3/8/23

Hành Trình Nhập Thế : từ Hà Thành đến Trảng Bom


Quang Già Cơ - Nguyễn Đức Quang


Thứ sáu tuần qua, bạn Quang Già Cơ ở Seattle gửi cho tôi hai tuyển tập truyện ngắn : 
- Hà Nội Quê Hương Trong Trí Nhớ;
- Tôi Đi Trại Hướng Đạo.

Nhận được sách, tôi chợt nhớ câu thơ ‘‘Tha hương ngộ cố tri’’ của nhà thơ Uông Thù thời Bắc Tống, nguyên tác như sau :


久旱逢甘雨        Cửu hạn phùng cam vũ
久旱逢甘雨,    Cửu hạn phùng cam vũ,
他鄉遇故知。    Tha hương ngộ cố tri.
洞房花燭夜,    Động phòng hoa chúc dạ,
金榜題名時。    Kim bảng đề danh thì.


Thời gian của bài thơ có thể đọc ngược :

- Đại đăng khoa : Kim bảng đề danh thì
- Tiểu đăng khoa : Động phòng hoa chúc dạ

Hai câu thơ 1 - 2 gom lại mang ý nghĩa không gian :
- Tiểu vũ trụ : Tha hương ngộ cố tri
- Đại vũ trụ : Cửu hạn phùng cam vũ

Bài thơ của Uông Thù có Tha phương ngộ cố tri là hợp tình hợp cảnh. Tôi mạo muội thay đổi mấy câu cho thích hợp :

仝 學 树 人 挍    Đồng học Thụ Nhân hiệu
远 方 智 相 憐    Viễn phương trí tương lân
河 城 時 年 少    Hà Thành thì niên thiếu
春 光 讀 書 文    Xuân Quang độc thư văn

Xin tạm dịch :

Xa xôi xe kết tình thân
Mấy năm học tập Thụ Nhân một trường
Nắng xuân đọc sách tỏ tường
Tuổi còn thơ ấu sống chung Hà Thành.


Trước khi đi vào hai tuyển tập, thiết tưởng cũng nên nói qua về bút hiệu ‘‘Già Cơ’’. Trong Đặc San Kỷ Niệm 30 Năm Khóa I CTKD Viện Đại Học Đà Lạt do bạn Nguyễn Tường Cẩm chủ biên, Quang Già Cơ viết : ‘‘Tôi tên là Nguyễn Đức Quang. Bạn bè thường gọi tôi là Quang Hà Nội để phân biệt với anh bạn trùng tên họ sinh ở Sơn Tây. Trong Đại Học Xá gọi tôi là Quang Già Cơ, còn anh bạn kia được gọi là Quang Du Ca.’’

Sau đó, bạn QGC cho biết về thời gian ở Đà Lạt : năm đầu ở Lữ Quán Thanh Niên, năm thứ II ở lầu Đại Học Xá, năm III : lầu 3, năm IV ở lầu 2 (tr. 482). Từ đó, anh nhường hẳn tên họ cho NĐQ, chỉ giữ lại QGC ; Sự lựa chọn này nói lên lòng quý mến bạn bè và sự khiêm tốn của tác giả. Theo ý nghĩa bộ bài tây, Già Cơ nói lên sự chín chắn và nhân từ (le roi de cœur présente un personnage d’âge mûr au regard bienveillant). Cả hai đức tính này thể hiện qua các bài bút ký trong hai tuyển tập truyện ngắn, với văn phong mạch lạc, sáng sủa.

Già Cơ (Roi de cœur) 


Hai khổ sách đều là 14 x 21 cm. Bìa tập 1 in hồ Hoàn Kiếm, tập 2 đen trắng in toán Thụ Nhân, tráng đoàn Hùng Vương, đạo Lâm Viên. Cả hai ghi lại hành trình nhập thế của tác giả QGC, sau này còn được tiếp nối với thời gian học ở Đà Lạt và các sinh hoạt khác ở Saigon và Seattle.

Theo niêu hiệu, tôi giới thiệu cuốn Hà Nội Quê Hương Trong Trí Nhớ trước cuốn Tôi Đi Trại Hướng Đạo, tuy rằng cuốn sách Hướng Đạo được in trước cuốn sách viết về Hà Nội.

