Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Đừng lo quá trễ người ơi,
Chín mươi vẫn thấy cuộc đời còn xuân.
Cóc cuối tuần:
Mình Không Trễ Đâu Em
(Kính tặng quý Cụ nào đã, đang hay sẽ có dự định
làm đám cưới với nhau trong nhà dưỡng lão)
Em tám mấy, hàm răng đà mất trọn,
Anh chín mươi, mồm móm xọm từ lâu.
Thầm bùi ngùi phút thấy lại mặt nhau,
Đứa trọc lóc, đứa đầu lưa thưa trắng.
Bảy chục năm đằng đẵng,
Hai phương trời biền biệt vắng tin nhau,
Em nhà người mang nặng kiếp làm dâu,
Anh lang bạt dãi dầu theo sương gió..
Ngẫm tháng ngày xưa đó,
Chắc mình chưa có nợ cau trầu,
Nên thương thầm, chẳng dám hé nửa câu,
Chân tiếc nuối bước lên cầu ly biệt.
Rồi đường đời mải miết,
Nhớ nhau mà chẳng biết tìm đâu,
Lòng thầm mong sẽ có một ngày sau,
Chung sức gỡ cuộn dây sầu dai dẳng.
Tưởng phải mãi nhớ nhung trong thầm lặng,
Nào ngờ nay khi đến chặng cuối đời,
Nhà dưỡng lão là nơi
Mình nối lại sợi tơ trời sớm đứt.
Em duyên nợ nửa đời nay đã dứt,
Anh từ lâu cũng thức ngủ môt mình,
Hãy cùng nhau xây tổ ấm gia đình,
Vực sống lại mối tình xưa chết yểu.
Em đừng ngại miệng thế gian dè bỉu,
Gần chết rồi còn líu tíu trăng hoa.
Họ mấy ai chịu bỏ chút giờ ra
Thăm viếng những mảnh đời già sắp khép?
Ai dám bảo rằng trăng tà không đẹp,
Rằng tuổi già phải dẹp chuyện yêu đương,
Rằng khách du gần đến cuối con đường
Không được phép vấn vương cùng cảnh lạ?
Hãy can đảm đến cùng nhau em ạ,
Và cho nhau hết cả quãng đời sau..
Dù khó khăn hay bệnh hoạn khổ đau,
Có hai đứa, hơi đâu mà e ngại.
Dẫu không thể sinh con cùng đẻ cái,
Nhưng giờ đây được sống mãi gần nhau,
Được thảnh thơi tấu lại khúc nhạc đầu,
Thì em hỡi có gì đâu quá trễ.
Anh chỉ tiếc mình không còn son trẻ,
Để nhìn em nhỏ giọt lệ vu quy..
Nhưng dầu gì cũng nên giữ lễ nghi,
Gắng một chút cho phải nghì phải đạo.
Đời sắp hết, nên chẳng màng danh hão,
Tiệc cưới làm nhà dưỡng lão có sao.
Hai đứa vì đường mỡ có hơi cao,
Phần ăn chỉ vài cọng rau luộc chín.
Riêng khách khứa thì không hề bắt nhịn,
Được đãi đằng còn thịnh soạn hơn vua.
Chỉ thiếu bia, rượu, thịt, cá, tôm, cua,
Bù lại sữa Ensure trào như suối.
Sau đám cưới, mình sáng trưa chiều tối
Sẽ mặc tình cùng giong ruổi thong dong.
Bao yêu thương xưa chất chứa trong lòng,
Giờ nở rộ khắp gian phòng nhỏ hẹp.
Mình mắt kém, nhìn nhau luôn thấy đẹp,
Điếc chẳng lo nghe bép xép ồn ào,
Miệng trống răng lâu lắm mới phều phào,
Nên cũng đỡ phải đau đầu người bạn.
Mặc đời sống có ít nhiều khổ nạn,
Mình hai người nào quản chuyện đắng cay.
Trời trót không cho mở mắt cùng ngày,
Thì xin hãy cho xuôi tay cùng lúc.
Trần thế được bên nhau dù ít phút,
Hơn trăm năm côi cút ở Thiên đàng.
Nếu mai ngày đường thiên cổ thênh thang,
Tình này sẽ theo mình sang kiếp khác.
Trần Văn Lương
Brooklyn, 6/2019
Anh Lương và qúy anh chị thân mến,
Hai phương trời cách biệt
Bỗng được sống gần nhau
Sương tuyết bạc mái đầu
Tình vẫn còn thắm thiết
Xin chuyển đến anh và qúy anh chị bài thơ cảm tác của một thi hữu.
-Anne
CON ĐƯỜNG TÌNH TA ĐI
Nghe thấm thía mối tình già đằng đẵng
Anh chín mươi, em tám mí vui thay
Chữ xưa rằng, gừng càng lão càng cay
Chuyện răng, tóc, lo chi cái lẻ tẻ
Trời không cho kết duyên lúc còn trẻ
Buổi cuối đời, xóm cỏ lại gần nhau
Hai đứa mình phải lòng đã từ lâu
Vui duyên trễ có chi mà bối rối
"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm"
Dân chịu chơi đã từng nói hà rầm
Ai làm sao thì ta cũng làm vậy
Tuổi đại lão, chúng mình thân lau sậy
Sát cánh nhau ta cùng chống bão đời
Lũ thế nhân dù chúng có cả cười
Tai nghễnh ngãng, ta vẫn vui vì điếc
Và nhìn nhau bằng tim, chẳng bằng mắt
Em vẫn là cô gái thuở đương thì
Anh vẫn là chàng tuổi trẻ học thi
Dắt tay nhau vào con đường tình sử!
Locphuc.
No comments:
Post a Comment