Showing posts with label Huy Văn. Show all posts
Showing posts with label Huy Văn. Show all posts

1/15/22

PHÚT CUỐI

Chút hơi thở đọng trên môi tím
Lời vô ngôn lạc giữa hôn mê
Tiếng cầu kinh vang câu chiêu niệm
tiễn chân Ba trên lối đi, về.

Lệ tràn mi đọng trên khóe mắt
Hạnh phúc khi nhẹ gánh nhân sinh
hay u uẩn của đời trầm mặc
còn vấn vương trong cõi thân tình?

12/31/21

CHỜ

Vòng thời gian đang khép dần nhật nguyệt
Hồn chơi vơi qua vạn dặm trời mây
Đông lê thê buông giá lạnh phương này
gợi lòng nhớ phố phường xưa chung bước.

47 năm! Trên đôi bờ Ô Thước
là bóng quê nương đầu gió, chân mây
Gót viễn du tản lạc đến nơi này
nên sông núi mù tăm từ mấy độ.

Ngày cuối tháng, cuối năm! Từ viễn phố
hồn vọng ngân từng giai điệu thầm thì
Thời gian như lắng đọng với tà huy
cho Việt điểu ngậm ngùi khi lẻ bạn.

Vẫn là nỗi quan hoài qua năm tháng
thêm từng ngày trăn trở với đa đoan
Đêm rưng rưng chờ tháng lụn, năm tàn
để hy vọng chuyển mình thay áo mới.

Thuyền viễn xứ bao năm xa bến đợi
mãi về xuôi theo chớp bể, mây ngàn
Đợi chờ mùa sao rụng, đón trời quang
thấy đặc quánh một màu đen tang hải!

Đời vô lượng. Người dật dờ, khắc khoải
quanh quẩn trong lốc xoáy của trần ai
Ngày, tháng, năm, cứ thế lướt miệt mài
Mùa hạnh ngộ chờ thêm bao lâu nữa?!

HUY VĂN

12/4/21

DÃ QUỲ

Trời vào Thu! Hoa trải vàng phố núi
khoe sắc màu, tươi thắm cả đồi nương
Đẹp làm sao " Mặt Trời nhỏ " ven đường
khi Thu đến giữa muôn trùng thanh vắng!

Nhớ vô cùng màu hoa trong ánh nắng
Dáng đơn sơ mà rực rỡ đại ngàn
Thung lũng nào hăm hở khúc ca vang
của tuổi trẻ lòng lành như suối mát!?

11/26/21

LỜI CÁM ƠN NHƯ TIẾNG LÒNG BẤT TẬN

( Gởi: Lê Văn Trữ, Cao Văn Tuấn, Trần Tỵ, Trần Thanh Xuân, Lê Diệp, Nguyễn Phong, Nguyễn Văn Hành, Trần Văn Phùng, Nguyễn Văn Phước, Hồ Viết Sành, Nguyễn Ngọc Thanh, Nguyễn Hoàng Minh, Lê Văn Chánh, Qúy "mát", Nguyễn Văn Thu, ... 1/3/37 BĐQ dù đang ở bất cứ phương trời nào. )

Năm 2021 đang đi vào những ngày tháng sau cùng của niên lịch. Trên toàn quốc Hoa Kỳ, mọi người cũng hăm hở thắp ngọn nến lòng để mừng Lễ Tạ Ơn. Đất nước này, từ lâu không còn mang ý nghĩa "tạm dung", mà ngược lại đã trở thành "vườn hoa" của người Lính già trên đường về nguồn, chờ ngày thành bụi tro để nương mây, theo gió.

Bước chân đang hướng dần về sương khói trăm năm mà lòng vẫn nặng mang những uẩn tình chưa kịp ngỏ. Không thể nào quên những tháng ngày thắm Tình Huynh Đệ, nặng Nghĩa Chi Binh! Vạn dặm xa quê mà lòng mãi hoài vọng hướng đăng trình. Nửa thế kỷ đã qua mà vẫn nhớ hoài dấu giày saut đây, đó!