Nội dung cuốn Hà Nội Quê Hương Trong Trí Nhớ như sau :

Sở dĩ QGC gửi cho tôi hai cuốn viết về Hà Thành và Hướng Đạo, vì chúng tôi đều sinh quán ở Hà Nội và đều có sinh hoạt hướng đạo. Thuở nhỏ, gia đình tôi ở số 10 phố Kỳ Đồng Hà Nội. Trong thời gian này, tôi là sói con trong bầy Sóc Sơn. Bầy trưởng là anh Tạ Quốc Tuấn. Trong bầy sói có Phan Huy Kiểm là con BS Phan Huy Quát.


QGC có nhiều công sưu tập nhiều tài liệu quý hiếm. Trong cuốn Hồi Ký, Phạm Duy cho biết ông sinh ra ở phố Takou, sau đổi tên thành Hàng Cót, cũng là nơi chào đời của QGC. Tác giả trích dẫn nhiều đoạn trong hồi ký của cụ thân sinh, chứng tỏ anh thừa hưởng truyền thống văn học của gia đình.

Quê hương trong trí nhớ của QGC là trường Tiểu học Nguyễn Công Trứ, Bờ Hồ Hoàn Kiếm, Nhà Hát Lớn Hà Nội, Sân Vận Động Cột Cờ, Chợ Đồng Xuân, Đê Yên Phụ. Tác giả được thưởng thức Món Ngon Hà Nội và nhớ mãi những ca khúc về Hà Nội : Hà Nội Ngày Tháng Cũ (Song Ngọc), Thu Hà Nội (Trịnh Công Sơn), Giấc Mơ Hồi Hương (Vũ Thành), Thăng Long Hành Khúc (Văn Cao).

Trong phần kế tiếp, tác giả tản mạn : Trả Lại Tên Đường Cổ Ngư, Dẹp Bỏ Tượng Lê Nin, Đưa ông HCM về an nghĩ tại Nghệ An, sau cùng là đề nghị dời thủ đô về Pleiku hoặc Đà Lạt. Đây cũng là chủ đề luận văn tốt nghiệp cử nhân CTKD của QGC.

Vì là sói con, cứ mỗi chủ nhật, tôi lại có dịp họp bầy tại Văn Miếu, Voi Phục, Vườn Bách Thảo, Gò Đống Đa, Hồ Tây, Láng, làng Bưởi, trường Quang Trung v.v. Mùa hè cùng bầy sói đi Bãi Cháy cùng với bầy của chị Thẩm Thị Xiêm. Có lần họp ở Văn Miếu, ông thủ hiến Phạm Văn Bính đến bắt tay từng sói con một, và lần tôi quay bánh xe xổ số ở Nhà Hát Lớn,
hoặc vào mùa đông, đẩy xe bò đi quyên quần áo cũ.

Tôi xin kết thúc bài viết này bằng bài Đường thi, viết tặng bạn Quang Già Cơ :


Bút hiệu Già Cơ nhớ những ngày
Chia nhau bài bạc lúc mê say
‘‘Từ tâm’’ ý tứ không phai nhạt
‘‘Chữ nghĩa văn chương’’ nợ trả vay
Mười sáu sách đèn không mỏi mệt
Hà Thành, Hướng Đạo viết mê say
Hành vân lữ thứ nam sang bắc
Viết lách lâu rồi được mấy ai.

Paris, ngày 06/03/2023
Lê Đình Thông

3/7/23

Giai thoại về nhạc phẩm LÀNG TÔi

 Mar 21, 2017

Phan Văn Thanh


Làng tôi có cây đa cao ngất từng xanh
Có sông sâu lờ lững vờn quanh êm xuôi về Nam …
Làng tôi bao mái tranh san sát kề nhau
Bóng tre ru bên mấy hàng cau đồng quê mơ màng!

Ảnh trên trang Blog nhacxua.vn
Năm ấy, đoàn hát Kim Chung lần đầu tiên có kế hoạch thực hiện bộ phim nhựa có tiếng nói (âm thanh). Để cho bộ phim thêm phần hấp dẫn, trang trọng và gây ấn tượng với công chúng trong buổi chiếu ra mắt, toàn bộ êkíp điều hành, bầu sô, đạo diễn … đồng ý việc tổ chức một cuộc thi sáng tác bài hát làm nền cho phim với giải thưởng lớn cho tác phẩm được chọn. Đây cũng là bộ phim nhựa có âm thanh đầu tiên của ngành điện ảnh Việt Nam vào thời ấy. (1952)

Cuộc thi được tổ chức rộng rãi trong công chúng, không phân biệt tuổi tác, chuyên nghiệp hay nghiệp dư…đã có nhiều nhạc sĩ tên tuổi cùng một số những người mới thành danh trong làng ca nhạc giải trí thời đó tham gia. Đề tài sáng tác là quê hương và con người Việt Nam.

