9/9/20

NHỚ QUÁ

NHỚ QUÁ

Bài thơ con viết từ lâu lắm
Đã đọc Má nghe với cả nhà
Bỏ quên đâu đó trong chồng sách
Bây giờ thấy lại tưởng... hôm qua!

Là mấy vần thơ mừng Thượng Thọ
thay lời hiếu đạo vốn chưa tròn
Đã có một thời ngay trước ngõ
Má đứng mỗi ngày trông ngóng con.

Thuở xưa chinh chiến con nhập cuộc
Má khóc từng đêm lúc cầu kinh
Đến lúc đổi đời khi mất nước
Má càng thêm khổ với gia đình.

Khi cả nhà qua cơn bỉ cực
Ly hương làm lại cả cuộc đời
Má cũng như xưa, là cổ thụ
Lo con, giữ cháu..."Mệt ghê nơi!"


Mỗi tháng Má trông nguồn "viện trợ"
Vài đồng, vài chục, đếm đã tay!
Gia tài cắt củm từ bao thuở
Đếm tới, đếm lui chẳng dám xài.

Niềm vui của Má là khi rảnh
Một mình soi bóng trước TiVi
Coi tới, coi lui không biết chán
Hài kịch, cải lương! "Đã kể gì!".

Nhìn trang thơ cũ con nhớ quá!
Ước gì Má vẫn ở quanh đây
Nhớ sao những tiếng cười rôm rả
của mọi người vui lúc sum vầy!
HUY VĂN
( Để nhớ Maria Nguyễn Thị Thương R.I.P )

9/8/20

Vài nét chấm phá về họa thủy mặc



… Một tâm hồn có nghệ thuật thì rất dễ rung cảm với sự vật chung quanh, và có khả năng nhìn THẤY cái đẹp của trời đất, họ thấy quê hương nào cũng đẹp, dù nơi đó, có mặt của sự nghèo nàn, chinh chiến, như Nguyễn Bính đã thấy : ”Quê tôi phượng đỏ mai vàng, con đê nho nhỏ, cái làng xa xa”; và ”quê tôi có gió bốn mùa, có trăng giữa tháng có chùa quanh năm”. Nguy Trung Nghĩa


* Hương Vân – Nguy Trung Nghĩa



Cái đẹp bàn bạc khắp nơi, ta chỉ cần mở mắt ra là thấy : trời xanh mây trắng, gió mát trăng hiền, nhà thơ Nhất Hạnh có câu : ” mặt trái đất dù mang đầy cát bụi, nhưng trăng sao vẫn đẹp những đêm rằm “. Thiên nhiên, tự nó, “có ý” phô trương cái đẹp của mình : bình minh buổi sáng, hoàng hôn buổi chiều, ngày nào cũng khác nhau, lúc nào cũng lộng lẫy, cây cỏ bốn mùa, đơm hoa kết trái, hoa thì khoe sắc thắm, mây thì xanh thẳm bềnh bồng … Còn đối với con người, thì …”bởi vì mắt thấy trời xanh, cho nên mắt cũng long lanh màu trời, bởi vì mắt thấy biển khơi, cho nên mắt cũng xa vời đại dương” (Trụ Vũ). Do vậy, thi sĩ thì làm thơ, họa sĩ thì vẽ hình, và nhạc sĩ thì tình tự với âm thanh. Nhiều khi ta tự hỏi : làm thơ, vẽ hình, hát ca, để làm gì nhỉ ? có lẽ, không để làm gì cả ! Bởi vì, “Hoa là nở, mây là bay”, hoa không vì ta mà nở; mây không vì ai mà phải lang thang; mùa thu không vì buồn vui mà đổ lá; dòng sông cũng không vì đâu mà chảy miệt mài… Đó là sự sống, đó là cuộc đời, sự nở là hân hoan, cái bay là hạnh phúc, và miệt mài là niềm vui bất tận. Một tâm hồn có nghệ thuật thì rất dễ rung cảm với sự vật chung quanh, và có khả năng nhìn THẤY cái đẹp cũa trời đất, họ thấy quê hương nào cũng đẹp, dù nơi đó, có mặt của sự nghèo nàn, chinh chiến, như Nguyễn Bính đã thấy : ‘’Quê tôi phượng đỏ mai vàng, con đê nho nhỏ, cái làng xa xa”; và ”quê tôi có gió bốn mùa, có trăng giữa tháng có chùa quanh năm”.

Ước Cầu Ân Phước



Ước Cầu Ân Phước

Buổi sáng mai nầy nắng có trong
Có tươi có thắm sắc hoa hồng
Hình như có một niềm tin sáng
Một phép mầu đến thỏa ước mong..

Em vẫn mê man tim còn đập
Bác sĩ tận tịnh - ICU
Lần trước thân em nhiều bầm dập
26 ngày hồn lạc sa mù..!!