Di sản cho đời, cho người, chẳng có gì ngoài nhọc nhằn, gian khó. Trái tim dẫu chưa khô cằn nhưng cũng sắp cạn dần những ký ức thuở phong sương. Đáng buồn thay! Hơn nửa đời người và sau một kiếp ly hương, mà hồn vẫn cuồng quay và chân còn rị mọ trong vũng lầy phiêu bạt.

Nhớ xưa nhịp giày Saut kiêu hùng khua vang như tiếng nhạc. Đi giữa lằn tên, mũi đạn, lướt chông gai mà chẳng chút ngại ngần. Thường xuyên đối diện với Tử Thần cũng không thoáng phân vân. Nay nhìn lại thấy mỏi mòn trong từng ngày sinh hoạt. Mới hôm nào trên bước đường phiêu bạt, tiếng " Xung Phong! " hòa đạn nổ rân trời. Đồng đội xưa giờ tan tác khắp nơi. Chiến Hữu cũng lạc loài ngay trong tăm tối của quê hương nghiệt ngã!

Tôi tuy lưu vong, nhưng dẫu sao cũng an nhàn trên đất người, xứ lạ. Bạn, đáng buồn thay, phải chịu sống lất lây giữa chốn quê nhà! Thảm trạng bây giờ có khác gì trong tù ngục bao la; khi từng ngày, từng phút, từng giây, bạn phải chịu đựng cảnh tình của một khúc phim nghẹt thở! Cứ như bạn đang oằn mình để thay chúng tôi trả từng món nợ. Nợ trần ai đã làm bạn còng lưng, ná thở giữa đời thường. Đáng buồn thay! Mà cũng bất công thay cho những người đã từng giữ biên cương, ngăn cuồng lũ, chống giặc thù xâm lấn!

Đã hơn nửa đời người, tôi an nhàn, yên phận, nhưng không một ngày nào quên gian khó thuở chi binh. Không thể quên những ngày xưa thân ái rất chí tình của lính chiến chung lưng ngoài trận tuyến. Vì kiếp nạn trên quê nhà, bạn và tôi phải cúi mặt, bó tay, rồi rưng rức chia hai nơi trời, biển. Nhìn về quê hương, tôi chỉ biết dâng lời thầm nguyện. Cầu mong mọi người- trong đó có bạn- ráng "nín thở để qua sông". Lời thành tâm tôi nói từ tận đáy lòng; lúc suy tưởng, hay trầm ngâm trong niềm thương, nỗi nhớ.

Đồng Đội ơi! Tôi tự nhủ là mình còn đang nặng nợ. Món nợ thiêng liêng, đong bằng xương máu thuở chi binh. Tiếng cám ơn có thể không diễn đạt hết nghĩa tình, bởi chính bạn là người đã chấp nhận hy sinh để cho tôi được sống. Hỡi Tử Sĩ của thanh xuân đầy biến động! Bạn thiên thu là ngọn nến soi đường, là đuốc thiêng thắp nẻo quê hương. Bạn luôn hiện hữu trong lòng tôi nơi lưu xứ hà phương, để giúp nhớ mãi về những ngày cùng dấn thân trong nghiệt oan định phận.

Chính vì vậy, lời cám ơn như tiếng lòng bất tận. Bởi khi xưa tôi đã "hà tiện" ngôn từ và quên cả tiếng tri ân, nên ngày nay dù có nói đến vạn lần, cũng không đủ ý nghĩa như lúc còn trong cuộc chiến. Khi tiễn bạn lúc tải thương, hay ngậm ngùi nhìn poncho còn thấm rĩ máu hồng, tôi không kịp nói tiếng cám ơn, mà chỉ đọc thầm một vài câu kinh nguyện, hoặc nói nhanh một lời chúc bình an là vội vã trở về với phận sự và trách nhiệm đa mang nơi chiến tuyến.