Sau nhiều lần chọn lựa rất công bằng và vô tư, ban giám khảo đã mất khá nhiều thời gian bàn bạc, nhận xét rồi cân nhắc để đưa ra một sự chọn lựa chính xác, dù biết đó là một quyết định rất khó khăn. Cuối cùng, Ban tổ chức đã công bố, tác phẩm được chọn để trao giải là bài hát “Làng Tôi” của một tác giả vô danh tiểu tốt, cái tên nghe chừng như rất xa lạ trong làng ca nhạc Việt thời ấy đó chính là nhạc sĩ Chung Quân.

Bản nhạc Làng Tôi được chọn vì nó mang hơi thở của một vùng quê yên bình, lời lẽ cũng mộc mạc, dung dị thấm đẫm tình cảm của người dân Việt Nam, cho dù năm đó tác giả bài Làng Quê mới chỉ vừa 16 tuổi. Nhạc phẩm Làng Quê và cái tên Chung Quân ra đời từ dạo ấy. Nhờ giai điệu du dương, thắm thiết tình người tình quê của Làng Tôi cứ mãi bay xa mà cái tên nhạc sĩ Chung Quân trở nên nổi tiếng và đi vào lòng người.

Nhiều nhạc sĩ tên tuổi và giới văn nghệ thời đó có hơi ngỡ ngàng, nhưng mọi người đều công nhận bản nhạc “Làng Tôi” xứng đáng được nhận giải thưởng vinh dự đó.

Quê tôi chìm chân trời mờ sương
Quê tôi là bao nguồn yêu thương
Quê tôi là bao nhớ nhung se buồn
Là bao vấn vương tâm hồn … người bốn phương.

Bản Làng tôi đã giành được giải của công ty điện ảnh, đoàn cải lương Kim Chung ở Hà Nội để làm bản nhạc nền cho phim Kiếp Hoa.

Hành trình về phương Nam

Thế rồi, thế sự đổi thay theo mệnh nước nổi trôi. Năm 1954, Chung Quân cùng gia đình di cư vào Nam, định cư ở vùng Khánh Hội. Nhờ đã từng học sư phạm chuyên ngành về nhạc và danh tiếng của Làng Tôi, Chung Quân được Bộ Quốc gia Giáo dục của Đệ Nhất Cộng Hòa ưu đãi, cho dạy môn nhạc tại hai trường trung học Chu Văn An, và Nguyễn Trãi. Thời gian giảng dạy ở trường Nguyễn Trãi, Chung Quân là thầy dạy nhạc của nhiều nhạc sĩ nổi tiếng sau này như Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An, Đức Huy, Nam Lộc… Cũng khoảng thời gian 1955 – 1956, ông có soạn bản hợp xướng Sông Bến Hải, theo một vài ý kiến thì đó là một trường ca có giá trị nghệ thuật, viết về cuộc di cư năm 1954, nhưng về sau không thấy phổ biến rộng rãi.

Trường Nguyễn Trãi năm ấy có cậu học trò nghèo nên buổi trưa thường không về nhà mà nghỉ lại ở trường cùng bữa ăn trưa là gói xôi mà mẹ cậu đã mua cho cậu đem theo từ sáng sớm. Thay vì nghỉ trưa, cậu học trò lại tha thẩn trong trường để rồi lắng nghe được câu chuyện tranh cãi giữa hai người thầy.

Trong một căn phòng, tiếng của vị giáo sư Hà Đạo Hạnh (cử nhân toán) đang ầm ĩ nói với nhạc sĩ Chung Quân

– Trình độ học vấn của anh chỉ đáng là học trò của tôi thôi. Việc anh được dạy chung với những giáo sư như chúng tôi là một vinh dự cho anh, anh có biết điều đó không?

– Nhưng thưa giáo sư, nếu hỏi công chúng có biết nhạc sĩ Chung Quân là ai không? Thì chắc chắn nhiều người biết đó là tác giả của bản nhạc Làng Tôi. Còn như hỏi họ, có biết giáo sư Hà Đạo Hạnh là ai không? Tôi tin người ta không mấy người biết.

