4/24/12

Ông giáo sư dạy Sử

Tác Giả: Vương Mộng Long-K20

Một chiều cuối năm 1998 tôi vào Trường University of Washington (UW) để đón đứa con gái áp út tan giờ học.

Tình cờ tôi nhìn thấy một ông già đứng chờ xe bên bến Bus. Có lẽ ông cụ lớn tuổi hơn tôi nhiều. Hỏi chuyện, tôi mới hay, ông cụ đã qua tuổi bảy mươi, ăn tiền hưu, và đang học môn Truyền Thông (Communication) năm Senior. Tôi chợt nghĩ, thời gian này mình cũng không bận lắm, tại sao không trở lại trường? Ít ra cũng học thêm được vài điều hay. Thế là, hôm sau tôi nộp đơn xin trắc nghiệm trình độ Toán và Anh Văn để xếp lớp tại Shoreline Community College (Shoreline C. C.).

NHÂN NGÀY 30.4 - NÓI CHUYỆN VỚI NHÀ VĂN NGUYỄN NGỌC NGẠN

ĐINH LÂM THANH
Thưa Anh Nguyễn Ngọc Ngạn.
Nếu Anh là một nhân vật bình thường, ít ai biết đến, dĩ nhiên tôi chẳng có ý kiến gì, nhưng Anh là một nhà văn, một người làm truyền thông (MC đại nhạc hội) nổi tiếng thì một người cầm bút tranh đấu cũng không thể bỏ qua được. Anh trốn thoát chế độ cộng sản cũng như tôi, đã phải trả một giá rất đắt bằng cách đổi mạng sống với công an, với may rủi thời cơ và sống chết với biển cả…thì tôi thiết tưởng, khi nói chuyện với Anh cũng không đến nổi vô ích như phải nói chuyện với đầu gối.

Có Thiên Đường hay không?”

Tác Giả: Chu Thập

Hôm thứ bảy 14 tháng 4 vừa qua, thế giới tưởng niệm đúng 100 năm ngày chiếc tàu Titanic bị đắm ngoài khơi Đại tây dương.

Với không biết bao nhiêu huyền thoại, thảm kịch đã trở thành nguồn cảm hứng cho không biết bao nhiêu tác phẩm văn chương và điện ảnh. Duy có một thực tế ít được nói đến hay cố tình tránh né, đó là lòng kiêu hãnh và tính mong manh bất toàn của con người. Không những được đặt tên là “Titanic”, nghĩa là “vĩ đại” (dĩ nhiên “vĩ đại” nhứt cho đến năm 1912), chiếc tàu chở khách này còn được những người chế tạo ra ủy thác cho một định mệnh rất kiêu hùng là “unsinkable” (không được phép chìm!).

CHUYẾN TAXI CUỐI CÙNG CUẢ ĐỜI NGƯỜI

Hai mươi năm trước đây, tôi lái xe tắc xi để kiếm sống. Một đêm có người gọi xe ở khu chung cư vào lúc 2 giờ 30 sáng. Tôi đến nơi, các dẫy nhà đều chìm lẫn trong bóng đêm ngoại trừ ánh sáng mù mờ từ khung của sổ kéo màn kín. Trong trường hợp này, các người lái xe thường nhấn còi một hay hai lần và chờ khoảng một phút, nếu không thấy động tĩnh gì là họ lái xe đi....

4/23/12

Bị Lừa

Châu Hiển Lý (Bộ đội tập kết 1954)

Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!