Thời gian trôi trên lữ thứ dặm trường qua dòng đời đầy biến, hiện, đã không làm nhạt phai ký ức thuở đao bình. Mà ngược lại, tuy ký ức sắp cùn mằn, nhưng quá khứ vẫn lưu trữ thời khắc đậm như in, của những chuỗi ngày sống trong cảnh bom rơi, đạn nổ. Hình ảnh cũ còn đong đầy trong não bộ, nên kỷ niệm như khúc phim tiếp diễn mãi không ngừng. Mới ngày nào hăm hở lứa thanh xuân, mà nay đã hơn nửa đời hun hút vòng quay chia bờ bến.

Nén hương lòng thắp từ nơi biệt xứ, dâng anh linh tử sĩ chốn quê nhà. Đây thân tình thay cho tiếng quân ca, gởi Đồng Đội còn trần thân nơi cố quận. Món nợ nghĩa tình chất chồng từ thuở còn bạc màu áo trận. Trả suốt đời vẫn vô tận, vô cùng. Tiếng Cám Ơn không chỉ là dấu ấn của thủy chung, mà còn- hơn bao giờ hết- nói lên lòng tri ân và niềm tin vào hồn thiêng Lạc Việt.

Tin sông núi trường tồn. Tin sử hùng lẫm liệt. Món Nợ nghĩa tình trọn kiếp chẳng hề vơi. Tiếng Cám Ơn là điệp khúc muôn đời. Nợ chồng nợ! Bạn ơi! Hãy về đây...Thượng Hưởng!
HUỲNH VĂN CỦA

( Để cùng nhớ: Cao Kim Rắc, Đặng Tri, Tâm, Bình, Thanh, Tùng, Cẩm, Minh, Trần Văn Thái, Lê Văn An, Hoàng Thanh Tú... R.I.P...)

11/8/21

ĐÊM THU ĐỐI BÓNG RIÊNG MÌNH

Thu thả lá cho mùa vàng phố thị
Nơi tha phương chiều nắng nhạt màu mây
Lá xa cành theo gió thẫn thờ bay
gợi lòng nhớ phố xưa chiều xuôi ngược.

Sơn khê đã vạn dặm trường sông nước
Nửa vòng quay, đôi bờ nhớ mịt mù
Tháng năm dài, nhật nguyệt tựa thiên thu
nên vạt tóc sớm nhuộm màu sương gió.

Dáng Thu lướt trong bóng đêm mờ, tỏ
Phố phường như đang dỗ giấc xanh xao
Đêm tần ngần cho hồn lạnh chiêm bao
Gom quá khứ lờ mờ tìm nhân ảnh.

Trăng viễn xứ đượm nét buồn hoang lạnh
Ảnh hình xưa chìm khuất cõi mịt mùng
Đã sang mùa, ước mộng cũng mông lung
Đời tán, tụ. Người lất lây, trầm, bổng!

Gửi về đâu những nỗi niềm hoài vọng?
Giữa đêm thu ngồi đối bóng riêng mình
Nhìn trăng mờ đang nghiêng ánh huyền linh
thấy Đà Lạt, Em, Tôi và... kỷ niệm!

HUY VĂN

10/30/21

CÁCH MỘT NGỌN ĐÈO

Chỉ một đoạn đường 20 cây số
mà lê thê, diệu vợi tựa muôn trùng
Núi, rừng, mây, trải từng nỗi nhớ nhung
đan sương, khói thành lối qua Ô Thước!

Bởi chinh chiến và tang thương đất nước
luôn phủ đầy trên Quê Mẹ thân yêu
Là chinh nhân thời gian chẳng được nhiều
cứ nặng trĩu hành trang chờ ngược bắc!

5/9/21


Mỗi lần con ngắm nhìn di ảnh
là nhớ khi xưa rộn tiếng cười
Ngày đó Má ngồi bên cửa sổ
Sáng, chiều hai buổi..."Vậy mà vui!".

Cuộc đời Má trải bao cầu ván
đóng đinh vào mọi lối thăng, trầm
Theo chồng dầu dãi qua năm tháng
Lo con từng đứa được ấm thân.

