9/10/20

Vấn Đề Lương Tâm



Vấn Đề Lương Tâm
Thơ Trần Quốc Bảo

Bên nước Sudan (*) có vùng nghèo đói,
Nhiều chuyện xảy ra, quá đỗi kinh hoàng!
Một ngày kia, nơi bãi rác, gò hoang,
Có em bé, bị bỏ rơi khốn khổ,

Đói khát gục đầu, em thoi thóp thở,
Sự sống còn, sắp tan biến như sương!
Ác nghiệt thay! Trong giây phút thảm thương,
Có con kên kên, từ đâu đáp tới.

Đậu ngay sau lưng, hau hau chờ đợi,
Em ngã ra, nó rỉa thịt ngon lành!
Cùng lúc ấy, nhà nhiếp ảnh trứ danh,
Kevin Carter bất ngờ có mặt.

Anh thấy ngay, cảnh vô cùng bắt mắt
Ngàn năm một thuở, bố cục tuyệt vời!
Đưa máy ảnh lên, anh bấm liên hồi
Tay nghề cao, thu tấm hình tuyệt tác!

Ý nghĩa bức tranh cực kỳ tàn ác,
Song nhờ nó, anh đoạt giải Pulitzer.
“Kên kên rình mồi...” nổi tiếng bất ngờ,
Tên tuổi Kevin, lên đỉnh cao vinh dự!

Nhưng... khách ngắm tranh nhiều người giận dữ,
Nguyền rủa Kevin, đã hành động sai lầm!...
Qúa tàn nhẫn, khi thấy cảnh thương tâm,
Mê chụp ảnh, không cứu nguy em bé!

Nghe phiền trách, anh âm thầm lặng lẽ,
Không thanh minh, chẳng tỏ thái độ nào.
Lời thế nhân... những tưởng sẽ quên mau,
Nào ai biết, lương tâm anh ân hận!

Kết quả bất ngờ, là... anh tự vẫn!
Chỉ ba tháng, sau khi lãnh giải Pulitzer!
33 tuổi đời, với di bút đơn sơ:
“Chuyện thật buồn, tôi vô cùng hối tiếc!”

-o-

“Lương tâm phán xét” nào ai hay biết!
Nhiều khi khủng khiếp hơn án lịnh Tòa!

Trần Quốc Bảo

(*) – Sudan : Quốc gia khối Ả Rập, miền Đông Bắc Á Phi, nằm bên bờ Hồng Hải (Red Sea) ;
lãnh thổ 728,251 dậm vuông, dân số 43 triệu.

Kỷ tử, thứ quả giúp người châu Á trẻ lâu, sống thọ

Claire Turrell
BBC Travel
Kỷ tử



Nằm cao trên miền Tây Bắc Trung Quốc là vùng đất cực kỳ màu mỡ. Nơi đây, bên bờ sông Hoàng Hà, dưới bầu trời phủ sương mù che kín rặng núi Lục Bàn Sơn, cư dân vùng Ninh Hạ từ lâu đã trồng một trong những loại quả được nhiều người săn lùng nhất ở châu Á trong nhiều thế kỷ qua.

Loại quả mọng nhỏ có hình bầu dục này từng được gọi là "kim cương đỏ" vì được cho là có tác dụng chống lão hóa.

Ông Thầy Dạy Võ đáng phục

 

Ông Thầy Dạy Võ đáng phục
Vũ Nguyên Đặng Công Hùng



Một hôm tại lớp võ của tôi tập có chuyện không vui xảy ra, đây là lần đầu tiên có cô võ sinh đã bị mất tiền từ phòng chứa đồ dành chung cho tất cả mọi thành viên của võ đường.

Nạn nhân là một huyền đai tên Cheng, nữ sinh viên năm cuối, du học sinh từ Singapore, cuối ngày hôm ấy cô đã ghé qua ngân hàng rút một số tiền lớn (khoảng $5000 Mỹ Kim) để sáng ngày mai sẽ đóng tiền cho trường cô đang theo học và lo một số việc cho gia đình. Có thể cô quá chủ quan vì suốt 3 năm theo tập tại võ đường chúng tôi chưa bao giờ có vấn đề tệ hại này xảy ra.

Trong giờ giải lao 5 phút, cô phát hiện ví tiền còn nguyên trong ngăn kéo nhưng tất cả số tiền không cánh mà bay. Hoảng hốt cô liền lớn tiếng hô mất trộm và quyết định kêu Cảnh sát và đề nghị Thầy giữ tất cả mọi người trong lớp chờ điều tra cho ra lẽ.

