Showing posts with label Đoản Kiếm. Show all posts
Showing posts with label Đoản Kiếm. Show all posts

3/25/23

Tạp Ghi và Phiếm Luận : HƯ CẤU trong võ hiệp KIM DUNG (3) - Rượu và Ly Uống Rượu

Tiếu Ngạo Giang Hồ 

 
    Đọc truyện võ hiệp "Tiếu Ngạo Giang Hồ 笑傲江湖", không ai là không trầm trồ đoạn luận về uống rượu và các ly chén dùng để uống rượu rất điệu nghệ của Đại Hiệp KIM DUNG thông qua các nhân vật và văn thơ cổ được ông đưa vào để dẫn chứng một cách tài tình và lý thú. Nào ta hãy cùng đọc bài thơ sau đây :  
   
                  蘭陵美酒鬱金香,   Lan lăng mỹ tửu uất kim hương, 
                  玉碗盛來琥珀光。   Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang
                  但使主人能醉客,   Đản sử chủ nhân năng tuý khách,
                  不知何處是他鄉。   Bất tri hà xứ thị tha hương ! 
Có nghĩa :
                  Lan Lăng rượu ủ uất kim hương,  
                  Chén ngọc rót đầy lóng lánh gương.
                  Chủ nhân nếu biết say lòng khách, 
                  Non nước đâu mà chẳng cố hương ! 
  

    Đó là bài thơ Khách Trung Hành 客中行 (còn có tên là Khách Trung Tác 客中作) của Thi Tiên LÝ BẠCH  李白 mà một trong Hoàng Hà Lão Tổ là Tổ Thiên Thu 祖千秋 đã mượn hai câu đầu để nói về một loại rượu ngon (Phần Tửu 汾酒) của Trấn Lan Lăng được nấu bằng cây cao lương và ủ bằng hoa Uất Kim Hương (Hoa Tulipa) thì phải uống bằng chén ngọc, vì khi rượu được rót vào chén ngọc sẽ ửng lên màu vàng của hổ phách lóng lánh rất đẹp, uống sẽ tăng thêm phần cảm giác nên sẽ cảm thấy ngon hơn nhiều. Vì thế mà :

      - Lan Lăng Mỹ Tửu thì phải uống bằng Chén Ngọc. Còn...
     - Bồ Đào Mỹ Tửu thì phải uống bằng chén Dạ Quang, như trong bài thơ Lương Châu Từ 涼州詞 nổi tiếng của Vương Hàn 王翰 :

              葡萄美酒夜光杯,    Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, 
              欲飲琵琶馬上催。    Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
              醉臥沙場君莫笑,    Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, 
              古來征戰幾人回。    Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi ?
Có nghĩa :
                 Bồ đào rót chén dạ quang,
                 Tì bà giục giã sa tràng tiến ngay.
                 Chớ cười chiến địa ta say,
                 Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về ?!


    Tổ Thiên Thu đã lý luận rằng : Rượu Bồ Đào (BỒ ĐÀO 葡萄 là trái Nho, nên Rượu Bồ Đào là Rượu Nho, tiếng Pháp là "Le Vin", người miền Bắc của ta đọc trại thành "Vang", nên gọi là "Rượu Vang") vốn đã có màu đỏ sậm rồi, lại được rót vào chén Dạ Quang sẽ cho màu đỏ sậm như máu, người chiến sĩ trước khi ra trận uống vào như uống máu quân địch sẽ tăng thêm phần hào hùng quyết sống chết với quân thù, như hai câu thơ của Nhạc Bằng Cử (Nhạc Phi) đời Tống :

               壯志饑餐胡虜肉, Tráng chí cơ san Hồ Lỗ nhục,
               笑談渴飲匈奴血。 Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.
Có nghĩa :
         - Cái hùng tâm tráng chí của người lính chiến khi đói sẽ ăn cả thịt của rợ Hồ, và trong lúc cười nói nơi sa trường lúc khát sẽ uống cả máu của giặc Hung Nô.    
              