Câu chuyện đang đến hồi hấp dẫn, và cậu học trò cố áp sát tai để chờ nghe tiếp xem Giáo sư Hà Đạo hạnh trả lời ra sao, bỗng từ phía sau, một bàn tay lạnh lùng của thầy giám thị véo vào tai cậu học trò kéo đi chỗ khác! Và vì thế mà câu chuyện đành dở dang ở đây.

Rồi thời gian trôi qua, tưởng mọi chuyện đã rơi vào quên lãng. Nhưng không, nhạc sĩ Chung Quân đã không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, ông nhất định phải đòi lại món nợ danh dự này. Không công danh thà nát vói cỏ cây.

Nhạc sĩ Chung Quân sau đó đã quyết chí tiếp tục con đường kinh sử, ông ghi danh theo học và hoàn thành tú tài toàn phần, sau đó, ông lại tiếp tục việc học để đạt cho kỳ được mảnh bằng Đại học. Cuối cùng, ông đã tốt nghiệp cử nhân văn chương tại Anh quốc.

Đã mang tiếng đứng trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông

Nhớ lại câu chuyện ngày xưa, nhạc sĩ Chung Quân sao chép tất cả văn bằng mà mình có được gửi về cho giáo sư Hà Đạo Hạnh kèm theo lời nhắc nhở rất nhẹ nhàng lịch sự.

Thưa giáo sư Hà Đạo Hạnh, tất cả những gì mà giáo sư làm được thì Chung Quân tôi cũng đã làm được. Còn những gì Chung Quân tôi làm được thì giáo sư đã không làm được.

Viết tới đây tôi bỗng nhớ tới bài thơ của cụ Nguyễn Công Trứ có đoạn như sau:

Đã hẳn rằng ai nhục ai vinh
Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ
Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ
Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong
Chí những toan xẻ núi lấp sông
Làm lên tiếng phi thường đâu đấy tỏ …

Nhạc sĩ Chung Quân đã đòi lại món nợ danh dự năm xưa một cách sòng phẳng bằng ý chí và lòng kiến nhẫn của chính ông. Rất lịch sự, tế nhị mà cũng rất quân tử. Không ồn ào, không gióng trống khua chiêng làm người khác phải ngượng ngùng, mất thể diện. Quả thật, chẳng ai biết trước được chuyện gì xảy ra trong cuộc đời.

Cậu học trò nghe lén câu chuyện ngày xưa sau này cũng theo cái nghề “gõ đầu trẻ”. Ông dạy Trung học đệ nhị cấp (cấp 3) ở miệt dưới tận tỉnh Bạc Liêu. Ngoài công việc dạy học, ông còn làm thêm nghề tay trái là viết báo, viết văn với bút hiệu Thái Phương. Sau biến cố 1975, ông nghỉ dạy và chuyển hẳn sang viết báo. Hiện nay, độc giả biết nhiều đến ông với bút danh nhà văn Đoàn Dự.

Đã có lần, nhà văn Đoàn Dự gặp lại thầy cũ là giáo sư Hà Đạo Hạnh và ông có hỏi vị giáo sư:

– Thưa Thầy, sao ngày đó thầy lại nặng lời với Nhạc sĩ Chung Quân thế ạ!

– Hồi ấy tôi có hơi nóng nảy nên đã quá lời.

Mọi chuyện rồi cũng qua đi, người xưa giờ cũng đã trở về cùng cát bụi, nhưng câu chuyện thì sẽ còn mãi như một bài học, một tấm gương về cách đối nhân xử thế của người xưa vậy.

3/6/23

TRÁNH CHIẾC ÁO TỪ BI

Chuyện xưa kể ɾằng, có một hiệρ khách bôn tẩu giang hồ. Người này rất giỏi võ công, lại có tâm tɾừ gian diệt bạo, bênh vực kẻ yếu thế. Ngày nọ hiệρ khách đi ngang qua ngôi làng, gặρ lúc bọn cướρ đang cướρ bóc của dân lành liền ra tay trừ bạo.

Với thanh kiếm quý tɾên tay, anh ta chiến ᵭấu và lần lượt hạ gục nhiều tên cướρ. Sau cùng tên đầu sỏ bỏ chạy vào một ngôi chùa ở cuối làng. Hiệρ khách đuổi theo, đến chùa anh tra kiếm vào vỏ ɾồi thận tɾọng đi vào chùa. Tới chánh điện, anh đảnh lễ Phật và sau đó đi tìm tên cướρ.

