Hồng Hạnh Hà
Tôi là học sinh trường Jeanne d’Arc, Mỹ Tho, một tỉnh lỵ hiền hòa vùng đồng bằng sông Cửu Long. Trường này dạy theo chương trình Pháp từ nhiều năm về trước nhưng không hiểu sao trong niên học 1952-1953 ( nếu tôi nhớ không nhầm ) trường bắt đầu đổi sang dạy chương trình Việt. Mặc dù phụ huynh học sinh đã được thông báo trước nhưng khi nhận được tin này họ không khỏi ..chới với. Họ sợ con em họ sẽ bị gián đoạn trong việc học vấn. Ba má tôi vội biên thư vấn kế cô Tám. Cô Tám là em ruột ba tôi, đã một thời kỳ dạy ở Jeanne d’Arc. Cô hiện là sơ Marie Ange, đang tu tại Domaine Marie Đalat. Thông cảm nỗi lo lắng của ông anh bà chị, cô vội hồi âm :
“ – Anh chị đừng quá lo, gửi cháu lên em. Em sẽ xin cho cháu vào Couvent des Oiseaux. Hai cô cháu sẽ có dịp gần nhau hơn.”
Đalạt: vùng Hoàng Triều Cương Thổ. Thú thật tôi không hiểu rõ Hoàng Triều Cương Thổ là gì nhưng tôi mơ hồ đoán đó là vùng đất Vua Bảo Đại đang ở. Vùng đất Vua ở phải đẹp lắm. Muốn lên Đalạt phải làm đơn xin phép y như ta đang xin Visa bây giờ. Mỹ Tho/ Saigon 70km. Saigon/ Dalat 300km. Vậy Mỹ Tho/ Đalạt: 370km. Tôi một cô bé 10 tuổi, ít khi rời nơi chôn nhau cắt rốn, thì khỏang cách này phải xa lắm. Nhưng tôi tự trấn an: Lỡ có chuyện gì đã có cô Tám. Hơn nữa mình có phá phách gì đâu !!! Việc xin học ở Couvent des Oiseaux không có gì trở ngại. Cô Tám và Mère Directrice biết nhau từ bên Pháp, tại nhà dòng Saint Vincent de Paul. Khi đó Cô Tám xuất ngoại học về infirmière.
Ba tôi đưa tôi lên Saigon bằng xe lửa, rồi đến Régina Mundi. Nơi đây có xe buýt chờ sẵn đưa vài cô nữa và tôi cùng ra phi trường Tân Sân Nhứt. Chúng tôi lên Đàlat bằng máy bay Cosara.
Việc nhập học không có gì đáng nói. Sức khỏe tôi tốt. Trousseau tôi ( quần áo, dụng cụ cá nhân) đầy đủ. Lại ngoan đạo!! Chỉ chờ ngày khai trường. Cô Tám tôi an tâm ra về, hứa sẽ trở lại khi cần.
Tôi không phải là học sinh xuất sắc nhưng với tính siêng năng, chịu khó học bài, làm bài tôi thuộc loại …. trung bình, được các Mères thương.
Như đa số các học sinh khác, tôi thích cuối tuần. Đã không phải đi học, thỉnh thoảng lại còn được xe nhà trường chở đi chơi. Những thắng cảnh như thác Gougah, thác D’antala, thác Pongour, chúng tôi đều được viếng. Thác Cam ly thì dại gì mà đi!!! Nó ở ngay kế trường, chúng tôi thuộc từng viên đá một!
Còn nhớ lên núi Langbian, chúng tôi phải dậy sớm, trang bị tối đa, (nước uống, bánh kẹo , thuốc đỏ, aspirine, mũ nón v v… v v) Đến khuya mới về, mệt tơi tả. Nhưng ai cũng thích.