       Tổ Thiên Thu lại chỉ một hũ rượu trắng thượng thặng của quan ngoại mà nói rằng :"Loại rượu nầy rất ngon nhưng lại cực nồng, nên phải uống bằng ly được làm bằng sừng tê giác (Tê Giác Bôi 犀角杯) sẽ tăng thêm phần thơm ngon của rượu. Có ly làm tăng màu sắc của rượu thì cũng có loại ly làm tăng hương vị của rượu chẳng phải sao?!

    Lệnh Hồ Sung 令狐冲 chỉ giỏi uống rượu, chớ hồi nào tới giờ chưa từng biết cân nhắc xem, rượu nào phải uống bằng loại ly nào thì mới thơm ngon hơn. Nghe Tổ Thiên Thu nói một thôi một hồi những đạo lý về phép uống rượu và ly chén dùng để uống rượu, nên cảm thấy rấy lý thú. 

    Tổ Thiên Thu lại chỉ vào hũ rượu kế bên và nói rằng :"Còn đây là rượu Cao Lương, loại rượu lâu đời nhất có từ thời bàng cổ, khi bà Nghi Địch 儀狄 dùng cao lương để ủ và nấu thành rượu, vua Đại Vũ lúc đó đang trị thủy, nếm thử và khen ngon, nên Rượu Cao Lương có từ thời đó và bà Nghi Địch được tôn là Tổ của loại rươu nầy. (Giới văn học của ta hiện nay vẫn còn gọi những tay bơm nhậu là "Con cháu của bà Nghi Địch"). Loại rưọu lâu đời nầy phải uống bằng ly làm bằng đồng xanh (Thanh Đồng Bôi 青銅杯) mới cảm thấy được hết cái cổ ý của rượu. 

      Tổ Thiên Thu lại xoay mình lại vỗ vào hũ rượu có dán hàng chữ : "Bách Thảo Mỹ Tửu 百草美酒" nói rằng : Đây là loại rượu được ngâm bằng hằng trăm loài thảo dược, nên mùi thơm nhe nhàng như hoa cỏ, ngửi mùi rượu bốc lên ta có cảm giác như đang đi trên một cánh đồng đầy hoa thơm cỏ lạ; nên uống rượu nầy phải dùng ly được làm bằng những gốc mây to ngàn năm (Cổ Đằng Bôi 古藤杯) thì mới khơi dậy được hết mùi thơm của các loại hoa cỏ ẩn chứa trong loại rượu nầy. Còn rượu "Nữ Nhi Hồng của Thiệu Hưng 紹興女兒紅 thì phải uống bằng ly gốm sứ xưa (Cổ Từ Bôi 古瓷杯) của đời Bắc Tống, nếu của đời Nam Tống thì sẽ kém thơm đi, còn nếu là ly gốm sứ  của đời Nguyên thì mùi vị sẽ rất tầm thường...

      Còn bình "Lê Hoa Tửu 梨花酒" nầy, thì phải uống bằng ly Phỉ Thúy có màu xanh biếc như trong bài thơ "Hàng Châu Xuân Vọng 杭州春望" của Bạch Lạc Thiên có câu :"Hồng tụ chức lăng khoa thị đế, Thanh kỳ cô tửu sấn lê hoa 紅袖織綾誇柿蒂,青旗沽酒趁梨花". Có nghĩa : "Thiếu nữ Hàng Châu khoe lụa tốt, Cờ xanh tranh được rượu lê hoa". Cho nên, uống Rượu Lê Hoa phải dùng ly Phỉ Thúy  (翡翠杯) màu xanh; và uống Ngọc Lộ Tửu 玉露酒 thì phải dùng chén Lưu Ly, vì trong rượu có những bọt rượu tròn như những hạt sương lóng lánh trong chén Lưu Ly, uống vào có cảm giác như uống những hạt sương ngọt ngào ban sáng...