Má là gương sống đời đạm bạc
từ thuở thanh xuân đến sau này
Có chút tiền còm là đem cất
cắc củm để dành "... Đếm đã tay!".

Người xưa ví Mẹ như cò, vạc
Với con Má là sợi dây trầu
ôm thân cau giữa vườn xanh mát
là trăng huyền diệu sáng canh thâu.

Con biết Má thường dâng kinh nguyện
cầu xin ơn phước cho mọi người
Trái tim hiền mẫu như trời biển
bao la hơn cả mấy trùng khơi!

Má đã theo Ba vào miên viễn
Tiếng cười sảng khoái biết tìm đâu?!
Lâu lâu con đứng nhìn di ảnh
nhớ giọng Ầu Ơ, tiếng Ví Dầu!

HUY VĂN
( Để nhớ Maria Nguyễn Thị Thương R.I.P )

2/12/21

EM LÀ AI?


( Để thay lời chúc xuân )

Theo luân vũ của tháng, năm, thời khắc
ngàn hoa đang từng bước mở vòng quay
Đóa nghinh tân ươm sắc nắng hây hây
mừng Xuân đến trên mọi miền đất nước.

Trong thành phố mang tên của xác ướp
Người vẫn nêu gương sống đẹp từng ngày
Dù nhiễu nhương, gian khổ đến hôm nay
Sài Gòn vẫn nồng nàn hương quá khứ.

Em, đóa sen của ngọc ngà thiếu nữ
thăng tiến trên băng hoại chốn thị thành
Hiếm hoi thay nghĩa cử của lòng thanh
mang từ ái ẩn trong hồn tịnh độ.

Sài Gòn từ lâu đã trở thành đồ cổ
Đường phố thay tên, người mấy lượt đổi, dời
Dù cao ốc, bin đinh nhan nhản dựng khắp nơi
cũng không đủ để Sài Gòn mặn mà thêm nhan sắc.

Em là ai, mà bàn tay cùng ánh mắt
mang hương xưa của nét đẹp Sài Gòn?!
Đôi tay Em mang dấu ấn sắt son
của từ ái và tình người trong cuộc sống.

Ơi cô gái bên dòng đời xao động
Em là Xuân hằng hữu chốn phù vân
Sài Gòn có Em đẹp hơn biết bao lần
những đèn đóm, màu mè trên phố phường thời xã nghĩa.

Xuân lại về. Hương xuân tràn muôn phía
Sài Gòn nhờ Em thắm mãi nét đoan trang
Trên tay Em lộc biếc nở hoa vàng
thành hạnh phúc thả vào đời oan nghiệt.

Xuân là Em, với dáng ngà diễm tuyệt
hiển hiện qua lối hành thiện giữa đời
Đẹp làm sao Nhân, Nghĩa, Lễ người ơi
thăng hoa giữa Sài Gòn khi Xuân đến!

HUY VĂN
( Trước thềm Tân Sửu 2021 )

11/21/20

TÀN THU

Tàn Thu

Ngày tàn thu lạnh tràn lên phố xá
Nắng buồn thiu! Gió thả lá đầy sân
Nỗi đầy, vơi chia hai lối xa, gần
Xa: cố quận. Gần: đất người, xứ lạ!

Như dòng sông trở mình chia hai ngả
Đường viễn phương, chân mỏi bước độc hành
Nửa vòng quay trái đất...xa xôi quá!
Nên rưng rưng, hồn vọng tưởng ngày xanh.

Dấu thời gian in tuổi đời lên trán
Tóc sương phai. Khóe mắt vẽ chân chim
Ngẫm lại đời thêm héo hắt buồng tim
Ngày trống vắng, đêm trông chờ mau sáng!

Lá nghiêng chao theo từng cơn gió thoảng
Chiều mông lung trải sương phủ cây cành
Trời nhuốm màu viên tịch giữa tầng xanh
cho người đứng thả hồn vào cõi mộng.