Quên sao được, hè năm nào, chúng tôi ra Nha Trang chơi. Và đặc biệt hơn cả là vị chỉ huy trưởng căn cứ Hải Quân đã bằng lòng cho người lái tàu đưa chúng tôi đi dọc theo bờ biển để chúng tôi ngắm cảnh. Lúc đó chưa có chiến tranh. Ông Ngô Đình Diệm làm Tổng Thống nên các Mères, các Soeurs cũng có giá lắm. Cần việc gì, chỉ nâng điện thoại là công việc dễ dàng. Mọi trở ngại được giảm đi giá nửa!
Chúng tôi lại hòn Chồng, thấy có bàn tay thật lớn in trên tảng đá. Cho đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc tay ai mà to như vậy?? Và làm sao in trên đá?? Phải là người Trời.
Tôi vừa nói mấy điều tôi thích. Bây giờ tôi kể những thứ …..không thích.
Cô Tám tôi đã ân cần gửi gắm tôi cho Mère Directrice:
– “Marie Thérèse là đứa bé sanh thiếu tháng ( prématurée). Mới sanh ra tưởng nguy nên đã nhờ Linh Mục Chính tòa rửa tội. Bây giờ nó rất mảnh khảnh. Xin được chăm sóc kỹ càng .
Săn sóc kỹ càng ??? Hà Hà, có ngay !!! Sáng nào cũng có một Mère đích thân cho tôi uống một muỗng dầu cá. Không trốn vào đâu được! Chạy đằng trời !. Mới đầu tôi còn ói lên ói xuống. (Thủa đó họ chưa sáng chế ra các viên pillules bọc nhưa) về sau tôi quen đi. Quen đi có nghĩa có là không ói nữa. Nhưng ghét thì đến bây giờ tôi còn ghét !!!!
Thuốc đắng giã tật, nói thật mất lòng. Các cụ đã dạy như vậy ! Nhờ dầu cá mà tôi rất khỏe mạnh, dù có to con chút đỉnh hơn bạn bè chút đỉnh! Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó ! Chơi ballon prisonier, phe tôi thường thường thắng. Các cô khác thích cùng phe với tôi. Đây là một trò chơi rất đơn giản. Có hai phe, tạm gọi phe A và phe B. Số người chơi bằng nhau. Nếu bên A ném banh mà một người bên B chụp được thì ném lại. Nếu chụp hụt, banh rớt xuống đất thì người này bị bắt làm tù binh. Khi nào tất cả làm tù binh thì..thua! Tôi chơi giỏi nên tôi có nhiều bạn. Họ hay lén lút đưa tôi báo “ Nous Deux “ ( tạm dịch là Đôi ta ) để coi. Đây là món “quốc cấm”. Các Mères tối kỵ Chúng tôi hay đọc trong cầu tiêu, hoặc ban đêm chui vào mùng đọc bằng đèn pile. Mère mà bắt gặp bị consigne. Tái phạm có thể bị đuổi. Tôi nhát nên về sau không đọc nữa.
Jeanne Phương (1) người Hà Nội, học khác lớp nhưng ngủ cùng dẫy với tôi. Có lần Phương đề nghị chơi “ chị em. “ Có nghĩa là ăn giống nhau, mặc giống nhau. Đi chợ mỗi người ăn tô phở. Vào tiệm may jupe, may giống nhau, cùng màu. Mua áo len cũng vậy: cùng màu, cùng kiểu.. Tôi hoan nghênh cả hai tay. Tôi tình nguyện tháng đầu tôi trả tiền. Tháng sau đến lần Phương. Nhưng!!! Tháng đầu trôi qua, mau chóng. Khi đến lượt Phương trả tiền thì cô ta ngang ngược nói: Chơi chị em mất thì giờ quá !! Tháng này Phương có nhiều bài thi, không chơi chi em nữa. Tôi tức…ói máu. Nhưng mình lỡ dại thì biết làm sao bây giờ? Tính tôi hiền hòa, không thích gây hấn nên tôi bỏ qua. Tôi âm thầm lập nhóm : “chống Bắc Kỳ “ Vài cô nữa cùng người Nam nhập bọn. Chúng tôi tự hứa không cho cô Bắc nào vào.. Nếu đang nói chuyện, có cô nào lại thì chúng tôi ..tản ra. … Tuyệt đối không giúp đỡ. Không hợp tác. Không chơi chung. Coi như người xa lạ.