     Bỗng nghe tiếng lêu lêu của Nhạc Linh San nói rằng :"Khéo khoác lác, uống có mấy chén rượu mà bày đặt bày điều đủ thứ ly chén, suốt ngày cứ như hũ chìm, thì còn nói gì là Anh Hùng Hảo Hán!". Tổ Thiên Thu đáp rằng :
     - Cô nương sai rồi, năm xưa Hán Cao Tổ Lưu Bang trong cơn say đã trảm bạch xà, khởi nghĩa lập nên nhà Hán, há chẳng phải là Anh Hùng sao ? Còn trong Hồng môn yến Phàn Khoái đã dùng thuẫn của quân sĩ để cắt thịt, uống rượu bằng đấu, há chẳng phải là Hảo Hán sao ?!

     Đào Cán Tiên trong Đào Cốc Lục Tiên nói rằng :

    - Nảy giờ người cứ ba hoa thiên địa, nào là chén Phỉ Thúy, chén Dạ Quang, chén Lưu Ly... Trên đời làm gì có nhiều chén thế, ngươi tưởng mình là người hào hoa phong nhã lắm hay sao ? Tổ Thiên Thu đáp rằng :

    - Hào hoa thì không dám, nhưng phong nhã chắc cũng được ba phần !
    
     Đào Diệp Tiên cười ha hả hỏi rằng :

    - Thế thì uống hết tám loại rượu ngon nầy, trên mình ngươi mang theo được mấy chiếc ly ? 

    Tổ Thiên Thu cũng cười mà đáp rằng :

    - Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, mỗi thứ một chiếc chắc là có được ! 

    Đào Cốc Lục Tiên đồng thanh la lên :

    - Đồ khoác lác, đồ nói dóc ! Đào Căn Tiên cười nói :

    - Ta thách ngươi, nếu như trong mình ngươi lấy ra đủ tám chiếc ly như ngươi nói, thì ta sẽ... ăn hết tám chiếc ly đó vào bụng. Còn ngược lại thì người tính sao đây ? Tổ Thiên Thu đáp :

    - Thì ta cũng sẽ ăn hết tất cả ly chén ở đây chứ sao !

      Đào Cốc Lục Tiên đồng thanh nói :

    - Hay lắm ! Hay lắm ! để chúng ta xem ngươi...

      Chưa dứt lời đã thấy Tổ Thiên Thu thò tay vào bọc móc ra một chiếc ly trắng nuột bóng láng, quả là một chiếc Bạch Ngọc Bôi 白玉杯, làm cho Đào Cốc Lục Tiên câm họng không dám nói tiếp. Sau đó Tổ Thiên Thu lại móc ra từng chiếc từng chiếc một bày trên bàn, quả là Dạ Quang Bôi 夜光杯, Phỉ Thúy Bôi 翡翠杯, Tê Giác Bôi 犀角杯, Thanh Đồng Bôi 青銅杯, Lưu Ly Bôi 琉璃杯, Cổ Đằng Bôi 古藤杯 (Ly bằng Gốc Mây), Cổ Từ Bôi 古瓷杯 (Ly gốm sứ cổ). Ngoài tám loại ly đó ra, Tổ Thiên Thu còn tiếp tục móc ra nào là Kim Bôi, Ngân Bôi, Thạch Bôi, Tượng Nha Bôi, Hổ Xỉ Bôi, Ngưu Bì Bôi, Trúc Đồng Bôi, Tử Đàn Bôi... Trên hai mươi loại ly khác nhau. 

     Mọi người đều ngẩn ngơ ngạc nhiên đến không nói nên lời. Đào Căn Tiên thò tay bốc lấy chiếc ly bằng Gốc Mây lên nói :
    - Ta thua rồi, ta ăn hết tám chiếc ly nầy ! Nói đoạn bèn cắn bể chiếc ly bằng mây một miếng nhai ngốn ngáo rồi nuốt luôn vào bụng. 

    Tổ Thiên Thu vội vàng thò tay giựt phần ly mây còn lại cười mà nói rằng :
    - Ta cũng thua ngươi rồi ! Ngươi dám ăn nhưng ta lại không nở để mất tám chiếc ly quý giá nầy được. Thôi đừng làm hỏng việc của ta !

