12/15/17

Tưởng Nhớ Cha

Thưa quí anh chị và các bạn Thụ Nhân

Hàng năm cứ vào thời gian này, Chúa Nhật- tuần lễ giữa tháng 12,
Thụ Nhân Houston lại tổ chức ngày lễ giỗ Cha Viện Trưởng

Năm nay cũng như thông lệ, lễ giỗ được cử hành tại Hang Đá Giáo Xứ Đức Mẹ Lộ Đúc. Sau đó là tiệc xum họp các con cái Cha, để nhớ lại những tháng ngày được may mắn cùng ngồi dưới một mái trường với sự chăn dắt của Ngài và quí vị giáo sư khả kính.

Nhân thấy thơ của hai anh niên trưởng, at vội vã mạo muội theo chân các anh, họa nguyên vận, dẫu“múa rìu qua mắt thợ” nhưng cùng trong một tâm tư của những người con luôn kính yêu và nhớ ơn Ngừoi Cha Chung. Mong các anh và cả nhà rộng lòng xá tội

Nhất là được dịp thân mời tất cả các anh chị và các bạn Thụ Nhân khắp nơi, nếu có thể đến tham dự thánh lễ vào lúc 4g chiều Chúa Nhật ngày 17/12 tới đây, xin liên lạc với anh Năm và Hân.

Ước gì được gặp... chỉ mới tưởng tượng thôi củng đã thấy hân hoan hạnh phúc rồi!!!

Tưởng Nhớ Cha

(Nhân Lễ Giỗ lần thứ 16 đánh dấu ngày Cha Lập,

vị cựu Viện Trưởng thân yêu của VĐH Dalat chúng ta,

đã từ giã đàn con sinh viên của Ngài để ra đi vĩnh viễn)

Mười sáu năm trường dẫu đã qua,
Vẫn còn hiện rõ bóng hình Cha.
Nụ cười đôn hậu, câu từ ái,
Ánh mắt hiền hòa, nẻo vị tha.
Cuộc sống tạm này dù ngắn ngủi,
Công ơn dày ấy chẳng phôi pha.
Thắp hương tưởng niệm ngày Cha mất,
Chợt thấy lòng thương nhớ xót xa.

Trần Văn Lương
Cali 12/2017

Họa thơ anh Trần Văn Lương:

Thời gian thấm thoắt cũng mau qua,

Kỷ niệm ngày xưa bóng dáng Cha.
Chiếc áo trùng thâm lòng giản dị,
Lý tưởng Thụ Nhân nghĩa vị tha.
Chuyên tâm giáo dục đàn con cái,
Lý tưởng trồng người chẳng nhạt pha.
Thắp nén tâm hương ngày giỗ kỵ,
Tâm tình bất biến dẫu lìa xa.

Lê Đình Thông
Paris - 19/12/2017

Tưởng Nhớ Cha

Mười mấy thu rồi đã thoáng qua
Từ ngày vĩnh biệt một người Cha
Tinh thần khoáng đạt, đầy thông cảm
Tâm tính nhân từ, rất vị tha.
Công đức cao dày còn tỏ rạng,
Nghĩa ân sâu đậm, khó phôi pha.
Nhớ Cha, thắp nén hương ngày giỗ
Trường cũ bây giờ đã cách xa!

Nhan Ánh Xuân
Cali 12/2017

Thêm một năm nữa đã vội qua
Thụ Nhân họp mặt tưởng nhớ Cha
Tình Ngài nhân từ độ lượng quá
Đối với sinh viên thật thiết tha
Giòng đời bao mùa cây thay lá
Chúng con nhàn tản hết xông pha
Houston cùng đợi ngày lễ giỗ
Gọi nhau gặp gỡ dẫu đường xa.....!

antrinh

Một đời luân lạc cũng gần qua,
Lòng vẫn bùi ngùi tưởng nhớ Cha.
Sống đạo, Người không cần rao giảng
Răn mình, con chẳng dám bê tha.
Nghĩa nhân, phúc hậu… bao gương sáng
Phú quý, công danh… chút ráng pha !
Cây nhỏ vinh danh hồn đại thụ
Hẹn ngày tái ngộ chẳng đâu xa.
Ai Cơ

(viết thay Nguyễn Phi Tiến CTKD K3)




11/28/17

CÔ GÁI GỌI MẶT TRỜI

“Lắng nghe!..
Trái tim khóc màu riêng vậy”
H.T.T.

Hồi còn là học sinh trường Mỹ thuật, trong một đợt đi thực tế sáng tác ở nông thôn, tôi làm quen được với Út. Út không đẹp lắm nhưng có duyên, nhờ cái lúm đồng tiền tròn vo vo trên má mỗi khi nhoẻn cười.

Bấy giờ Út mới mười lăm tuổi. Mỗi khi rảnh việc, Út thường chạy đến xem tôi vẽ. Út tỏ ra thích những bức tranh tôi thể hiện cảnh đồng quê bằng cách chấm phá những đường nét dân gian trên các mảng màu thật nhạt. Như cảnh bờ ao với một vài con vịt đứng rỉa cánh, cảnh dòng kinh với một con bói cá cắp mồi bay vụt lên, còn để lại dưới nước một vòng tròn lan tỏa. Vẽ chán những cảnh quanh quẩn ở nhà, tôi xoay qua vẽ cảnh mặt trời trên đồng nước nổi. Để vẽ được cảnh đó, sáng nào tôi cũng dậy thật sớm. Khi tôi lịch kịch chuẩn bị các thứ bảng màu, giá vẽ, con dọi, com pa thì Út cũng thức. Tôi ở trên nhà chuẩn bị đồ lề của mình, Út ở dưới bếp nấu nước chăm trà cho ngoại. Ánh lửa rưng rức hắt vào mặt Út , bật lên những viền sáng, tự nhiên gợi cho tôi đề tài về thiếu nữ giữa đồng đứng gọi mặt trời thức giấc.

11/25/17

Cảm Thán Nhân Lễ Tạ Ơn 2017

Nhìn chú Gà Tây chết sõng soài,

Lòng già thêm khắc khoải bi ai.

Hình hài lết mãi dần tơi tả,

Ký ức vun hoài vẫn nhạt phai.

Canh cánh thù nhà đau xé ruột,

Chập chồng nợ nước trĩu oằn vai.

Quê hương đã khuất ngoài muôn dặm,

Thăm thẳm trời đêm, chuỗi hận dài.

Trần Văn Lương

Cali, 11/2017

11/22/17

ĐÊM DẬY THÌ

Miên nhúng cả hai bàn tay vào thau nước, chị Hạnh đứng đằng sau cười:
“Không lạnh sao Miên?”
Miên nói:
“Tay em sắp cóng rồi đây”.
Chị Hạnh nói:
“Mày rửa mau tao rửa với, gớm trời rét thế này tao muốn bỏ học quá. Này Miên ơi, còn gói đậu phụng rang nào không?”
Miên buồn cười, chị Hạnh vẫn như con nít mặc dầu chị đã hai mươi tuổi. Năm nay Miên mười sáu. Miên mười sáu và má nói: Gớm, con Miên mười sáu mà lớn phổng, gả được chồng rồi đấy. Miên giẫy nẩy: Không, con không lấy chồng đâu. Và lạ lùng lúc đó Miên nghĩ rất nhanh tới chú Hiên. Chị Hạnh nói: Trông chú ấy lạnh hơn nước đá, tao sợ phải nhúng tay vào. Ai mượn chị đấy. Miên vẫn thường mích lòng khi ai nói chạm đến chú Hiên. Với Miên, chú Hiên là tất cả.