Showing posts with label Ai Cơ Hoàng Thịnh. Show all posts
Showing posts with label Ai Cơ Hoàng Thịnh. Show all posts

4/30/21

Cố Quận Hà Phương

Kính gửi quý anh chị con cóc cuối tuần ngày Quốc Hận.

Dạo:
Bên đường xương đã trổ hoa,
Lênh đênh bước lẻ, quê nhà chốn nao.

Cóc cuối tuần:

故 郡 何 方


日 沉 霡 霂 浥 寒 沙,
踽 踽 亡 魂 覓 舊 家.
暴 海 褊 舟 皤 浪 哭,
深 林 孤 影 毒 蟲 歌.
巍 峨 廟 殿 神 仙 少,
炫 耀 市 城 鬼 怪 多.
四 十 六 年 嗟 故 里!
路 旁 朽 骨 已 開 花.
陳 文 良

11/9/19

Điệp khúc nửa đêm

Nhân vụ "39 thùng nhân ", hẳn ai cũng liên tưởng đến cảnh ngô "thuyền nhân" khi xưa......

Nhạc sĩ Hoàng Song Nhy vừa gửi cho Ai Cơ version mới của bài hát Điệp Khúc Nửa Đêm.

Ông thổ lộ: "Tôi chưa quên xúc cảm đầu tiên khi bắt gặp bài thơ ĐKNĐ của Ai Cơ mà tôi rất tâm đắc, và dòng nhạc đã tuôn trào không dừng lại cho đến khi hoàn tất."

Và bây giờ, Ai Cơ chia sẻ với nhà TR món quà tinh thần vô giá này.

- Lời thơ : AiCơ (ghi lại tâm sự chính mình - thân phận người vượt biên... tị nạn... thời gian đầu bơ vơ trên đất Úc...)
- Nhạc: Hoàng Song Nhy
- Ca sĩ : Khắc Dũng

Ai Cơ






Lời bài hát: Điệp khúc nửa đêm 
Lời đăng bởi: thienhapy
Hoàng Song Nhy
Thơ: Ai Cơ-Hoàng Thịnh


Nửa đêm thức dậy bỗng thấy chán chường 

Nỗi niềm cô quạnh thấm vào tủy xương 

Nửa đêm thức dậy bỗng thấy phố phường 

Bỏ mình trơ trọi sống đời lênh đênh. 


Sao không gào thét, sao không chạy rông? 

Bó thân khiếp nhược xác mềm như bông! 

Sao không là gió, sao không là mây 

Hát câu sông hồ đất trời phiêu du? 


Nặng nề sinh tử đời xoay tít mù 

Buồn như chó ốm khoanh tròn xơ rơ 

Cúi đầu rả mục chồi non nụ hồng 

Cúi đầu chết gục một đời vong thân...

12/15/17

Tưởng Nhớ Cha

Thưa quí anh chị và các bạn Thụ Nhân

Hàng năm cứ vào thời gian này, Chúa Nhật- tuần lễ giữa tháng 12,
Thụ Nhân Houston lại tổ chức ngày lễ giỗ Cha Viện Trưởng

Năm nay cũng như thông lệ, lễ giỗ được cử hành tại Hang Đá Giáo Xứ Đức Mẹ Lộ Đúc. Sau đó là tiệc xum họp các con cái Cha, để nhớ lại những tháng ngày được may mắn cùng ngồi dưới một mái trường với sự chăn dắt của Ngài và quí vị giáo sư khả kính.

Nhân thấy thơ của hai anh niên trưởng, at vội vã mạo muội theo chân các anh, họa nguyên vận, dẫu“múa rìu qua mắt thợ” nhưng cùng trong một tâm tư của những người con luôn kính yêu và nhớ ơn Ngừoi Cha Chung. Mong các anh và cả nhà rộng lòng xá tội

Nhất là được dịp thân mời tất cả các anh chị và các bạn Thụ Nhân khắp nơi, nếu có thể đến tham dự thánh lễ vào lúc 4g chiều Chúa Nhật ngày 17/12 tới đây, xin liên lạc với anh Năm và Hân.