      Thì ra, Tổ Thiên Thu vì muốn "lấy điểm" với Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh, nên mới cố ý tới đây để gạt cho Lệnh Hồ Sung uống tám viên "Tục Mệnh Bát Hoàn 續命八丸" mà mình đã lấy trộm của Lão Đầu Tử.

     Trước khi xuất hiện, Kim Dung đã cho Tổ Thiên Thu đứng trên bờ ngửi được mùi rượu ngon ở dưới thuyền và cất tiếng khen là "Rượu ngon Phần Tửu đã được cất giấu 62 năm rồi, khiến cho Lệnh Hồ Sung phải ngạc nhiên và mời ông ta xuống thuyền. 

    
    Sau nầy, khi gặp Tứ trang chủ của Mai Trang trong Giang Nam Tứ Hữu là Đan Thanh Sinh 丹青生 thì Lệnh Hồ Sung sau khi được Lục Trúc Ông và Tổ Thiên Thu chỉ điểm nay đã là "cao thủ" về ngửi rượu để nhận dạng rồi, nên khi thấy Đan Thanh Sinh đến gặp mình mà trên tay còn cầm ly Phỉ Thúy thì đã đọc ngay 2 câu thơ của Bạch Lạc Thiên mà Tổ Thiên Thu đã đọc cho mình nghe là : "Hồng tụ chức lăng khoa thị đế, Thanh kỳ cô tửu sấn lê hoa 紅袖織綾誇柿蒂,青旗沽酒趁梨花" và hỏi Đan Thanh Sinh là : Có phải ngài đang uống rượu Lê Hoa phải không ? Làm cho Đan Thanh Sinh vô cùng kinh ngạc và ôm chầm lấy Lệnh Hồ Sung kêu lên :" Nào, ông bạn tốt, ta sẽ cùng nhau uống cạn ba trăm ly nhé !

      Khi vừa bước vào phòng của Đan Thanh Sinh, thì mùi thơm của rượu đã ập vào mũi. Lệnh Hồ Sung bất giác khen :" Chà thơm qúa, mùi Phần tửu được cất nấu 2 lần, cộng với mùi Bách Thảo Tửu đã 75 năm hoà với mùi thơm của Hầu Nhi Tửu thật là tuyệt diệu". 

    Đan Thanh Sinh vỗ tay cười lớn :" Đúng là tuyệt diệu, bạn vừa bước vào phòng của ta thì đã nói ra 3 loại rượu qúy mà ta để trong phòng nầy ". Lệnh Hồ Sung thấy trong phòng bày la liệt khắp nơi nào là tĩn lớn hũ nhỏ, bình rượu chai rượu, hồ lô và ly uống rượu vung vãi khắp nơi... Chàng ta bèn phình mũi ra hít hít rồi nói rằng :"Không chỉ có ba loại rượu qúy đâu, còn có mùi của rượu ngon cực phẩm Nữ Nhi Hồng của Thiệu Hưng và đặc biệt là mùi rượu Bồ Đào của xứ Thổ Phồn ở Tây Vực đã qua bốn lần chưng cất !". 

    Đan Thanh Sinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi :" Rượu Bồ Đào bốn lần chưng cất của Thổ Phồn ta đựng trong thùng gỗ và cất ở dưới hầm, sao lão đệ lại biết được ?" Lệnh Hồ Sung mỉm cười đáp :"Loại rượu ngon nầy, cho dù cất dấu mấy trượng sâu dưới đất cũng không ngăn nổi mùi thơm của nó lan tỏa ra ngoài !"

     Đan Thanh Sinh nói cho Lệnh Hồ Sung biết rằng để có được thùng rượu Bồ Đào nầy, ông đã phải dùng 3 tuyệt chiêu kiếm pháp gia truyền để đổi về đó. Nay có bạn biết thưởng thức nên ông cho xuống hầm lấy lên và rót 3 chén để mời Lệnh Hồ Sung bình phẩm kèm theo một lời thách đố là : "Rượu đã được bao nhiêu năm tuổi rồi ?".