Rồi em hé mắt em dần tỉnh
Anh thấy trời quang mây thật xanh
Tử thần lảng vảng theo vòi vĩnh
Làn ranh sống chết quá mong manh..

Em đã 5 ngày...Hơn thế kỷ
Anh ngẩn ngơ hồn lạc đi đâu
Thương khóc lặng thầm lòng lo nghĩ
Niềm lo vơ vẩn xót nghẹn ngào..

Anh cầu xin van vái cầu xin
Trời Phật chứng cho ban chút tình
Cứu độ em qua cơn bạo bệnh
Màu đêm đen nhừơng ánh bình minh...

Phòng ICU em nằm mê
Nhà im vắng lặng buồn thảm thê
Ảo ảnh lờ mờ anh trông thấy
Em bình an đang bước trở về...

Thâm tình bè bạn đều cầu nguyện
Cho em đủ sức chống tử thần
Hương khói từ lòng thành tỏa quyện
Nguyện ước tròn khắc nhớ thâm ân..

thylanthảo
15-7-20

đắng lòng mong đợi …



đắng lòng mong đợi …

Ướt đẫm lệ buồn tay cầm bút
Nhạt nhòa nào có thấy gì đâu
Chữ từ tâm xót buồn rơi rớt
Thành những dòng thơ đắng thương đau

Em nhướng mắt lên mà không nói
Hơi thở nhẹ dần tím tái môi
Tiến dần lên mũi rồi lên trán
Hoảng loạn hồn mê em em ơi !!

Tay bấm phone miệng còn thảng thốt
Trời Phật ơi cứu giúp giùm con
Em không nói , một lời không nói
Chiều chưa qua nắng tắt hoàng hôn..

Vòng tay ôm cứng anh kêu khóc
Đừng bỏ anh em đừng bỏ anh
Xe cấp cứu vẫn chưa kịp tới
Sinh tử làn ranh quá mỏng manh..

Nhà vắng âm vang dội khắp nhà
Em ơi đừng vội bỏ đi xa
Ôm em mà nát lòng đau xót
Nước mắt rơi rới ướt nhạt nhòa..

Hơn nửa giờ tận tâm cứu chữa
Tim em đập khè, chuyển ra xe
Anh lặng người đứng im bên cửa
Lạy trời dẫn bước em trở về..

Một tháng cạnh kề anh chăm sóc
Em chưa ngồi vững rồi hôm nay
Quá bất ngờ nhịp tim ngưng đập
Cầu xin phép lạ đến ngày mai..

Thành tâm khấn nguyện xin Trời Phật
Cứu độ cho qua cơn hiểm nghèo
Con rất sợ tình thâm sẽ mất
Mất những gì con quý con yêu..

thylanthảo
13-7-20

9/7/20

Chân Tâm Thể Hiện Thân Tâm

Huệ Trân



Câu chuyện nhỏ, do cơ duyên, xảy ra đã lâu, dường như lâu tới hơn hai thế kỷ! Lâu vậy, mà như không lâu, câu chuyện, ngỡ bình thường mà lại không bình thường nếu người trong cuộc không có tên là Thomas Jefferson.

Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh giá tại miền Bắc Virginia.

Con đường hun hút không một bóng người, dẫn tới bờ sông dòng nước hung hãn chảy xiết là nỗi tuyệt vọng của một lão ông đơn độc, đang nhìn thấy thần chết mỗi lúc mỗi đến gần.

Không có phương tiện nào để qua sông trong mùa này. Lão ông biết vậy, nhưng không thể biết hết những bất ngờ mà ông lại phải trở về nhà ngay, đành cố lết tới bờ sông, hy vọng ai đó có phương tiện qua bên kia, sẽ giúp đỡ. Lão ông đã ngồi đó, từ khi mặt trời đứng bóng và bây giờ, mặt trời đang lặn ở phương tây.

Dấu PHẨY trong đời!

Trong phiên tòa xử vụ ly dị, tòa phán với ông chồng:
– Ở với vợ lớn, không được ở với vợ nhỏ.
Ông chồng về nhà đưa bản án cho bà vợ lớn, chỉ sửa lại dấu phẩy:
– Ở với vợ lớn không được, ở với vợ nhỏ.

Có người hỏi nhà văn Oscar Wilde (1856 – 1900) sao ông thường có vẻ đăm chiêu. Nhà văn Anh này đáp: “Sáng nay tôi đã bỏ quên một dấu phẩy trong một bài thơ. Chiều nay tôi phải lấy lại”.

Sai một phẩy, nhảy ngàn dặm!

Một giáo viên tiếng Anh đã đề nghị mỗi sinh viên đặt những dấu thích hợp vào câu sau: “Woman without her man is nothing”. Bọn con trai ngắt câu: “ Woman, without her man, is nothing” ( đàn bà, nếu thiếu đàn ông của mình thì chẳng là gì cả). Bọn con gái lại ngắt câu như sau: “ Woman, without her, man is nothing” (phụ nữ: thiếu cô ta, đàn ông chẳng là gì cả).