Nhưng thật lạ hắn biến đâu mất. Hiệρ khách đi vào hậu liêu, đến tɾai đường thì thấy một người mặc áo nhà sư đang ngồi quay mặt vào tɾong. Anh bước vào, định hỏi thăm, thì bất ngờ người này rút thanh kiếm giấu dưới gầm bàn, quay ρhắt lại phạt ngang một đường, tiếng kiếm ɾít tɾong gió nghe ɾợn người. Nhưng thật may, với võ công tuyệt đỉnh, hiệρ khách ngả người ɾa sau, tɾánh được nhát kiếm chí mạпg ấy.

Ngay tức thì, hiệρ khách nhảy ra ngoài sân chùa rút kiếm giao ᵭấu với tên cướρ. Và lát sau dân làng cũng kéo đến rất đông để chứng kiến tɾận so tài. Họ thấy một điều ɾất lạ là người hiệρ khách chỉ tɾánh những đường kiếm hiểm ác của tên cướρ. Còn khi tấп côпg, anh ta chỉ cố đưα mũi kiếm của mình vào những vị tɾí nút thắt của chiếc áo cà sa mà tên cướρ đang mặc… Với tuyệt kỹ của mình, người hiệρ khách cũng lần lượt ρhạt đứt những chiếc khuy vải của áo cà sa. Và đường kiếm sau cùng thay vì kết liễu tên cướρ, hiệρ khách dùng mũi kiếm hất tung chiếc áo cà sa ra khỏi người tên cướρ.

Chiếc áo bay lên, sáng ngời không gian và khi ɾơi xuống lại ρhủ đúng lên thân thanh kiếm và người ta chỉ còn thấy chiếc mũi kiếm đang gí ngay yết hầu của tên cướρ. Tên cướp buông kiếm đầu hàng và dân làng liền ùa vào tɾói gô hắn lại…

Một bô lão tɾong làng, chắρ tay cảm tạ người hiệρ khách và hỏi: Tɾáng sĩ võ công cao cường như vậy sao không hạ hắn sớm mà cứ vờn hắn làm dân làng lo quá?

Chiếc áo từ bi của nhà Phật…

Người hiệρ khách nói ɾằng: Dù hắn là tên cướρ, nhưng tôi cố tɾánh chiếc áo từ bi nhà Phật mà hắn đang khoác tɾên người, mặc dù tɾước đó hắn đã dùng chiếc áo để bẫy tôi…

Chuyện của ngày xưa nhưng vẫn còn nguyên giá tɾị với hôm nay. Hiện tại, ɾất có thể có ai đó lợi dụng chiếc áo để bẫy người khác, dù đó là cá biệt.

Chiếc áo nhà Phật và kẻ xấu là hai chuyện rất, rất khác nhau, không thể ᵭánh đồng với nhau được.

Phật pháρ muôn đời bất ly thế gian pháρ. Thế gian đầy sân si mộng ảo, không việc chi mà không có tộι. Vì vậy nên như hiệρ khách kia cần hết sức cẩn thận với những hành động cũng như ρhát ngôn củα mình, nhất là với chiếc áo từ bi củα nhà Phật. Nếu bên tɾong chiếc áo tu là một kẻ bất thiện, thì tɾước tiên hãy ᵭánh bật chiếc áo ra khỏi người kẻ xấu, tránh làm tổn hại đến biểu tượng tốt đẹρ của những bậc chân tu nói chung…

Tác giả: Hoàng Dũng Hùng / Theo: ncctv

Tiễn Bạn - Phùng Minh Tiến





Tiễn Bạn

Vườn thơ tháng mới thật hoang sơ
Tiễn biệt Phùng Minh Tiến mịt mờ
Thoi thóp trên giường hơi thở nhẹ
Hắt hiu giã biệt với vườn thơ

Bạn về cõi phúc trong nhung nhớ
Để lại bài thơ thật hững hờ
Thắp nén hương trầm trong nước mắt
Từ nay khoá một vắng cung tơ.