Ước gì được gặp... chỉ mới tưởng tượng thôi củng đã thấy hân hoan hạnh phúc rồi!!!

Tưởng Nhớ Cha

(Nhân Lễ Giỗ lần thứ 16 đánh dấu ngày Cha Lập,

vị cựu Viện Trưởng thân yêu của VĐH Dalat chúng ta,

đã từ giã đàn con sinh viên của Ngài để ra đi vĩnh viễn)

Mười sáu năm trường dẫu đã qua,
Vẫn còn hiện rõ bóng hình Cha.
Nụ cười đôn hậu, câu từ ái,
Ánh mắt hiền hòa, nẻo vị tha.
Cuộc sống tạm này dù ngắn ngủi,
Công ơn dày ấy chẳng phôi pha.
Thắp hương tưởng niệm ngày Cha mất,
Chợt thấy lòng thương nhớ xót xa.

Trần Văn Lương
Cali 12/2017

Họa thơ anh Trần Văn Lương:

Thời gian thấm thoắt cũng mau qua,

Kỷ niệm ngày xưa bóng dáng Cha.
Chiếc áo trùng thâm lòng giản dị,
Lý tưởng Thụ Nhân nghĩa vị tha.
Chuyên tâm giáo dục đàn con cái,
Lý tưởng trồng người chẳng nhạt pha.
Thắp nén tâm hương ngày giỗ kỵ,
Tâm tình bất biến dẫu lìa xa.

Lê Đình Thông
Paris - 19/12/2017

Tưởng Nhớ Cha

Mười mấy thu rồi đã thoáng qua
Từ ngày vĩnh biệt một người Cha
Tinh thần khoáng đạt, đầy thông cảm
Tâm tính nhân từ, rất vị tha.
Công đức cao dày còn tỏ rạng,
Nghĩa ân sâu đậm, khó phôi pha.
Nhớ Cha, thắp nén hương ngày giỗ
Trường cũ bây giờ đã cách xa!

Nhan Ánh Xuân
Cali 12/2017

Thêm một năm nữa đã vội qua
Thụ Nhân họp mặt tưởng nhớ Cha
Tình Ngài nhân từ độ lượng quá
Đối với sinh viên thật thiết tha
Giòng đời bao mùa cây thay lá
Chúng con nhàn tản hết xông pha
Houston cùng đợi ngày lễ giỗ
Gọi nhau gặp gỡ dẫu đường xa.....!

antrinh

Một đời luân lạc cũng gần qua,
Lòng vẫn bùi ngùi tưởng nhớ Cha.
Sống đạo, Người không cần rao giảng
Răn mình, con chẳng dám bê tha.
Nghĩa nhân, phúc hậu… bao gương sáng
Phú quý, công danh… chút ráng pha !
Cây nhỏ vinh danh hồn đại thụ
Hẹn ngày tái ngộ chẳng đâu xa.
Ai Cơ

(viết thay Nguyễn Phi Tiến CTKD K3)




9/18/17

ENCOUNTER OF A KIND

(Note: This autobiography is written by Danielle Tranlong)
In May 1958, at age twenty-five, I received my B. A. in Literature from Reed College, Portland, Oregon. I had mixed feelings in returning to Saigon and to my teaching position at the well-known Gialong High School for girls. A few years before, I had given my word to myself and others that I would return to serve my country, if I was given the chance to complete my college education in the United States.
In keeping my promise I bitterly felt my loss, nevertheless. My loss of opportunity ever to know and live a life I had yearned for since my childhood: a life whereby democracy is a goal to attain, fair play a rule, and gender preference a notion to be discarded. Though my position as a teacher of English was well respected, I knew that, beyond a close relationship with my students, my political voice was nil and my social standing inferior to any male colleague. I was a lively and free spirit. I had an easy laugh. That must be partly due to my French education, which could cause some irritation in the predominantly male crowd I worked with. Most of the time I carried a brave mien of “I don’t care what you think of me, as long as I’m not what you think I am.”