10/3/21

Thủ khoa Văn Khoa | VĐH Đà Lạt- Người thợ sửa giày ở chợ Trần Hữu Trang - Phú Nhuận

Nguyễn Văn Xô
Được biết từ thập niên 70, Nguyễn Văn Xô học tại Đại học Văn khoa Viện Đại Học Đà Lạt, ban Triết. Sau 4 năm đèn sách anh đỗ thủ khoa. Nhưng “sinh bất phùng thời” khi miền Nam thay đổi chế độ (thay vì được phụ giảng ở Đại học Đà Lạt) anh phải về dạy ở trường trung học ở Đơn Dương - Lâm Đồng. Làm thầy giáo được một thời gian nuôi cha già và gia đình rồi anh cũng “tháo giày” vì không chịu nổi nền giáo dục cứng nhắc và thiếu tính sáng tạo trong tư duy. Bỏ dạy năm 1991 anh về Sài Gòn mưu sinh bằng nghề mới: Sửa giày dép ở chợ Trần Hữu Trang, Phú Nhuận. Nhờ có đầu óc và cần mẫn, lại khéo tay, anh đã tạo được uy tín với khách hàng. Lúc về Sài Gòn anh đã gặp được một hồng nhan tri kỷ có nhà ở đường Huỳnh Văn Bánh nên ngày ngày hai người ra chợ khâu vá giày dép cho khách. Sạp của anh trước mặt chợ Trần Hữu Trang. Tôi quen anh cũng từ đây. Cuộc sống của hai người kha khá lên. Chiều chiều anh có thể ngồi uống rượu với bạn bè. Khi thì hoạ sĩ Trần Hoài. Khi thì nhà thơ Lương Viết Khiêm. Khi thì tôi. Anh cũng làm thơ trên bao thuốc lá hay trên giấy trắng nào có thể. Anh đọc trong lúc cao hứng và anh cũng rất mê mấy câu thơ trong bài Hành Phương Nam của thi sĩ Nguyễn Bính:

“…Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ
Uống say mà gọi thế nhân ơi
Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười…”

Thời gian cứ thế trôi đi. Không ngờ đến năm 2006 anh đột quỵ, chết trên tay người tình Trúc Oanh như những câu thơ trước đó anh đã tiên cảm. Trong đời sống cũng như trong thơ, anh qua đời đẹp như mơ… Sau ngày anh chết, bạn bè đã gom góp lại để in cho anh tập thơ: Như Áng Mây Trôi. Chỉ phát hành nội bộ.

thường ngày

Ngày ăn mặn ra sân bẻ mướp
Xào với tôm, nêm hành rắc tiêu
Chiên miếng khô lan phồng vàng ươm
Ngồi ăn mà nhớ biết bao nhiêu.

Khô của em bạn dì gởi tặng
Cũng là bạn chung lớp chung trường
Sống tha hương không quên tình bạn
Gởi chút quà đặc sản quê hương.

lục bát gởi tình

Với tay vịn sợi nắng tà
Em cười nghiêng dáng bước xa lối đường
Nắng chiều hồng ửng tơ vương
Cuối đường đời bước cảnh thường nhân gian.

Êm dịu bàn tay

 

Những vết chai khắc hằn đôi tay
Bàn tay gian khổ tháng năm dài
Đào kinh, trở đất khuân khiêng đá
Giữa núi rừng hoang bước lưu đày…

Vẫn tưởng vết chai theo năm tháng
Chồng chất lên nhau nhám bước đời
Làm sao ngờ sông rồi cũng cạn
Chân đời phiêu lãng bước xa xôi …

10/2/21

VĨNH BIỆT PHI NHUNG


Ôi thôi! Ca khúc hết rồi!
Cung đàn dứt nhịp, em rời vô trong
Màn nhung buông xuống… là xong!
Tiếc thương để lại trong lòng thế nhân.

Nổi trôi tuồng lớp phù vân
Phi Nhung “Con Sáo”, trên sân khấu đời
Giọng “Bông Điên Điển” tuyệt vời (*)
Lời ca nồng ấm, như lời Quê Hương!


Trái tim đầy ắp yêu thương
Em san sẻ khắp bốn phương “Tình Người” !
Hăm ba (23) em bé mồ côi,
Gọi Nhung là “MẸ”… Chao ôi!... nghẹn ngào !!!

Sài Gòn đại dịch Cúm Tàu
Cướp đi sinh mạng biết bao nhiêu người.
Em đi cứu trợ nhiều nơi,
Hi sinh tiếp tế, tươi cười nấu ăn.

Thiện tâm như một “Hiền Nhân”
Đáng yêu như một “Thiên Thần Từ Bi”
Ai ngờ … Em nhiễm Covid!
Than ôi!... Đại dịch, cướp Phi Nhung rồi!

Phi Nhung nghỉ hát về Trời
Tiếc thương xúc động bồi hồi biệt em
Chúc Hồn siêu thoát Cõi Tiên
Phiêu diêu hưởng phước bình yên vĩnh hằng!

Trần Quốc Bảo

10/1/21

Thương Tiếc Ca Sĩ Phi Nhung

Thôi rồi Nhung đã vội đi mau
Để lại bao nhiêu giọt lệ trào
Tiếc một tài năng và đức hạnh
Của người nghệ sĩ sống thanh cao.

Thế sự còn bao chuyện đảo điên
Sao nàng tiên đẹp vội quy tiên
Bỏ đàn con dại thân côi cút
Chắc phải đành nương tựa cửa thiền?

Dẫu biết trần gian chẳng có gì
Rất buồn, rất khổ, rất ai bi
Khúc nhạc ân tình sao nỡ dứt
Trót hẹn tương phùng, đã biệt ly!

Nhan Ánh-Xuân.
Cali 28/03/2021.