     Lệnh Hồ Sung lần lượt uống cạn ba ly rượu, nhắm mắt lại gụt gặt đầu một lúc mới lên tiếng :"Rượu nầy lạ thiệt, hương vị thì tuyệt vời khỏi phải nói rồi, nhưng nồng độ thì dường như vừa cũ vừa mới; Vừa tựa như rượu đã được cất ủ trên một trăm hai mươi năm rồi, lại vừa như chỉ mới khoảng độ mười hai mười ba năm mà thôi !". Làm cho Hướng Vấn Thiên đứng bên cạnh giật mình lo lắng :"Chuyến nầy thì tiêu rồi, một trăm hai mươi năm với mười hai mười ba năm cách nhau cả trăm năm lận !". Nào ngờ, Đan Thanh Sinh vuốt râu cười ha hả mà rằng :"Hảo huynh đệ, quả nhiên lợi hại ! Cái bí quyết làm cho rượu ngon là ở nơi đó đó!

    Tên kiếm khách Tây Vực Mạc Hoa Nhĩ Triệt sau khi học 3 chiêu kiếm gia truyền của ta, đã tặng cho ta mười hũ rượu Bồ Đào đã một trăm hai mươi năm và đã qua ba lần chưng cất. Ta đã theo cách hướng dẫn của ông ta tiến hành thêm một lần chưng cất nữa, đem mười hũ rượu chưng cất lại thành một thùng, tính đến nay cũng đã mười hai năm có hơn rồi, nên mùi rượu rất thơm ngon, khử hết vị chua và nồng độ tuyệt vời ở chỗ vừa mới vừa cũ, vừa như mới mười mấy năm hơn lại vừa như cả trăm năm qua rồi !"


    Đó là những khoa trương về tài thử rượu của Đại Hiệp KIM DUNG, hư cấu để gán cho những nhân vật trong truyện võ hiệp của mình. Đọc truyện trên làm cho ta nhớ lại những truyện cười về "Sành Rượu" và "Thử Rượu" của thời đại hiện nay. Mời tất cả cùng đọc lại cho vui...

                    SÀNH RƯỢU

     Trong một hãng rượu tại Napa Valley, California, một chuyên viên thử rượu vừa qua đời. Chủ hãng lo lắng đăng báo, kiếm người thay thế. Một anh chàng say rượu bí tỉ, quần áo rách rưới tới xin việc. Chủ hãng muốn tống cổ anh say rượu đi chỗ khác chơi, nhưng vẫn muốn thử tài anh ta xem sao. 

     Chủ hãng bèn ngoắt tay, và cô hầu bàn mang ra một ly rượu. Anh chàng say rượu cầm ly uống cạn, và nói :“Rượu vang đỏ loại Muscat, 3 tuổi, trồng ở miền Bắc của Napa Valley, chứa trong thùng thép!” “Đúng thế !”, Chủ hãng tuyên bố.

     Chủ Hãng lại ra hiệu cho cô hầu bàn mang ra một ly rượu khác. Anh chàng say rượu nâng ly lên, uống cạn, lè nhè nói :“Rượu vang đỏ, Cabernet, 8 năm, trồng tại phía Tây Nam của Napa Valley, chứa trong thùng gỗ Oak!”. Chủ hãng phục lăn! 

     Ông ta nháy mắt cho cô thư ký, ngầm ra hiệu. Cô thư ký bưng ra một ly nước tiểu. Gã say rượu mắt nhắm mắt mở, nâng ly uống cạn. Uống xong, gã lè nhè nói :“Tóc vàng, 26 tuổi, mang thai 3 tháng... Và nếu không cho tôi việc làm, thì tôi sẽ nói tọac tên... "bố đứa bé" ra cho mà xem !”

     Chủ Hãng và cô hầu bàn đều tõn tè, ngẩn ngơ !