Rồi tôi suy nghĩ lại. Ba Má tôi tốn bao nhiêu tiền của gửi tôi lên Đàlat để học chứ đâu phải để lập phe nhóm??? Tôi tự hứa với lòng từ nay trở đi tôi để hết tâm vào việc học hành. Các mères khen tôi ..có tiến bộ.
Như tôi nói ở trên tôi thuộc loại trung bình. Điểm không cao lắm nhưng năm nào cũng lên lớp. Và rồi ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi học xong Trung học, phải về Saigon học tiếp và dậy học để kiếm thêm tiền. Gia đình tôi thuộc lớp trung lưu. Ba tôi sắp về hưu.
Nhờ có thư giới thiệu của cô tôi nên tôi được ở nội trú 42 Tú Xương..
………..Và tôi gặp Anh !! Trong một buổi dạ vũ mừng lễ đính hôn của hai người bạn người ngoại quốc, chúng tôi đã quen nhau. Tôi đang lúng túng cắt chiếc bánh quá lớn thì Anh chạy lại giúp. Cắt xong, tôi cám ơn Anh. Anh cười thật tươi như để nhận lời cám ơn thì tôi ..phạng ngay một câu rất vô duyên:
– “ Êtes vous Tonkinois ??”
Anh khựng lại trước câu hỏi quái gở này. Người hiểu biết không hỏi như vậy. Tôi đọc được nét bối rối qua đôi mắt anh. Chỉ một giây sau, Anh trấn tĩnh lại và nhẹ nhàng đáp:
– “ Non ! Je suis….Chinois
Rồi Anh đưa tôi lại một chiếc bàn không người, sau đó đi lấy nước ngọt mời tôi. Khi biết tôi mới học ở Đalat về, Anh cho biết thân phụ Anh làm sở Hỏa Xa. Và gia đình Anh cư ngụ tại cité de la gare. Câu chuyện coi bộ dễ dàng hơn và hình như chúng tôi không còn để ý đến nhưng người chung quanh.
Chúng tôi là những người khách cuối cùng ra về.
Trước khi chia tay anh xin được gặp tôi ngày hôm sau, tại cư xá nội trú đường Tú Xương nơi tôi đang ở.
Tôi bằng lòng.. Và Anh đã đúng hẹn. Khỏi phải dài dòng, độc giả cũng biết chúng tôi cùng bị tiếng sét ái tình nổ ngang tai. Một cô gái xinh đẹp mới học xong Trung học gặp Anh sinh viên khỏe mạnh, khôi ngô và khá điển trai, yêu nhau là chuyện thường tình nhất trên trái đất này. Thời gian sau đó, chúng tôi thường đi chơi chung vào dịp cuối tuần. Khoảng mấy tháng sau Anh “ thỏ thẻ” :
– “ Em ạ, Anh không phải người Tàu mà Anh…lai Tàu.
– “ Không có gì quan trọng Anh ạ, tôi đáp
– “ Đã chót, phải cho chét. Em cho Anh nói hết: Ông cố nội Anh mười mấy đời về trước là người Tàu. Ổng sang Việt Nam sinh sống, lấy vợ Việt Nam. Anh sanh đẻ ở Hà Nội !!! Trong người Anh chỉ có hai ba giọt máu là Tàu. Số còn lại là hoàn toàn Việt Nam. Anh là dân Bắc Kỳ chính tông!
Biết nói gì bây giờ ??!! Ghét của nào trời trao của nấy.. !! Tôi nguýt một cái thật dài.. – “ Anh THIÊTTTT !!!
Chúng tôi bỏ nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, mai mốt sẽ không ân hận.