Trời thu lắng mà sao lòng dao động!?
Nghe đâu đây quá khứ lại chuyển mình
Trên giai điệu của nhạc đời trầm, bổng
kỷ niệm về theo cơn lốc cuồng sinh.

Hành trang nặng khi hoàng hôn, bóng xế
Buổi tàn thu bóng tối chập chùng buông
Trăng hoài cổ nghiêng soi hồn tư lự
Tự hỏi sao nhân thế "túy giả đồng"!? (*)
 
HUY VĂN
(*) Tỉnh giả thường thiểu, túy giả đồng

Người tỉnh không nhiều, người say vô số

SA HÀNH ĐOẢN- Thơ Cao Bá Quát


10/24/20

"KỶ NHÂN HỒI"


"KỶ NHÂN HỒI"
Hoang lạnh trải sương vào thung lũng
Lối mòn theo dốc mịt mờ leo
Khoác áo giang hồ trên vai mỏi
Nhìn mây viễn xứ nhớ quê nghèo.

Có phải ta vừa mơ hạnh phúc
khi nhìn hoa dại nở trong mưa
Chợt nhớ nhà ai vàng hiên cúc
Hỏi thầm cố quận đã Thu chưa?

Một gánh tang thương đời phiêu bạt
Tuổi thơ bỏ lại phía sau lưng
Hoa niên cũng lắm phen trôi dạt
Tóc trắng đường mây, bước vô chừng.

Ký ức hành hương về dĩ vãng
Theo trang nhật ký thả ngược dòng
Níu lại thời gian, dù khoảnh khắc
để thoáng hương xưa quyện hoài mong.

Không phải sa trường sao "Túy Ngọa"?!
Đong giọt sầu trong chén đầy, vơi

Ly khách quặn lòng mơ quê cũ
Viễn phương, hồn mộng "Kỷ Nhân Hồi".
HUY VĂN ( HVC )

10/16/20

TỊCH LIÊU

TỊCH LIÊU
Thu đón người về thăm phố núi
Vàng phai vương trên nhánh thời gian
Rừng cũng nhạt nhòa như nhân ảnh
khi bóng chiều rơi giữa bạt ngàn

Đà Lạt vẫn muôn đời nhan sắc
dù cỏ cây đổi dạng thay hình
Ô hay có thoáng buồn lên mắt
khi trời, mây và nắng lặng thinh!

Tìm trong xao xuyến hương dĩ vãng
con dốc hoa vàng ngõ nắng mai
Nhớ Em tóc xõa chiều lộng gió
trong buổi trường tan bước ngắn, dài.

Một mình tư lự trên thềm vắng
thấy lòng man mác với tịch liêu
Tiếng thông reo phiến buồn xa vắng
Palace buồn thiu tiễn ráng chiều.

Hồi chuông nào lắng hồn Năng Tĩnh (*)
Trầm mặc như sương quyện cuối trời
Ngập ngừng chân bước, lòng vô định
Bảng lảng như mây gió trùng khơi!

Nâng tay thả nhánh sầu vào mộng
cho dài thêm lối rẽ cuộc đời
Trên sân vắng âm thầm đối bóng
Nhớ dáng xưa, nhớ quá Thu ơi!

HUY VĂN huy van
Trên thềm Palace 22-10-1984

(*) Nhà nguyện trong khuôn viên Viện Đại Học- Đà Lạt.

10/10/20

HOÀI THU


HOÀI THU
Thấp thoáng hoàng hôn loang bóng tối
Đó đây tinh tú chợt du hành
Có phải hồn thu phơn phớt trỗi
khi làn sương tỏa dáng mong manh!?

Nhớ xưa Thu quyện vào hơi thở
trên cả bàn tay ấm tình đôi
Kỷ niệm còn đầy trong thương nhớ
Đời vẫn xoay vòng, Thu mãi trôi!

Tương lai mang giấc mơ hiện thực
Quá khứ ngập ngừng chút nhớ, quên
Lung linh kỷ niệm như ảo giác
khi lá vàng thu rụng bên thềm.