Ta thấy...
         "HƯ CẤU" về "Tài uống rượu và sành rượu của anh chàng bơm nhậu ngày nay", còn hơn hẵn tài Hư Cấu của Đại Hiệp KIM DUNG trong tiểu thuyết võ hiệp của ông ta rất nhiều !

Đỗ Chiêu Đức - 杜紹德
                                                                                    

9/5/20

Người Da Đen trên đất Mỹ...



Đoản Kiếm 30-8-2020

Người Việt chỉ định cư ở Mỹ chủ yếu từ 1975 đến nay, khi mà nước Mỹ đã định hình là một quốc gia phát triển và có luật pháp rõ ràng. Chúng ta, những người đến sau, thừa hưởng tất cả những gì mà những người Mỹ các thế hệ trước đã đấu tranh, xây dựng và phát triển!

Đa số người Việt ở Mỹ thế hệ lớn tuổi không biết nhiều về lịch sử Mỹ thường có thiên kiến kỳ thị những dân tộc thiểu số mặc dù chính họ cũng chỉ là một cộng đồng thiểu số! Lớp trẻ sinh ra và lớn lên ở Mỹ thường có cái nhìn khác hơn vì chúng nó bị “đầu độc” từ sách vở, lịch sử, và nhân văn nên chúng nó không có suy nghĩ như cha ông chúng nó!


Trước khi nói chuyện về người da đen mà đa số dân Việt Nam lớn tuổi gọi là “mọi”, chúng ta hãy lướt qua lịch sử nước Mỹ một chút. Hãy cùng nhau quay về hơn 500 năm trước… Trước khi Columbus đến Mỹ, nước Mỹ chỉ có một giống người! Họ khá giống với người châu Á, đó là Native Americans hay còn gọi là thổ dân da đỏ! Ước tính có khoảng 10 triệu thổ dân da đỏ sinh sống trên vùng đất của nước Mỹ ngày nay.

Từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 19, sau khi Columbus “khám phá” ra châu Mỹ, dân số thổ dân bị ảnh hưởng nặng vì bệnh tật do người châu Âu mang sang. Những căn bệnh như sởi và đậu mùa đã giết chết phần đông người da đỏ. Dân số của thổ dân từ 10 triệu xuống chỉ còn 600,000 vào năm 1800! và tiếp tục rớt xuống chỉ còn vỏn vẹn 250,000 những năm 1890s.

Điều tréo ngoe là mặc dù tổ tiên họ hàng bao nhiêu đời đều sinh ra trên nước Mỹ, họ không được coi là American citizens … Nước Mỹ là của người da trắng! Mãi cho đến năm 1924 mới có luật công nhận thổ dân da đỏ là người Mỹ do Tổng Thống Coolidge ký!


Những người học lịch sử Mỹ hay ít ra đọc qua lịch sử nước Mỹ dễ dàng thấy được sự đối xử của người da trắng thượng đẳng với những người thổ dân Mỹ như thế nào. Cao điểm là 1830, với luật Indian Removal Act, người da đỏ bị lùa đi khỏi nơi đang cư ngụ vào những khu đất cằn cỗi nhất mà người da trắng dành riêng cho họ! Những “Con đường nước mắt” (Trail of Tears) đưa hàng chục ngàn người da đỏ rời khỏi nơi sinh sống, đi về những miền đất chết! Hàng ngàn người da đỏ đã chết trên đường trước khi tới được những khu định cư khô cằn sỏi đá đó!

Có lẽ chúng ta không bao giờ biết được cái khổ đau tột cùng mà người da đỏ phải gánh chịu để có nước Mỹ hôm nay. Ở trong những khu vực khô cằn này, người da đỏ chỉ sống bằng săn bắn, hái lượm và trồng trọt thô sơ… Cho nên trong khi bên ngoài những khu reservations dành cho họ, người Mỹ da trắng có thể phát triển những đồn điền màu mỡ, trù phú, xây dựng đường sắt, nhà máy… nhưng người da đỏ vẫn bị bỏ rơi bên trong những khu “reservations” của họ.