Tết Mậu Thân 1968. Bộ Quốc Phòng ra thông cáo Tổng Động Viên. Anh phải trình diện đi học lớp Sĩ Quan Trừ Bị ở Thủ Đức. Ngay sau khi Anh ra trường với cấp bậc chuẩn úy, chúng tôi tổ chức gấp đám cưới kiểu nhà binh. Thì nhà binh chính cống rồi, còn kiểu cọ gì nữa !! Không tiệc tùng. Không dạ vũ. Nhưng đủ lễ nghi. Những bà con trong họ và một số bạn thân được mời. Đám cưới xong, Anh về Chương Thiện trình diện đơn vị mới.
Tôi tiếp tục dạy học. Những này nghỉ phép Anh về với tôi. Những cuối tuần dài, những lễ lạc lớn hay hè, tôi chạy xuống Anh. Chúng tôi thật sự không xa nhau quá lâu.
Đầu năm 1975, chiến trường sôi động. Ban Mê Thuột mất. Miền Trung từng tỉnh, từng tỉnh rơi vào tay Cộng quân. Lợi dụng lúc nhà trường đóng cửa, tôi phóng xuống nơi anh đang phục vụ. Tôi tự nhủ : lỡ có gì, cũng có đôi. Trưa 30 tháng Tư 1975: Tướng Dương văn Minh đầu hàng.. Chúng tôi nhanh chân chạy được qua Mỹ. Chỉ sau một thời gian ngắn, Anh may mắn tìm được việc làm tốt. Tôi đi dạy học lại, làm phụ giáo ( teacher-aid). Thú thật tôi không thích làm phụ giáo. Tôi thích chính chứ không thích phụ. Bằng này tuổi đầu lại đi làm phụ cho cô giáo quá trẻ. Khó coi quá ! Sau mấy đêm bàn tính, Anh quyết định để tôi đi học lại. Trong 4 năm liền Anh kiêm thêm chức: Ông Nội Trợ. Cơm nước, chợ búa, quần áo v v…v v Anh kiên nhẫn làm không một lời than van.. Anh thật tuyệt vời. Bốn năm miệt mài với sách vở và tôi ra trường. Tôi trở lại dạy trong các trường trung học. Chúng tôi có một cuộc sống bình thường như những người khác. Con cháu đầy đàn. Nội ngoại đông đủ. Mới đây chúng tôi làm lễ ăn mừng 50 năm chung sống. Một anh bạn thân làm bốn câu thơ tặng chúng tôi. Tôi viết ra đây để mọi người cùng thưởng lãm.
Chồng Bắc, Vợ Nam duyên hội ngộ.
Tương kính như tân càng hiếm có
Năm mươi năm dài đẹp gối chăn
Kỷ niệm tân hôn, lòng ngưỡng mộ. NTV
Coi bộ Anh thích mấy câu thơ này lắm. Anh đóng khung, treo ngay trên bàn giấy của Anh. Anh cười nói:
– “Một trong những thành công lớn nhất của chúng ta là 50 năm chung sống. Trông vậy mà không dễ đâu, Em ạ! Khó mà dễ!! Dễ mà khó. Đâu phải ai cũng làm được, ngay cả đương kim Tổng Tống Hoa kỳ. Ông nổi tiếng ăn nói ngổ ngáo, dám nói dám làm. Ông có thể dương Đông kích Tây. Ông có thể đội đá vá trời. Nhưng không bao giờ ông có thể mở được tiệc ăn mừng năm 50 năm KIM CƯƠNG như chúng mình. Ông phải đợi kiếp sau, may ra..”
Tôi ngã vào lòng anh, thì thầm:
BẮC KỲ SỐ DZÁCH !! BẮC KỲ NUMBER ONE !! BẮC KỲ BẤT DIỆT!!!
(1) tên giả để khỏi đụng chạm.
Viết xong chiều 28 feb-2019 Hồng Hạnh Hà
No comments:
Post a Comment