Ngồi bên khung cửa nhìn trăng muộn
thắp ngọn đèn khuya trên phố sương
như hỏa châu xưa lùa bóng tối
soi bước chinh nhân chốn sa trường.

Lòng chợt mênh mông trong đêm vắng
Ước một ngày vui buổi tao phùng
Mượn thoáng hương thu vừa đọng cánh
gửi Em lời ước hẹn tình chung.

HUY VĂN

10/3/20

TÌNH GỬI TỪ TRÊN ĐÔI CÁNH SẮT

TÌNH GỬI TỪ TRÊN ĐÔI CÁNH SẮT
Tôi đến tìm Em ngày chớm hạ
vai nặng hành trang, tim nặng tình
Ngập ngừng muốn nói câu từ giã
ngại làm nắng úa lúc bình minh.

Lời yêu thầm nói trong thinh lặng
cho giấc hoàng lan vẫn dịu êm
Tầm xuân đang hé cười trong nắng
sao hồn như lá úa bên thềm?!

Em mộng mơ gì trong giấc ngủ
có biết ngày vui ánh mai hồng?
Có thấy tình hoa đang hé nụ
trong tiếng hoan ca buổi hừng đông?!

Đường mây rồi sẽ chia vạn dặm
Một tiếng yêu còn đọng trên môi
Em đang say giấc trong mộng thắm
làm sao biết sóng dậy khôn nguôi?!

Ước gì nói được cho Em hiểu
ngôn ngữ tình tôi lúc đầy, vơi
Nắng ơi! Hãy đến hôn làn tóc
và nói hộ tôi một đôi lời.

Phải chi Em đến bên tôi nhỉ?!
để tim rung mãi nhịp nồng say
Mong sao trên bước đường thiên lý
có Em bên cạnh suốt đêm, ngày!

Tôi sẽ nói thầm câu tạm biệt
vì vẫn còn đây nỗi hoài mong
Chia tay đâu phải là vĩnh quyết
nên lời yêu giấu tận đáy lòng.

Dù cách phương trời, xa vạn dặm
hồn sẽ tung trời, vượt cánh mây
để ngày mai đẹp màu nắng ấm
tìm đến bên Em nối tình đầy.

Tình gửi từ trên đôi cánh sắt
Yêu thương trải nhớ, vượt sơn khê
Ơi Em! Xin hẹn mùa trăng mật
Tay nắm bàn tay nói hẹn thề.
HUY VĂN
( Lấy ý từ Leaving On A Jet Plane - John Denver )
huy van

9/12/20

NGỒI GIỮA EDEN NHỚ SÀIGÒN

NGỒI GIỮA EDEN NHỚ SÀIGÒN
Thả chân trên phố phường xa lạ
Nhớ quá con đường, khu phố xưa
Kỷ niệm bỗng về trong ký ức
Nhớ cả chuyện đời, chuyện nắng mưa.

Tôi thấy lại mình trên Lê Lợi
Trong Rex, Givral lúc cuối tuần
Thấy cả con đường Trương Minh Giảng
theo Trần Quý Cáp đến Duy Tân.

Ngồi giữa Eden (*) mơ Chợ Cũ
Dạo qua hàng quán Virginia
Thèm ly nước mía trong Sở Thú
cũng đành uống tạm chút...Coca!

Sài Gòn dâu bể theo định phận
Thương cho những kiếp "Phó Thường Dân"
45 năm! Giữa cơn phẫn hận
cố nối trời xa lại mơ gần.

Bốn tiếng lái xe. Hai trăm dặm
Tìm nắng Sài Gòn qua khói cay
Nửa vòng trái đất...xa thăm thẳm
Thôi đành vui tạm cho qua ngày!

HUY VĂN
(*) Khu Thương Mại của Cộng Đồng Người Việt
tại Falls Church, Virginia

9/9/20

NHỚ QUÁ

NHỚ QUÁ

Bài thơ con viết từ lâu lắm
Đã đọc Má nghe với cả nhà
Bỏ quên đâu đó trong chồng sách
Bây giờ thấy lại tưởng... hôm qua!

