứ năm rồi.
Lúc
nãy, khi mở mắt ra thì con ông đã cho biết ngay là ông bị xuất huyết
não. Không thể giải phẫu vì vết thương nằm ngay trung khu thần kinh. Đã
năm ngày hôn mê! Không hỏi và không cần con ông nói, ông cũng biết là
đời mình chỉ còn tính từng ngày. Nhưng không ngờ ông còn tỉnh táo chi
lạ. Lẽ ra phải đau, phải nhức đầu mà còn phải lâm vào tình trạng mất cảm
giác toàn thân nữa mới đúng. Đằng này lúc con ông vừa vào thăm thì hai y
tá vật lý trị liệu đã vực ông dậy cho ngồi xuống ghế nệm để giơ tay,
búng cẳng. Mệt lã người và vô cùng vướng víu vì một chùm giây, nhợ được
gắn, chọt khắp cả người, từ trên mũi xuống tận...vùng cấm địa! Biết
trước sau gì ai cũng phải đến gia đoạn của cuối cuộc hành trình, nhưng
trong hoàn cảnh này ông mới thấm thía câu " gánh nặng cho cả nhà "!