Đến năm 1924 người da đỏ mới được công nhận là người Mỹ, và mãi cho đến thời Tổng Thống Johnson 1968, mới có chính sách giúp đỡ họ! Phải mất mấy trăm năm máu và nước mắt, người da đỏ mới có được vị trí và tiếng nói trong cộng đồng nước Mỹ!


Giống người thứ hai hay bị kỳ thị ở Mỹ là dân da đen. Họ đã đến Mỹ như thế nào?

Năm 1619, 20 người da đen Châu Phi đầu tiên tự nguyện đến Mỹ để làm mướn cho những người da trắng ở Virginia. Họ không phải là nô lệ. Nhưng 42 năm sau, năm 1661, vì nhu cầu lao động, người Mỹ bắt đầu mua nô lệ từ châu Phi sang. Hàng trăm ngàn người da đen bị bắt từ châu Phi đem bán cho những chủ trang trại ở Mỹ. Họ bị coi là những món hàng, những con thú, bị tách khỏi gia đình, bị đánh đập, bạc đãi, tra tấn… hoàn toàn như những con vật!

Không có ngôn ngữ nào có thể kể hết hay diễn đạt được những mất mát đau thương mà người da đen nô lệ đã trải qua. Bạn và tôi đã từng bị bạc đãi bởi Việt Cộng. Chúng ta hay kể lể về kinh tế mới, về tù cải tạo, về đánh tư sản… Nhưng những thứ mà chúng ta đã trải qua dưới chế độ cộng sản Việt Nam đó, xin lỗi, chẳng là gì so với những gì người nô lệ đã trải qua đâu!

Khi tầng lớp tinh hoa quý tộc da trắng Mỹ đánh bại thực dân Anh, lập ra nước Mỹ và viết ra Tuyên ngôn độc lập năm 1776 cùng với Hiến Pháp Mỹ sau đó. Họ đã viết những dòng chữ đầy nhân văn, tiến bộ, và hoàn toàn đúng đắn: “Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Tạo hoá ban cho họ một số quyền tất yếu bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.” Nhưng trong suy nghĩ của họ, điều đó chỉ áp dụng cho người da trắng! Người da đen là nô lệ và các sắc tộc khác đều không phải là người! Những sắc tộc “colored” không được bình đẳng và không có các quyền tự do được ghi trên hiến pháp.


May mắn là một bộ phận khá lớn người da trắng ở miền Bắc đã dần dần nhận ra được điều đó. Họ đánh giá cao giá trị con người ở người da đen và họ ủng hộ người da đen được quyền tự do, ủng hộ xoá bỏ nô lệ… Chế độ nô lệ được chính thức xoá sổ năm 1866, sau nội chiến Nam Bắc.

Tuy nhiên, sau nội chiến, mặc dù không còn là nô lệ, nhưng người da đen vẫn chưa phải là người! Họ vẫn nghèo tay trắng, đi làm công cho các chủ đồn điền và… bị bóc lột. Họ không có quyền bầu cử. Họ không được dùng chung trường học, cầu tiêu công cộng hay xe bus với người da trắng. Nói chung, họ vẫn bị đối xử như những công dân loại hai. Phần đông sống trong đói nghèo và bị kỳ thị. Những nhóm “thượng đẳng da trắng” như KKK coi họ như những con vật và thực hiện những vụ giết chóc đẫm máu… Người da đen đã phải đứng lên đấu tranh để chống lại sự kỳ thị.

Không lâu trước khi người Việt Nam đặt chân lên nước Mỹ, người da đen vẫn chưa có quyền bầu cử! Mãi đến năm 1965, luật Voting Act mới cho người da đen được quyền bầu cử! Chỉ 7 năm trước khi người Việt đến Mỹ, người da đen vẫn còn phải biểu tình đòi quyền bình đẳng và những lãnh tụ của họ vẫn bị giết. Năm 1965, một nhà lãnh đạo của dân da đen Malcom X. bị bắn chết. Năm 1968, Dr. Martin Luther King Jr., nhà lãnh đạo của phong trào đấu tranh đòi quyền bình đẳng cho người da đen, nhà hùng biện số một của nước Mỹ, đã bị đám “thượng đẳng da trắng” bắn chết… Hiện nay, người da đen vẫn còn tiếp tục đấu tranh chống tệ nạn kỳ thị chủng tộc.