Là mấy vần thơ mừng Thượng Thọ
thay lời hiếu đạo vốn chưa tròn
Đã có một thời ngay trước ngõ
Má đứng mỗi ngày trông ngóng con.

Thuở xưa chinh chiến con nhập cuộc
Má khóc từng đêm lúc cầu kinh
Đến lúc đổi đời khi mất nước
Má càng thêm khổ với gia đình.

Khi cả nhà qua cơn bỉ cực
Ly hương làm lại cả cuộc đời
Má cũng như xưa, là cổ thụ
Lo con, giữ cháu..."Mệt ghê nơi!"


Mỗi tháng Má trông nguồn "viện trợ"
Vài đồng, vài chục, đếm đã tay!
Gia tài cắt củm từ bao thuở
Đếm tới, đếm lui chẳng dám xài.

Niềm vui của Má là khi rảnh
Một mình soi bóng trước TiVi
Coi tới, coi lui không biết chán
Hài kịch, cải lương! "Đã kể gì!".

Nhìn trang thơ cũ con nhớ quá!
Ước gì Má vẫn ở quanh đây
Nhớ sao những tiếng cười rôm rả
của mọi người vui lúc sum vầy!
HUY VĂN
( Để nhớ Maria Nguyễn Thị Thương R.I.P )

8/29/20

TÌM NHAU

huy van


Xưa gặp gỡ dưới tàn cây trứng cá
Vò lá thơm, bẽn lẽn buổi hẹn hò
Lứa hồn nhiên chưa kịp biết buồn lo
đã chia cách, nổi trôi vì cuộc sống.

60 năm! Vẫn biệt tăm hình bóng
Hè đến rồi đi trong nỗi nhớ quặn lòng
Thuở dậy thì, tình còn quá trinh trong
nên đọng mãi trong hồn màu kỷ niệm.

Nhân ảnh đã theo dòng đời biến, hiện
Giờ tìm nhau chỉ nhờ lối chiêm bao
Biết về đâu khi người của năm nào
trôi khuất lấp giữa dập dìu phố thị.

Từ dạo quê nhà chìm trong vận bỉ
trắng đời qua trang sử đẫm ly tan
Cuộc bể dâu như cuồng lũ, đại ngàn
che chắn lối đi, về trên phố cũ!

Biết cuộc đời chỉ như mây tán, tụ
và nhân sinh là bào ảnh vô thường
mà nhớ sao từng nắng ấm, mưa vương
của một thuở hồn thanh đầy mộng mị.

Trôi thấm thoát hơn nửa vòng thế kỷ
phố xưa nay lạ lẫm những con đường
Sài Gòn bây giờ toàn khách thập phương
nên chân lạc giữa lốc xoay nhân mãn.

Trang nhật ký úa màu vì năm tháng
Thời gian trôi. Người chia cách ngàn khơi
Mình xa nhau tận cuối đất, cùng trời
Nhìn ảnh cũ sao nhớ ơi là nhớ!

HUY VĂN
( Để nhớ Chấn Thanh Học Đường, Tata Mariette Bảy, Ngọc Hiền,
Thành, Dũng, Loan, Phượng, Long, Lâm Hữu Lễ và Patrick Taguet.)

8/21/20

MỘT KHÚC HOÀI

Lòng tìm quên mà tim luôn cố nhớ
Thời gian trôi, kỷ niệm cũng phôi pha
Ngày chậm qua, đêm dài như vô tận
Và mưa rơi... Cứ lã chã, nhạt nhòa!

Không biết tự bao giờ chân mỏi bước
Đường viễn phương dài quá bóng trùng khơi
Người lầm lũi thả xuôi dòng ly biệt
Chốn phù sinh, cuộc sống bạc theo đời!

Hồn vời vợi theo mùa trăng tàn khuyết
Buồn vui theo con nước chảy qua cầu
Từng đêm nhớ cảnh đời trong bão loạn
Chơi vơi như trầm tích lắng vực sâu.