Lúc đó Thầy tôi - Một võ sư gốc Nhật 70 tuổi, đăm chiêu suy nghĩ. Chờ mọi người xung quanh lắng xuống ông mới ôn tồn nói :



- Đây là lần đầu tiên trong 50 năm dạy võ của Thầy, 20 năm võ đường chúng ta được thành lập mới xảy ra chuyện không vui này, Thầy rất buồn về sự việc đã xảy ra nhưng Thầy hiểu rằng con người ai cũng có những lúc sai trái và sa đà trong việc mình làm. Là người Thầy dạy các em thì Thầy phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Thầy xin cam đoan với các em nếu hôm nay không tìm ra được số tiền đó thì Thầy xin đứng ra gởi lại số tiền cho người mất. Tuy nhiên nếu có người lấy cắp số tiền trên tại võ đường này thì chắc chắn phải là học trò thương yêu nào đó của Thầy... Thầy xin em Cheng cho Thầy giải quyết theo cách của Thầy nhé.


Trong đám võ sinh lố nhố, người im lặng, có người buồn, có đứa giơ tay đề nghị phải làm cho ra lẽ, cứ việc gọi cảnh sát đến điều tra ra trắng đen, v.v… Thầy đưa tay đề nghị mọi người giữ im lặng để Thầy nói :


- Thầy xin lỗi tất cả trước và đây là cách giải quyết của Thầy, không cần gọi cảnh sát làm gì. Xin tất cả ra sân đứng sắp hàng không thiếu một ai. Chút nữa từng người một bước vào võ đường một mình trong vài phút, nếu ai lỡ mượn tiền bạn mình mà chưa xin phép thì cứ lấy ra bỏ lại vào ví cho bạn và tất cả ra đây sắp hàng lại nhé. Người cuối cùng vào xem lại ví tiền sẽ là em Cheng. Tuy nhiên trước hết xin cho Thầy, cô Cheng cùng một võ sinh lớn tuổi nhất trong lớp chúng ta vào xem nơi mất tiền vài phút nhé.


Thầy và cô gái mất tiền, vị võ sư đàn anh của chúng tôi cùng vào nơi để chiếc ví trở ra, sau đó tự từng người một đi lặng lẽ vào bên trong võ đường. Hơn một giờ mọi người đi vào và ra, đúng như dự kiến của Thầy số tiền đã được ai đó trả lại ngay vào trong ví của người mất, cô gái mất tiền cũng thở phào khi tìm lại được đầy đủ những gì cần thiết.



Mọi người cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng nhìn sâu trong mắt mọi người dường như ai đó cũng có chút suy tư.

Trong suy nghĩ của tôi :

Tuy nhiên - Tại sao trong ánh mắt mọi người có chút lệ ? Tôi tin là mọi người cũng như tôi, ai cũng đã thấy khi vào nơi mất tiền. Một bao thư đóng kín còn nguyên đã được đặt trên ghế có ghi chú bằng mực đen bên ngoài và một tờ giấy ai đó viết vài chữ nghệch ngoạc cũng bằng tiếng Anh : "ĐÂY LÀ SỐ TIỀN THU PHÍ THÁNG NÀY, TRONG CÁC CON AI KẸT TIỀN CỨ LẤY, KHÔNG CẦN TRẢ LẠI THẦY..." trên bao thư.

Tờ giấy bên cạnh : "CON XIN LỖI THẦY & MỌI NGƯỜI, CON KHÔNG DÁM NHẬN SỐ TIỀN CỦA THẦY. NHƯNG CON HỨA SẼ KHÔNG BAO GIỜ LÀM NHƯ THẾ NỮA...".

Vũ Nguyên Đặng Công Hùng

(baomai.blogspot.com)

9/9/20

Abenomics, làn sinh khí cho kinh tế Nhật Bản

Cốc nước nửa đầy hay nửa vơi ? Tokyo khá thành công trong những mục tiêu chấm dứt giảm phát, thúc đẩy tăng trưởng, dùng tự do mậu dịch làm đòn bẩy. Nhưng tám năm cải tổ chưa đủ sức đưa Nhật Bản vĩnh viễn thoát khỏi khủng hoảng và những nỗ lực của Abenomics bị virus corona hủy hoại. 
Từ 2013 kế hoạch Abenomics mang tên thủ tướng Shinzo Abe đi vào lịch sử kinh tế toàn cầu. Ngay từ năm đầu nhiệm kỳ thứ hai, vị thủ tướng thuộc cánh bảo thủ này đã xem nhiệm vụ đem lại một làn sinh khí mới cho kinh tế Nhật là ưu tiên.