LĐT
6/3/2023

TIN BUỒN

 Vô cùng xúc động nhận được tin:

Bạn  PHÙNG MINH TIẾNcựu sinh viên khóa 1 CTKD 
đã ra đi vĩnh viễn lúc 4 giờ chiều ngày Chủ Nhật 5 tháng 3, năm 2023
tại Westminster, California
 
Chúng tôi xin thành thật chia buồn cùng tang quyến
Nguyện cầu hương linh bạn Phùng Minh Tiến sớm về cõi trường sinh.

   Một nhóm bạn Thụ Nhân k1-2 cùng thành kính phân ưu:

G/Đ Vũ Ngọc Ái (San Jose)
G/Đ Nguyễn Khánh Chúc (Pháp) - G/Đ Trần Thị Hạnh (Houston)
G/Đ Phạm Quang Hiền (SJ) - G/Đ Nguyễn Thị Huệ (SJ)
G/Đ Phạm Huy Luận (SJ)- G/Đ Nguyễn Thị Thiên Nhiên (Riverside)
G/Đ Lê Xuân Nho & Trần Thị Ngọc Lang (R)
G/Đ Trần Ngọc Phong (SJ) - G/Đ Phạm Thị Sáng (R)
G/Đ Trần Quang Cảnh & Võ Kim Thoàn (Westminster)
G/Đ Nguyễn Thị Dục Tú - G/Đ Trần Khánh Tuyết (Berkeley)

Khóc con chim yến
Phùng Minh Tiến
Xa cành về cội

Khi đàn chim bay đi
mùa Xuân không trở lại
xa, xa rồi Cali
ngậm ngùi chiều chia ly!

Chim bay về Hội An
về bên hiên nhà mẹ.
Tiếng kêu thầm lặng lẽ
trên dòng Thu miên man.

Thương con chim yến nhỏ
mái chùa Cầu rêu phong.
Chim thôi không làm tổ
đứng lặng buồn trăm năm.

LYSA
6/3/2023

Được tin buồn: Phùng minh Tiến, TN - K-1 đã mất,
Nguyện cầu hương linh Bạn sớm về nghỉ yên trong cõi bình yên vĩnh cửu .
Phan Thạnh

Lá rơi !  Lá rơi !  Lá lại  rơi …
Giọt buồn đưa tiễn một cuộc đời.
Thụ Nhân vườn cũ càng thưa vắng,
Trần thế… thêm người chán nữa rồi !

Mỗi năm có dịp gặp lại nhau,
Hỏi thăm “ người vắng” đang ở đâu ?
Ngỡ ngàng khi biết Bạn đã mất
Lữ hành…đến lúc phải qua cầu ?

Thôi thì …lời cuối tiễn Bạn Hiền,
Sớm về an nghỉ cõi bình yên,
Chẳng còn vướng bận chuyện trần thế…
Vô ưu, thanh thản , hết muộn phiền.

HÀNSĨ PHAN

THÊM MỘT NGƯỜI BẠN, ANH PHÙNG MINH TIẾN, ĐÃ RA ĐI 


U uất hận thù anh buông bỏ

Mấy mươi năm mượn xứ lạ làm quê

Giờ bỏ hết anh ra đi biền biệt

Xa thật xa…để bè bạn ngậm ngùi…

Gởi khói hương buồn đưa tiễn anh 

Cúi đầu lắng niệm chạnh buồn tênh

Bạn mình đã vắng ngày thêm vắng

Mai mốt còn ai khóc tiễn người?! 

Khép kín vần thơ vườn Thụ Nhân

Anh đi thanh thản lánh dương trần

Về chốn vĩnh hằng quê hương mới

An nghỉ nghe anh, giấc ngủ lành


Sent from my iPad 

Nguyễn Thanh Tuyền



Thành kính phân ưu cùng thân quyến về sự ra đi của anh Phùng Minh Tiến, CTKD1.  Cầu nguyện hương linh anh Tiến được an vui nơi cõi vĩnh hằng.

Nhan Ánh-Xuân & Nguyễn Đình Cận.
----------------------

Tiễn Anh Phùng Minh Tiến

Lại một người đi khỏi cuộc đời
Vườn thơ hiu quạnh, bạn thơ ơi!
Thụ Nhân kỳ cựu đang dần khuất
Những bạn thân yêu của một thời...

Một nén hương lòng gởi đến anh
Đời người một thoáng quá mong manh!
Anh đi, bước nhẹ theo làn khói
Cầu chúc cho anh hưởng thái bình.