Thương quê cũ lất lây vì kiếp nạn
Nửa đời qua còn rưng rức hoài mong
Dấu nỗi buồn trong tháng năm phiêu lãng
Khúc ly tan mang giai điệu nát lòng.

Lối du mục thênh thang màu cô tịch
Bến ly hương còn vọng mãi câu nguyền
Cuộc tử sinh dù đã là dĩ vãng
vẫn trăm năm hằn nét tận buồng tim.

Cất tiếng ca khan một bài vong quốc
Trên gió tha phương treo mấy nhánh sầu
Thả bước thăng trầm cùng trời, cuối đất
Hồng hạc lìa đàn về đâu, ...về đâu?!

HUY VĂN

huy van

8/17/20

THẾ SỰ

TRƯỚC CƠN DỊCH VŨ HÁN

Ồn ào, nhốn nháo...nghe đủ thứ!
Ai bảo rượu vô mới ra lời?!
Nhìn quanh thì thấy toàn..."sư phụ"
nâng tách cà phê "luận"...khơi khơi!

Xưa khách "sa lông" ngồi đấu láo
Bàn tới, bàn lui chuyện gần, xa
Quán xá ngày nay đầy bô lão
"Chính chị, chính em" loạn cào cào.

Từ lâu nơi góc trời viễn xứ
xuất hiện thầy bàn, " tán " tứ tung
Mỗi người "phán" một chương thế sự
Lời như pháo Tết nổ tưng bừng!

SAU KHI HẾT CẤM TÚC
TẠI GIA VÌ COVID-19


Sáng, trưa, chiều, tối nghe không ngớt
thời sự đông, tây đến thuộc lòng
Hết lời nhảm nhí về "CÔ VÍT" (1)
tới chuyện "lên gân" tại biển Đông!(2)

Thì ra "kẻ lạ" phao tin vịt
Hỏa mù cứ thế thả lông bông
Tuy là tin nhảm nhưng không ít
người chưa nghe kỹ đã...động lòng!

THÌ THÔI

Chuyện Nhà nay chẳng còn hứng khởi
Xứ Người cũng lắm thứ...mua vui
Cái gì sẽ tới rồi cũng tới
Nhìn lại đời sao quá bùi ngùi!

HUY VĂN

8/7/20

MUỘN MÀNG

MUỘN MÀNG

Em theo mây gió về đâu

Hành trang tôi nặng thêm sầu chia phôi

Vòng tay chưa ấm tình đôi

Đã ngoài mấy cõi xa xôi ngàn trùng

Em theo mây khói vô cùng

Tôi còn luân lạc trong vùng bể dâu

Buồn theo nước chảy qua cầu

Cánh buồm tiếc mãi giang đầu bến xa

Em thành hương quyện thiên tòa

Trong tôi nến đổ, giọt nhòa đường mơ

Tử sinh chia cách đôi bờ

Vàng theo hồn úa tình thơ trong đời

Cung sầu vọng tiếng đầy vơi

Lạc loài trái mộng, tả tơi hoa lòng

Em theo mây gió phiêu bồng

Nhớ Em, nhớ quá nụ hồng trong sương

Nhớ tay đan lối giáo đường

Lời kinh là tiếng yêu thương nồng nàn

Nhớ tà áo quyện thời gian

Cho đêm yên giấc, ngày mang tình đầy

Bây giờ nắng úa trên tay

Vầng trăng cổ đại cũng gầy bóng hoa

Em miên viễn tận trời xa

Nhớ Em, tôi dạo tình ca muộn màng.

HUY VĂN

( Để nhớ Marie Thérèse Nguyễn Thị Bạch Yến R

6/27/20

Nhập cuộc


Rồi cũng xong những nắng mưa gian khổ!
Đã xa rồi thời ứng chiến, gác đêm
Ngày mai rực ánh hồng trên quang lộ
Vung gươm thiêng, khua ánh thép vang rền.