Nghe phần âm thanh:
 

Thanh Hà RFI

SÀI GÒN, NGÀY THÁNG CŨ

SÀI GÒN, NGÀY THÁNG CŨ 


“Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”.(*)
Hình bóng xưa vẫn sống mãi trong lòng,
Cho nỗi nhớ ngược dòng tìm dĩ vãng.

Một thuở nào Gia Long tà Áo trắng,
Cánh bướm vờn trong vệt nắng sân trường.
Tuổi học trò, ngày tháng cũ thân thương,
Chút giận hờn: chiều Trưng Vương lỡ hẹn.

Thành phố ấy biết bao nhiêu kỷ niệm,
Trường Luật, Kiến Trúc…Lưu luyến một thời.
Đường Duy Tân gió thoảng lá me rơi,
Thấp thóang bóng ai khung trời đại học.

Những bước chân lang thang chiều chủ nhật,
Phố Lê Lợi, con đường sách trải dài.
Vài quyển chuyện mua hờ để tặng Ai?
Vẫn ngập ngừng chờ hoài không dám gởi.

Tuổi mới lớn vẩn vơ làn tóc rối,
Tình bâng quơ chợt tới rồi chợt đi.
Chút lãng mạn tô vẻ cuộc tình si,
Làm chuyện kể, quán cà phê gốc phố.

Rồi cũng qua mấy mùa Thu lá đổ,
Địa đầu, hỏa tuyến thế chỗ sân trường.
Xong bút nghiên,nay trả nợ quê hương,
Người trai trẻ lên đường vào cuộc chiến.

Ngày ra đi vẫn còn nhiều quyến luyến,
Sân cỏ Quán Văn : điểm đến cuối tuần,
Cà phê Thu Hương, Hầm Gió,Thằng Bờm…
Những bước chân quen chiều buồn qua phố!

Ba lô lính trận mang theo nỗi nhớ,
Và lời ước hẹn gặp gỡ sau nầy.
Cuộc đời binh lửa biết nói sao đây?
Chỉ nguyện cầu cho qua ngày quan tái.

Thuở chiến chinh duyên may nên trở lại,
Thời lưu vong định phận phải chia xa.
Ngày tháng cũ khắc sâu chẳng nhạt nhòa,
SÀI GÒN ơi ! còn trong ta maĩ mãi !

(*) : Áo lụa Hà Đông : Thơ Nguyên Sa


Florida, cuối hè 2020

Hàn Sĩ Phan 



Anh bên giường em



Anh bên giường em

Anh đứng lặng nhìn, em ho quằn quại
Đàm trào lên cổ, dạ xót lòng thương
Mũi em đỏ mắt ướt tràn lệ khổ
Lau mắt cho em, lòng quặn sầu vương..

Anh bây giờ chỉ còn tình thương vợ
Đất ly hương chẳng thân thuộc ruột rà
Con ở cách xa đâu còn dại nhỏ
Nhà vắng hoe, chỉ có vợ chồng giả..

Ngày mới cười vợ chồng mình Sơn Thủy
Ba mươi mấy năm kề cạnh bên nhau
Trước ngày cưới anh cũng chưa nhìn kỹ
Bởi duyên chúng mình Mẹ chọn cưới dâu..

Ngày hôn lễ trong cảnh nghèo thật gọn
Họ hàng đôi bên , bè bạn mươi người
Đôi hồng lạp với Phượng Loan uốn lượn
Pháo nổ dòn tan vui thật là vui...

Đời sống khó từ quê nhà tới hải ngoại
Mình vẫn bên nhau ấm lạnh ngọt ngào
Đường phẳng phiu có gì đâu e ngại
Ra công làm vun quén cho ngày sau...

Bước gần cuối đời đường còn rất ngắn
Nắng vẫn tươi hồng đường vẫn phẳng phiu
Đò xuôi sóng đâu có gì ngăn chận
Đâu ngờ nạn kiếp đến với em yêu..

Đứng bên giường mắt anh nhìn trìu mến
Rồi xót xa nhìn em quằn quại đau
Cơn bệnh dữ từ đâu sao lại đến
Má phai hồng dáng vẻ quá xanh xao...

Mặt em nhăn nhúm quằn thân đau đớn
Anh đứng nhìn thương nuốt đắng nghẹn ngào
Muốn chia xẻ, nát lòng anh bất lực
Chẳng biết làm sao em giảm bớt đau

Đấng thiêng liêng Chúa Phật Trời huyền nhiệm
Con cầu xin cứu giúp Thủy thoát nạn tai
Mắt ướt lệ thương nhìn em nằm mê lịm
Tình chúng minh đâu biết có hôm nay..

thylanthảo 
9-9-20