Nhan Ánh Xuân
6/03/2023

TIỄN BIỆT PHÙNG MINH TIẾN 

    Cây Thụ Nhân dần thưa thớt lá 
    Vườn thơ hiu hắt vắng thêm người 
    Lần thăm Bạn lòng đau buồn quá !
    Biết phút này đây -vĩnh biệt rồi !
    Đường trần gian vẫn là cõi tạm
    “ Có cũng về - Không cũng về “ thôi !
    Tiến có về xin đừng vương vấn 
    Nhớ Bạn -tôi ngâm “ Hữu dã hồi “!!

    Hklong 


ĐÔI NẺO CÓ KHÔNG

Hữu dã hồi

Vô dã hồi

Mạc tại giang biên lãnh phong xuy

(bài kệ cổ Phật giáo)

Có cũng về

Không cũng về

Sao còn đứng mãi bến sông mê

Bốn phương gió nổi mùa hư ảo

Ngoảnh lại hoa xuân rụng bốn bề

Có cũng về

Không cũng về

Về đâu? Non nước về đâu nhỉ

Chảy xiết cuồng lưu, vọng khứ hề.

Có cũng về

Không cũng về

Sáu bảy mươi năm làm khách lạ

Một chiều tuyết phủ với sương che

Có cũng về

Không cũng về

Thanh xuân ngày cũ xa biền biệt

Dừng lại bên sông gió não nề

PHÙNG MINH TIẾN



Các bạn thân mến,

Bạn Trương Công An vừa thông báo Chương Trình Tang Lễ bạn PHÙNG MINH TIẾN như sau:

  Ngày Thứ Bảy 01 tháng 4, 2023
  Tại Peek Funeral Home, Phòng số 1
     7801 Bolsa Ave., Westminster, CA 92683
 - 12:05PM :  Lễ nhập quan - Phát tang
 -  01:00PM - 03:00PM :  Thăm viếng
 -  03:00PM :  Di quan - Hỏa táng

Nếu muốn cùng viếng, xin mời các bạn đến lúc 2:00PM và sau đó cùng tiễn biệt bạn chúng ta.

Thân mến, 
VTXuan

3/5/23

Trần Quốc Bảo khóc Nguyễn Phú Long


Thôi rồi!...Bạn Nguyễn Phú Long,
Xuôi tay buông bút!... Thong dong về Trời
Nỗi buồn tràn ngập lòng tôi!
Ứa hai hàng lệ, bồi hồi tiếc thương
Mới rồi, lòng chợt vấn vương,
Gọi phôn, nói chuyện bình thường với nhau.
Ai dè… qua đến hôm sau,
Bị tai biến não, cơn đau bất ngờ!
Bỏ Gia Đình, bỏ Làng Thơ…
Bạn đi vào cõi mộng mơ ngàn đời!

Nỗi buồn tràn ngập lòng tôi!
Ứa hai hàng lệ, bồi hồi xót thương!
Kể từ độ mất Quê Hương.
Đời vui còn lại: Văn chương, Bạn bè ,
Mà nay, Bạn cũng chia lìa,
Thơ văn…rồi biết trao về cho ai?
Nỗi niềm vong quốc u hoài,
Ai người tri kỷ, giãi bày tâm tư?
Bạn đi… Đi thực rồi ư?
Ô hay!... Tôi thấy… đời, như chán đời!

Nỗi buồn tràn ngập lòng tôi!
Ứa hai hàng lệ, bồi hồi xót xa!
Nhớ bao… “Kỷ niệm Tam Đa”…
Tô phở số một, bình Trà ướp sen,
Quây quần bằng hữu thân quen,
Câu thơ xướng họa, thơm men rượu nồng.
Chuyên đời mới đó… đã không!
Than ôi! Bạn Nguyễn Phú Long đi rồi !!!
Nỗi buồn tràn ngập lòng tôi!
Ứa hai hàng lệ, bồi hồi khóc thương.

Trần Quốc Bảo

Tin Buổn: Thi Sĩ NGUYỄN PHÚ LONG đã tạ thế trưa ngày 2 tháng 3 năm 2023
tại Richmond, Virginia - Hưởng thọ 85 tuổi (Ông là thành viên trong Tam-Đa-Thi- Sĩ tại Richmond (tức Bích-Môn-Thành) ,Virginia, USA)

Lễ Phát Bằng Cử Nhân Chính Trị Kinh Doanh 7-ĐH Đà Lạt 1974 - Những bằng cử nhân cuối cùng của VN