Tôi đã từng làm việc với nhiều người, nhiều màu da khác nhau, cả da đen và da đỏ. Không có sự khác biệt giữa năng lực của con người khác màu da! Sở dĩ cộng đồng da đen vẫn thua sút hơn những cộng đồng khác vì sự khởi đầu của họ trên nước Mỹ không giống ai, ngay cả so với những người Việt đến sau… Họ đến nước Mỹ trên những thuyền buôn nô lệ, như những con vật. Họ bị mua bán như những món hàng.

Những thế hệ sau mặc dù được gọi là tự do nhưng vẫn sống trong đói nghèo, không được đi học, không có việc làm… Họ lẩn quẩn trong những khu ghettos (khu ổ chuột) đầy băng đảng và tội phạm. Một số ít trong cộng đồng da đen đã dần dần buớc ra khỏi cái vòng lẩn quẩn đói nghèo, tội phạm… nhưng số đông vẫn còn tiếp tục trong cái vòng tròn nghèo khốn đó. Không đi học, không công việc, không thu nhập… con cái lại tiếp tục bỏ học, lại không thu nhập, lại tham gia tội phạm…

Trước khi mở miệng chửi những người da đen là mọi, bạn hãy nhìn lại một cách công bằng nguyên nhân vì sao như vậy? Nếu có sự khởi đầu tốt, người da đen không thua kém gì các sắc tộc khác cả. Nhiều người trong số họ vẫn là những trí thức đầu ngành! Từ y khoa, kinh tế hay thậm chí là Toán học! Chưa kể người da đen rất có năng khiếu trong âm nhạc và thể thao!

Đa đen, da đỏ, hay người Mỹ La tinh mà dân Việt Nam hay gọi là Xì đều là người. Họ không thua kém gì dân Việt Nam cả! Đừng kỳ thị họ như những người da trắng đã làm vì chính chúng ta, những người da vàng mũi tẹt cũng là một cộng đồng thiểu số. Chúng ta đang hưởng lợi từ những phong trào đấu tranh đòi quyền lợi của người da đen đấy! Mà thậm chí so với những sắc dân châu Á khác ở Mỹ thì dân Việt Nam vẫn còn trong nhóm lẹt đẹt… đi sau. Nếu cứ căn cứ vào thu nhập hay trình độ để kỳ thị thì dân gốc Việt cũng đáng bị kỳ thị vậy!!! Số người da trắng tự cho họ là “thượng đẳng” không phải là đa số nhưng cũng khá đông. Với đám người này thì da đen, da đỏ hay da vàng, da nâu gì cũng là đồ hạng hai!

Nếu như nước Mỹ vẫn như thời 1968 về trước, khi xe bus chỉ dành riêng ghế cho người da trắng, tôi và bạn và những người da đen chỉ được đứng phía sau… Nếu không có những luật chế tài để bắt buộc các công ty phải thuê người thiểu số, thì chúng ta, những người da vàng định cư sẽ đang làm việc gì? Hái lượm hay chăn bò?

Người da đen không có ngu đâu! Họ cũng không muốn sống trong đói nghèo đâu! Họ [bị] như vậy là do một quá trình lâu dài họ bị phân biệt đối xử. Hãy thông cảm và thương yêu họ hơn. Đừng mạt sát họ. Chuyện police có ác cảm với người da đen là chuyện có thật! Tất nhiên không phải nhân viên công lực nào cũng có óc phân biệt chủng tộc, nhưng có khá nhiều những cá thể trong số họ vẫn mang nặng tính phân biệt chủng tộc.

Hãy cứ nhắm mắt lại và tưởng tượng là da bạn đen như họ, bạn sẽ như thế nào?